Chương 1332: Chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn sơ thành
Chương 1332: Chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn sơ thành
Trở lại trong tông môn, Từ Phàm nhìn mấy đệ tử còn sót lại trong tông môn bắt đầu độ kiếp.
Không khỏi hài lòng gật đầu, gần vạn năm truyền đạo này, rốt cuộc xem như kết thúc mỹ mãn.
Lúc này trong Ẩn Linh môn, tất cả các đệ tử đã đều tấn cấp đến cảnh giới Thánh Nhân.
Chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn ngàn người tạo thành, uy năng của nó đã đạt đến cảnh giới Đại Thánh Nhân đỉnh phong.
Mặc dù theo Từ Phàm thấy, chiến lực hiện tại còn không bằng Ma chủ, nhưng một khi quy mô mở rộng, tuyệt đối không kém gì Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
Một vạn cự nhân Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đỉnh phong, lại phối hợp với chiến trận tương ứng, tuyệt đối có thể trấn áp cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân cảnh bình thường.
“Bồ Đào, lệnh cho các đệ tử vào trong ảo cảnh gia tốc thời gian tiến hành diễn luyện chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn, nhất định phải đạt tới cảnh giới tối cao.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh.”
Trong một thế giới ảo cảnh cỡ lớn tại Nguyên giới, hàng trăm vạn cự nhân Hỗn Độn đang diễn luyện chiến trận Cự Nhân Hỗn Độn.
Tiến hành đủ loại diễn luyện.
Trong lòng các đệ tử Ẩn Linh môn đều nén một ý chí, đó chính là muốn báo thù.
Từ lúc Ẩn Linh môn thành lập đến nay, còn chưa từng chết nhiều đệ tử như thế.
Trong ảo cảnh rộng lớn này, có một đạo trường quyết đấu.
Lúc này cự nhân Hỗn Độn Luyện Thể đang đứng phía trên đạo trường.
“Ta muốn đánh mười người!” Ánh mắt Hùng Lực như lửa nóng nhìn về cự nhân Hỗn Độn xung quanh.
“Mười người, Đại sư huynh, ngươi đừng xem thường người khác.”
Cự nhân Hỗn Độn mạch Luyện Thể lúc này đi tới mười người, tiến vào trong đạo trường bắt đầu hỗn chiến với cự nhân Hỗn Độn của Hùng Lực.
Ở phía xa, có dị quang chớp động như có như không, đó là Hỗn Độn cự nhân mạch khác đang luận bàn với nhau.
Trong tiểu viện Ẩn Linh môn, Từ Phàm nằm trên ghế dựa thở phào nhẹ nhõm.
Gần vạn năm này, hắn gần như đều làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, còn chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Lúc đang nghỉ ngơi, Vương Vũ Luân đi tới trong tiểu viện.
“Từ đại ca, thời gian gần đây ta có câu lên được một bảo khố.”
“Sau khi mở ra thế mà đều là Tiên Thiên chí bảo.” Vương Vũ Luân phấn khích nói.
Một tòa sơn mạch cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Từ Phàm, tản ra khí tức không gian Hỗn Độn cực hạn.
“Có thể có bao nhiêu?”
Từ Phàm tò mò nhận lấy sơn mạch cỡ nhỏ, khoảnh khắc tâm thần tiến vào, cả người đều bị kinh ngạc.
“Không phải ngươi câu bảo khố Tiên Thiên chí bảo của một tộc lên luôn đấy chứ?” Từ Phàm cực kỳ ngạc nhiên.
Trong cả bảo khố, thế mà có hơn mười vạn Tiên Thiên chí bảo.
Mười món Tiên Thiên chí bảo bất đồng loại hình xuất hiện quanh người Từ Phàm, hắn bắt đầu xem xét từng món một.
Vương Vũ Luân ở bên cạnh uống trà chờ đợi.
“Bảo khố này hẳn là của mạch Hỗn Độn Ngũ Hành tại trung tâm Hỗn Độn.” Từ Phàm nói.
“Đệ tử tông môn có phải không có thể dùng không? Nếu như nói như vậy, còn phải nghĩ cách bán ra nữa.” Vương Vũ Luân lĩnh hội nói.
“Có chút phiền phức, đệ tử tông môn muốn dùng những Tiên Thiên chí bảo này, còn phải thêm chút linh khoáng Hỗn Độn khác luyện chế lại lần nữa.”
“Chuyện này giao cho Bồ Đào là được, sau khi luyện chế lại lần nữa để vào trong bảo khố tông môn đi bán.”
“Như vậy, sau này có thể nuôi nổi nhà rồi.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Từ đại ca, ngươi khinh thường ta phải không?”
“Nhóm Tiên Thiên chí bảo này coi như ta quyên cho tông môn.”
“Trong tông môn không phải có bảo khố cùng hưởng sao, cứ để hết ở trong đó là được rồi.” Vương Vũ Luân lúc này nói.
“Sao có thể lấy không đồ của ngươi vậy được.” Từ Phàm nói, lấy ra ba phần chân lý Hỗn Độn đưa cho Vương Vũ Luân.
“Trước đây không phải ngươi đã nói, có ba phần chân lý Hỗn Độn là có thể trở thành cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân sao.”
“Đi đi, xem sau khi ngươi trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân, có thể kiên trì thêm được một thời gian trong tay ta hay không.” Khoé môi Từ Phàm hơi nhếch lên.
