Chương 1327: Phúc Duyên Thần quang
Chương 1327: Phúc Duyên Thần quang
Mấy vị tiền bối Nhân tộc khác cũng vây quanh, nhìn món Huyền Hoàng chí bảo một lần này.
“Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy Huyền Hoàng chi bảo một lần đấy, nếu không phải Huyền Hoàng Luyện Khí sư, ai có thể có được thứ này.” Luyện Thể tiền bối cảm khái nói.
“Ta cảm thấy uy năng của Không Gian Hỗn Độn đại đạo trên đó, nếu gặp phải cường giả cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân cũng có thể chạy thoát từ trong tay hắn.” Pháp Tướng tiền bối nói.
“Lấy tác phong cẩn thận của Từ Thần sư, xem ra trung tâm Hỗn Độn này có lẽ sắp rung chuyển.”
“Về sau chúng ta vẫn nên tu luyện cùng nhau, không thể tách ra nữa.” Nguyên chủ nghĩ ngợi nói.
“Đó là đương nhiên.”
Lúc này, Ẩn Linh đảo đã đến trong thông đạo cao tốc của thế giới trung chuyển thứ nhất.
Từ Phàm ở trong tiểu viện nhìn cảnh sắc bên ngoài thông đạo.
“Mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi, lúc nào mới kết thúc đây.” Từ Phàm nhạt nhẽo nói.
“Chờ sau khi phu quân trở thành cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, lúc đó phu quân muốn ở đâu thì ở đó.” Trương Vi Vân bên cạnh cười nói.
Lúc này ở bên người nàng có một luồng Phúc Duyên Thần quang như có như không.
Phúc Duyên Thần quang này tựa như sóng nước khuếch tán ra xung quanh, vừa vặn có thể bao trùm cả Ẩn Linh đảo.
“Hỗn Độn Đại Thánh Nhân hửm, nói nhanh cũng nhanh.” Từ Phàm sờ cằm nói.
Đợi sau khi Nhân tộc nhiều thêm mấy vị cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân, hắn liền mang tông môn về Tam Thiên giới.
Tự mình đi nhận khảo nghiệm của bí cảnh kia, sau khi thông qua khảo nghiệm là có thể dùng chân lý Hỗn Độn trong bảo khố.
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Lấy ra Thiên Vị châu của tộc Thiên Thương bắt đầu hỏi thăm.
“Mười phần chân lý Hỗn Độn, như vậy vẫn không đủ.” Từ Phàm sờ cằm nói.
Trương Vi Vân quăng tới ánh mắt nghi hoặc.
“Phu quân, mười phần chân lý Hỗn Độn cũng không thể để ngươi trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân sao?”
“Tộc Thiên Thương ủy thác ta luyện chế Huyền Hoàng chí bảo, giúp bọn họ luyện chế năm trăm món, mới cho ta mười phần chân lý Hỗn Độn, cảm giác có hơi lỗ.” Từ Phàm trả lời.
“Vậy phu quân chờ ta tu luyện thêm, chờ đến khi ta có thể trở thành Đại Thánh Nhân, phỏng chừng có thể để ngươi gặp được chân lý Hỗn Độn rồi.”
Trương Vi Vân nói, trong tay có thêm một đoàn Phúc Duyên Thần quang, cực kỳ sặc sỡ loá mắt.
Dưới sự chiếu rọi của Phúc Duyên Thần quang, Từ Phàm vậy mà cảm thấy có một loại cảm giác muốn tâm tưởng sự thành, làm chuyện gì đều sẽ thành công.
“Đây là thần thuật có quan hệ với Hỗn Độn Phúc Duyên đại đạo ta mua được trong thế giới trung chuyển, gần đây mới vừa luyện tới tiểu thành.” Trương Vi Vân nói, cũng thuận thế đập thần quang tới trên người Từ Phàm.
Trong chớp mắt khi thần quang tiến vào trong cơ thể Từ Phàm, quả cầu phù văn hệ thống bên trong tiên hồn đột nhiên thoáng đơ lại.
Cuối cùng tựa như hệ thống xảy ra bug, hạch tâm trực tiếp lộ ra.
Từ Phàm vẫn luôn phá giải quả cầu phù văn hệ thống lập tức phản ứng lại, bắt đầu tham ngộ hạch tâm phù văn hệ thống.
Cả hệ thống đơ lại xấp xỉ một khắc mới khôi phục lại, xiềng xích phù văn Hỗn Độn xung quanh bắt đầu vận chuyển.
Một luồng Phúc Duyên Thần quang, vậy mà tương đương với hiệu quả của một phần rưỡi chân lý Hỗn Độn.
Chênh lệch duy nhất chính là Từ Phàm không thể nghiệm được cảm giác trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân.
Lúc này, một luồng khí tức không tên từ trên người Từ Phàm phát ra, giữa bầu trời đột nhiên lại có thêm một chiếc Thực đỉnh.
Một hương thơm kỳ lạ bao phủ cả tông môn. Thực đỉnh!
Sau đó nắp trên Thực đỉnh mở ra, một dòng sông mỹ thực từ trong đỉnh tuôn ra.
“Phu quân, đạo Mỹ Thực của ngươi tham ngộ thấu rồi sao?” Trương Vi Vân kinh ngạc nói.
Chiếc đỉnh giữa bầu trời rõ ràng đại biểu cho đạo Mỹ Thực.
