Chương 1334: Chiến đấu 2
Chương 1334: Chiến đấu 2
Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn đệ tử hóa thành tro tàn dưới hắc viêm.
Vết thương bị cắt ra khôi phục lại.
Ngay lúc này, một luồng khí tức mục nát từ vết thương tràn vào trong cơ thể cự lang.
Luồng khí tức này vừa vào đến trong cơ thể cự lang liền bắt đầu ăn mòn Hỗn Độn thể của hắn.
Đồng thời kết từng quả trứng trùng trong cơ thể nó, chuẩn bị an gia trong cơ thể cự lang này.
Cự lang mới vừa rồi còn điên cuồng chiến đấu thế công đột nhiên yếu đi xuống, bắt đầu điều động lực lượng áp chế dị dạng trong cơ thể.
Chỉ trong giây lát, khí tức mục nát đó đã bị ép ra ngoài.
Cự lang đột ngột đánh ra một trảo về phía cự nhân Hỗn Độn như con kiến phía trước.
Nháy mắt lại hơn mười cự nhân Hỗn Độn bị diệt.
“Sâu kiến cũng chỉ là sâu kiến, chiến đấu nhiều loại thì lại như thế nào?” Toàn bộ lao lung vang lên tiếng rống của cự lang.
Lúc này, đột nhiên có một vật không thể diễn tả bay vào trong miệng cự lang.
Sau đó chính là một mùi hôi thối truyền đến, một loại cảm giác buồn nôn từ trong cơ thể tuôn ra.
“Đây là hương vị hỗn hợp phân và nước tiểu tộc các ngươi, hiện tại để ngươi dư vị một chút.”
Sau đó, đồ vật không thể diễn tả trong miệng cự lang đột ngột nổ tung.
Một mùi vị càng thêm buồn nôn truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt, sự tức giận bay thẳng lên đáy mắt.
Đôi mắt sói lập tức trở nên đỏ rực, khí tức quanh thân trở nên càng khủng bố hơn.
“Chú ý, hắn bắt đầu nổi giận, trụ vững!” Một âm thanh bên ngoài chiến trường truyền đến.
“Đệ tử mạch Ngũ Phong Chủ thêm chút sức, tranh thủ làm cho tâm cảnh con cự lang sụp đổ!”
Cự lang rơi vào nổi giận bắt đầu liều lĩnh công kích cự nhân Hỗn Độn.
Tổn thương lại tăng lên lần nữa, tuy nhiên vết thương trên thân thể cự lang cũng càng ngày càng nhiều.
“Tránh hết ra, nhìn đại thuỷ trụ của ta đây.”
Tức khắc một cột nước màu vàng vọt thẳng đến trán cự lang.
Một mùi hôi tanh truyền đến.
Khoảnh khắc đó lập tức đưa tới sự bất mãn từ các đệ tử Ẩn Linh môn.
“Đừng đổ lên người hắn, đánh nhau dễ bị bắn đến!” Cự nhân Hỗn Độn mạch Luyện Thể lấy Hùng Lực dẫn đầu tức giận nói.
“Ha ha, ngại quá, ta tính để con sói ngốc này uống hết.”
Những cái kia chất lỏng hôi tanh xối lên người cự lang bắt đầu chảy vào trong miệng cự lang.
“Các ngươi xong đời rồi!”
Tức khắc, cả lao lung lập tức bị hắc viêm hủy diệt Hỗn Độn bao phủ.
“Ngự!”
Ngay khoảnh khắc hắc viêm xuất hiện, các đệ tử nhanh chóng tạo thành chiến trận phòng ngự.
Trong hải dương mang theo vô cùng vô tận hắc viêm, đệ tử Ẩn Linh môn dần tụ lại thành một đại trận hình cầu.
Phía ngoài cùng là cự nhân Hỗn Độn mạch Luyện Thể.
Mấy món Huyền Hoàng chí bảo phòng ngự xuất hiện, bảo vệ lấy các đệ tử Ẩn Linh môn tạo thành hình cầu.
Theo thời gian đổi dời, hắc viêm từ từ yếu đi.
Thế là chiến đấu lại bắt đầu lần nữa.
Cự nhân Hỗn Độn như con kiến xông tới cự lang to lớn.
“Chiến đấu! Báo thù!”
“Đã là lúc này rồi mà tộc Thiên lang còn chưa lấy ra Hồng Mông chí bảo, thật đúng là có thể nhịn.” Từ Phàm nhìn cự lang rơi vào cuồng bạo nói.
“Chủ nhân, nếu như Huyền Hoàng chí bảo có thể phá vỡ không gian, lần chiến đấu này sẽ thất bại.” Bồ Đào nhắc nhở.
“Ta biết, thất bại không có gì lớn, chờ sau khi thực lực mạnh lại tái chiến.”
“Thánh Nhân không được, vậy để Đại Thánh Nhân.”
“Lúc đó mới là khi lượng biến sinh ra chất biến.” Ánh mắt Từ Phàm chăm chú nhìn vào phát sóng trực tiếp trên chiến trường nói.
Ngay lúc này, một bóng dáng xanh xuất hiện trong chiến trường, tản ra kiếm ý bén nhọn.
Cuối cùng một Pháp Tướng to lớn cầm trong tay linh kiếm cấp Hồng Mông chí bảo xuất hiện.