Hắn và huynh đệ tốt phải tìm thời gian so tài một phen.
Sau khi Vương Vũ Luân đi ra, trong miệng cứ lẩm bẩm một câu.
“Sâu kiến há có thể cùng nhật nguyệt tranh huy.”
Bộ dạng như thể xác và tinh thần cực kỳ bị đả kích.
“Về sau ta cũng không nhắc đến chuyện luận bàn với Từ đại ca nữa, tâm ma của ta trong một lần luận bàn nọ bị Từ đại ca chém mất rồi.”
“Ta nghĩ kỹ rồi, về sau liền ôm Từ đại ca đùi, tiêu dao giữa thiên địa này.”
Một luồng tiêu dao chi ý từ trên người Vương Vũ Luân phát ra.
Nhìn huynh đệ tốt còn vai chính hơn cả vai chính, Từ Phàm chỉ cười ha ha mời huynh đệ tốt về lại khu vực hậu cung của hắn.
Trong khu vực hậu cung chuyên chúc của Vương Vũ Luân, tất cả hồng nhan tri kỷ đều cười, mắt mang yêu thương chào hỏi Vương Vũ Luân.
“Phu quân.”
“Tướng công.”
“Ái lang.”
“Chủ nhân.” Từng tiếng kêu ngọt ngào khiến Vương Vũ Luân hơi lâng lâng.
Câu lên bảo khố kia, Vương Vũ Luân tiên sinh phát cho hồng nhan tri kỷ mình mỗi người một món Tiên Thiên chí bảo thích hợp.
Một con tiểu miêu trắng như tuyết từ nơi rất xa mang theo tiếng lục lạc thanh thuý nhào vào trong ngực Vương Vũ Luân.
“Meo, meo.” Tiểu miêu vô cùng thân mật cọ vào lồng ngực Vương Vũ Luân, sau đó còn muốn đứng thẳng dậy cọ mặt của hắn.
Lúc này, một ngọc thủ xách lấy tuyết miêu bỏ vào ngực mình.
“Tiểu Tuyết, dè dặt chút đi, ngươi là mèo cái đó.” Trưởng công chúa Tiên triều Đại Chu cười nói.
Cuối cùng lại nhìn về phía Vương Vũ Luân.
“Phu quân, sau này lại cố lên nữa nha!”
“Đã có rất nhiều tỷ muội chuẩn bị ban đêm muốn bò lên trên giường của ngươi, ngươi phải chuẩn bị tốt đó.” Đại Chu Trưởng công chúa hơi nhếch khóe môi.
“Trước kia không phải đã nói rồi sao, duy trì hiện trạng vẫn rất tốt.” Vương Vũ Luân cảm thấy có chút không ổn.
“Đây còn không phải là vì gần đây ngươi biểu hiện rất tốt, khiến các nàng yêu ngươi sâu đậm hơn sao.” Đại Chu Trưởng công chúa vuốt ve tiểu miêu trắng như tuyết trong ngực nói.
“Bây giờ ta đã là cường giả Đại Thánh Nhân đỉnh phong, các nàng là không bò lên giường ta được đâu.” Giọng điệu Vương Vũ Luân kiên định nói.
Cả đời này của hắn, ngoài mấy trăm lần bị ép ra, thời gian khác hắn vẫn luôn thủ thân như ngọc vì nương tử mình.
“Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, Thiến Nhi hình như đã đồng ý rồi đấy.” Đại Chu Trưởng công chúa nở nụ cười xinh đẹp, ôm tuyết miêu rời đi.
“Thiến Nhi đồng ý? Không được, ta phải đi hỏi nàng nghĩ thế nào vậy?” Vương Vũ Luân nói, bay về động phủ của hắn.
Kết quả vừa vào trong động phủ, một Hỗn Độn Toả Tiên Thằng cấp Huyền Hoàng chí bảo thừa dịp bất ngờ, lập tức trói lấy Vương Vũ Luân, trấn áp toàn bộ lực lượng trong cơ thể.
“Thiến Nhi, ngươi ra đây, từ lúc nào mà ngươi thích loại này vậy?” Vương Vũ Luân nhìn tư thế bị trói của mình, có chút xấu hổ nói.
“Ái lang, Thiến Nhi muội muội ra ngoài rồi.”
Một giọng nói quyến rũ truyền đến, sau đó Vương Vũ Luân liền cảm giác bên tai truyền đến một luồng nhiệt khí, sau đó lại có một cảm giác ướt át.
Cảm giác bị ép buộc quen thuộc trước kia lại nổi lên.
Trong tiểu viện, một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu Từ Phàm.
Từng tia Hỗn Độn chi lực tinh thuần nhất từ huyệt vị của Từ Phàm dung nhập vào trong cơ thể.
“Phu quân, đây là bí pháp ta học được từ trong tộc Thỏ Ngọc Quang, cảm giác thế nào?” Trương Vi Vân khẽ nói.
“Dễ chịu, cảm giác mệt mỏi vạn năm này, chỉ cần ngươi ấn nhẹ như thế là tiêu tán cả rồi.” Từ Phàm thở phào nói.
“Phu quân đừng gạt ta, nào có lợi hại như vậy.”
Sau đó một luồng Hỗn Độn chi khí đặc thù từ tay Trương Vi Vân dung nhập vào trong cơ thể Từ Phàm.