“Nhờ phúc của Phúc Duyên Thần quang của ngươi, ta đã tham ngộ đạo Mỹ Thực đến cảnh giới Đại Thánh Nhân.” Từ Phàm cười nói.
Thực đỉnh giữa bầu trời biến mất, nhưng dòng sông mỹ thực xuất hiện từ bên trong lại bị cố định giữa bầu trời Ẩn Linh môn.
Lúc này, hai đệ tử đạo Mỹ Thực đang khiếp sợ nhìn lên dòng sông mỹ thực giữa bầu trời.
“Thực đỉnh hiện, Đại Thánh Nhân thành.” Hai đệ tử đạo Mỹ Thực lẩm bẩm nói.
“Dòng sông mỹ thực do Mỹ Thực đại đạo hiển hóa trên bầu trời kia, ước chừng đủ cho tông môn chúng ta ăn đủ vạn năm.” Đệ tử đạo Mỹ Thực chảy nước miếng nói.
“Bây giờ trước tiên đừng quan tâm việc này, theo ta đi bái phỏng Đại trưởng lão.” Một đệ tử đạo Mỹ Thực khác nói.
Trong tiểu viện, Từ Phàm khắc ra lý giải của mình đối với Mỹ Thực đại đạo thành hai phù văn Hỗn Độn Mỹ Thực giao cho hai đệ tử tự mình tham ngộ.
Trương Vi Vân vẫy tay một cái, từ trong dòng sông mỹ thực rơi xuống một bàn thịt rồng ngũ vị hương.
Cầm lấy đũa nhẹ nhàng gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Trong mắt lập tức lộ ra thần sắc khó tin nổi.
“Đây vậy mà không khác gì thịt rồng thật, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng cơ bản tương đồng.” Giọng điệu Trương Vi Vân có chút kinh ngạc.
“Mỹ Thực Đại Thánh Nhân, có thể diễn hóa mỹ thực vạn giới, chẳng những có được vị của nó, càng có hiệu quả thực dụng của nó.”
Khoảng thời gian này Từ Phàm đều là nhất tâm tam dụng.
Một cái cá mặn, một cái phá giải hệ thống, một cái khác chính là tham ngộ đạo Mỹ Thực.
Không nghĩ tới nhờ một luồng Phúc Duyên Thần quang của tức phụ mình, vậy mà khiến mình thả ra thiên phú, nháy mắt tham ngộ đạo Mỹ Thực.
“Phu quân lợi hại, vậy sau này ta chỉ chuẩn bị rượu là được rồi.” Trương Vi Vân vui mừng nói.
Lúc này các đệ tử trong tông môn cũng nhận được tin tức Bồ Đào thống nhất phát ra.
Phía trên giải thích tác dụng của thiên hà mỹ thực.
Gần như trong tích tắc, các loại mỹ thực tựa như mưa rơi rơi xuống Ẩn Linh môn.
Trong Đại Thực đường cách chủ phong không xa, năm vị chủ bếp ngơ ngác nhìn thiên hà mỹ thực.
“Chúng ta có phải thất nghiệp rồi không?” Một đầu bếp trong đó lẩm bẩm nói.
Trong nhà ăn Ẩn Linh môn, năm vị chủ bếp mặc dù không tính là đệ tử Ẩn Linh môn.
Nhưng đi theo tông môn lâu như vậy, phúc lợi, đãi ngộ hưởng thụ đã không khác quá lớn với đệ tử.
Mà cảnh giới đạo Mỹ Thực của bọn họ cũng chỉ kém so hai đệ tử chuyên tu đạo Mỹ Thực một chút.
“Sẽ không thất nghiệp đâu, có dòng sông mỹ thực này, cảnh giới đạo Mỹ Thực của chúng ta sẽ tiến triển thần tốc.”
“Sẽ có một ngày chúng ta đều sẽ trở thành Mỹ Thực Đại Thánh Nhân, làm cho dòng sông mỹ thực này càng thêm thần vận.” Bếp trưởng chủ bếp ánh mắt kiên định nói.
Lúc này, trên bầu trời xẹt xuống năm ngôi sao băng, bay tới chỗ năm vị chủ bếp.
“Vì tông môn phục vụ hơn ba vạn năm, lao khổ công cao, thưởng phù văn Hỗn Độn Mỹ Thực.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Cuối cùng mỗi chủ bếp đều nhận được phù văn Hỗn Độn Mỹ Thực đại đạo chuyên thuộc của bọn họ.
“Đa tạ Đại trưởng lão.”
Năm vị chủ bếp hướng về tiểu viện của Từ Phàm quỳ lạy.
Trong tiểu viện, Từ Phàm mặt mày hớn hở nói với Trương Vi Vân: “Tức phụ, lại đập cho ta thêm một đoàn Phúc Duyên Thần quang đi, để ta xem còn hiệu quả hay không.”
“Phu quân ngươi phải chờ chút đã, Phúc Duyên Thần quang cần từ từ ngưng tụ, một đoàn vừa rồi đã là hàng tích trữ gần trăm năm của ta rồi.”
“Thôi vậy, chờ Phúc Duyên Thần quang gom đủ phân lượng một trăm năm lại đập cho ta.” Từ Phàm nói.
“Yên tâm, ta đều giữ lại hết cho phu quân.” Trương Vi Vân nói, đột nhiên lấy ra một bình rượu Long Dương.
Trên bầu trời lại rơi xuống hơn mười đĩa thức ăn.
“Phu quân, chúng ta cùng thưởng thức thức ăn trong thiên hà mỹ thực, thế nào?”