Một đóa kiếm liên màu xanh xuất hiện phía trên cự lang, sau đó từ kiếm liên màu xanh tuôn ra vô số kiếm quang chém vào chỗ vết thương trên người cự lang.
“Các đệ tử, vạn vi nhất thể, trấn!”
Vương Huyền Tâm điều khiển cự nhân Hỗn Độn, sau lưng xuất hiện ba ngàn đại đạo bàn.
Lấy bản thân làm trung tâm chiến trận, trấn xuống cự lang.
Chiến trận hàng vạn cự nhân Hỗn Độn tạo thành, miễn sao cự lang đó phân tâm một chốc.
Trong lúc nó phân tâm, phía trên kiếm liên, những kiếm quang đã theo vết thương tiến vào trong cơ thể cự lang.
“Gràooo!!”
Lúc này giọng Bồ Đào vang lên bên tai các đệ tử.
“Hỗn Độn thể của Hỗn Độn Thánh Nhân tộc Thiên lang đã bị hao tổn, các đệ tử cố lên!”
Một câu khiến chiến ý trên người tất cả cự nhân Hỗn Độn lại thêm tăng vọt.
Lúc cự lang lấy lại tinh thần, một luồng hủy diệt chi ý đột nhiên toả định lấy nữ tử mặc thanh y.
Chỉ trong nháy mắt, một cánh tay xuất hiện bên hông nữ tử áo xanh, trực tiếp kéo nàng ra bên ngoài chiến trường.
“Bình tĩnh một chút, linh kiếm Hồng Mông chí bảo trong tay ngươi là thứ duy nhất có thể tạo thành vết thương trí mạng cho con sói kia.”
“Ai cũng có thể chết, chỉ ngươi không thể.”
Vương Vũ Luân nhìn Thanh Nhi, yêu thương trong ánh mắt không thể che hết.
Ở trong chiến trường, khiến Vương Vũ Luân nhớ lại mọi chuyện với Thanh Nhi trong kiếp trước.
“Càng lúc càng giống.” Nữ tử áo xanh cười nói.
“Ta đi chiến đấu trước, ngươi canh chừng thời cơ xuất thủ.” Vương Vũ Luân nói xong, vọt tới trong chiến trường.
Lúc này chiến trường bước vào trạng thái giằng co, đệ tử Ẩn Linh môn đã quen thủ đoạn của cự lang, phối hợp chiến đấu cũng càng ngày càng ăn ý.
“Hỗn Độn: Ngũ Hành Thần Lôi.”
Một tia lôi điện tản ra khí tức vô cùng kinh khủng bổ tới trên người cự lang.
Sau đó lại thêm vài thanh thiên kiếm đâm tới cự lang.
Sau đó là đủ loại thủ đoạn cùng nhau chém về phía vết thương.
Trong ánh mắt Thiên Lang đang chiến đấu có một tia thoái ý.
Hắn phát hiện những cự nhân như sâu kiến dùng chiến trận tạo thành này càng ngày càng khó giết.
Lúc này, Từ Phàm ở Ẩn Linh môn nơi xa quan chiến bắt đầu nghiêm túc.
“Bồ Đào, con hàng này muốn dùng Hồng Mông chí bảo, chú ý.” Từ Phàm nhanh chóng nói.
“Đã rõ.”
Lúc đệ tử Ẩn Linh môn cho rằng chiến đấu sắp thắng lợi, đột nhiên một luồng hàn ý từ vọt tới trong lòng.
Chỉ thấy cự lang phun ra một viên băng châu tản ra cực hàn khí tức.
Trong khoảnh khắc khi băng châu xuất hiện, không gian Hỗn Độn xung quanh bắt đầu ngưng kết, đồng thời bắt đầu từ từ khuếch tán ra bên ngoài.
Cự lang ở trung tâm dùng hết năng lượng toàn thân ngăn cản hàn khí kia.
“Đây là Hồng Mông chí bảo vùng Hỗn Độn dựng dục, tộc Thiên lang này còn chưa khống chế được.”
“Cơ hội tốt!” Ánh mắt Từ Phàm sáng lên nói.
Căn cứ vào tình báo về cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân tộc Thiên Lang Bồ Đào thu thập được.
Trong tay tộc Thiên lang đó nhất định có một món Hồng Mông chí bảo, chẳng qua là trước nay chưa từng dùng qua.
“Bồ Đào, dời các đệ tử trong lao lung ra ngoài hết, nhanh!”
“Bị đông cứng lại, căn bản đều không phục sinh được.” Từ Phàm nhanh chóng nói.
Chỉ trong nháy mắt, các đệ tử phát hiện bọn họ bị lao lung đẩy ra ngoài.
“Các đệ tử lập tức rút lui khỏi khu vực này ngoài một ngàn quang giáp.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Sau khi Từ Phàm phân phó xong, lấy ra Thiên Vị châu, nói ra tin tức tộc Thiên Lang có một món Hồng Mông chí bảo còn chưa khống chế được, lại báo cho Thiên Thương tộc vị trí chiến trường.
“Hồng Mông chí bảo tự nhiên dựng dục mặc dù tốt, nhưng bây giờ không lấy được, chỉ có thể tặng cho người khác.” Sau khi báo tin xong, Từ Phàm hờ hững nói.
Lúc này, ngay khi cự lang định thu lại băng châu chuẩn bị phá vỡ lao lung rời đi.
Đột nhiên, một khí tức của cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân xa lạ xuất hiện.