Chương 1346: Cố gắng mấy trăm năm
Chương 1346: Cố gắng mấy trăm năm
Sau đó, cả bí cảnh đều rơi vào trong một bầu không khí kỳ diệu.
Một lực lượng kỳ quái bắt đầu cảm nhiễm mọi người.
Tựa như một ngọn lửa không nhìn thấy đang bùng cháy trong cơ thể mọi người.
“Từ Thần sư, ngươi có thể dùng đại trận chặn lại cảm giác này được không, cảm giác rất kỳ quái.” Một vị tiền bối Nhân tộc hơi khó chịu nói.
“Ta thử xem.” Từ Phàm cố nén ngọn lửa trong lòng, thử ngăn cản cỗ lực lượng này.
“Không thể ngăn ý niệm này, thuận theo tự nhiên.” Cuối cùng Từ Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
“Một nửa người đi giải quyết, một nửa người khác bảo vệ phi thuyền.”
Dưới bầu không khí kỳ quái này, phi thuyền đi rong rã ngàn năm.
Trong thời gian ngàn năm này, cái khác không biết, nhưng Từ Phàm cảm thấy nhân khẩu Ẩn Linh môn tăng lên nhiều.
“Phu quân, ngươi nói xem, người khác đều có, vì sao chúng ta lại không được.” Trong mắt Trương Vi Vân chất chứa một tia sầu bi.
“Cõ lẽ là cơ duyên vẫn chưa tới, Vi Vân lại đợi thêm vậy.” Từ Phàm nói.
Những năm này không phải hắn không cố gắng, mà là chênh lệch giữa Trương Vi Vân và hắn có hơi lớn, cộng thêm một phần Hỗn Độn Vận Mệnh chi lực quấy phá, dẫn đến vẫn luôn chưa có hậu đại.
“Phu quân, trong mộng ta từng thấy hài tử của chúng ta, thiên phú như ngươi, nhưng càng thần tú hơn ngươi.” Trương Vi Vân tựa như thấy được ánh sáng.
“Trong mệnh của chúng ta nhất định sẽ có một hài tử, nhưng thời cơ xuất hiện ta cũng không chắc chắn được.” Từ Phàm nói.
Chuyện liên quan tới hài tử mình, hắn cũng từng suy tính qua, thậm chí còn thông qua mộng cảnh từng thấy cảnh tượng tương lai.
Nhưng cảnh tượng hắn đã thấy lại mơ mơ hồ hồ, giống như cách một tầng kính mờ.
“Phải đợi đến lúc nào đây?” Trương Vi Vân bây giờ như một tiểu oán phụ.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Phàm lúc này ôm lấy Trương Vi Vân trở lại trong phòng.
“Vậy chúng ta cố gắng nhiều hơn, chắc chắn sẽ có lúc thành công.”
Trong bí cảnh, những đợt âm thanh kỳ quái ngừng lại, cuối cùng hai con cự thú dường như triền miên ngủ cùng nhau.
Hai tiếng tim đập liên tục không ngừng, quấy nhiễu mọi người tỉnh lại không được yên lòng.
“Được rồi, hiện tại khôi phục bình thường, trực ban như thường đi.”
Sau đó, phần lớn người cũng bắt đầu tự mình phong ấn.
Cứ như vậy, hơn chín ngàn năm sau, phi thuyền cuối cùng cũng thuận lợi bay ra khỏi bí cảnh, tiến vào trong vòng vây của hai đế quốc Đại Thần Ma.
“Ha ha! Cuối cùng cũng đã trở lại, lần này, ta muốn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại trong mấy ngàn vạn kỷ nguyên không thể hoàn thành của Nhân tộc!” Luyện Khí tiền bối phấn khích hét lên.
Nhưng phấn khích càng nhiều hơn là tình cảm khi được trở về nhà.
Đám người tự mình phong ấn cũng bắt đầu tỉnh lại, cảm nhận được Hỗn Độn chi khí quen thuộc, mọi người giống như người xa quê trở về quê hương.
Không cần Từ Phàm lên tiếng, phi thuyền lúc đó toàn lực gia tốc, di chuyển về Tam Thiên giới.
“Trước kia khi rời Tam Thiên giới mấy vạn năm cũng không nghĩ như vậy.” Nguyên chủ xuyên thấu qua phi thuyền, cảm nhận vùng Hỗn Độn quen thuộc nói.
“Trước kia ngươi tùy thời có thể trở về, nhưng sau khi ra ngoài sao có thể giống với khi ngươi ở vùng Hỗn Độn được.” Pháp Tướng tiền bối nhìn vùng Hỗn Độn bên ngoài, thổn thức nói.
Thời gian mấy vạn năm đối với nhân sinh của hắn nói, cũng chỉ là một cuộc tu luyện tương đối dài lâu.
Nhưng khoảng thời gian chân chính rời đi Tam Thiên giới này, tình cảm nhớ nhà sau khi hắn trở về nháy mắt nổ tung.
Phi thuyền dưới gia tốc cực hạn nhanh chóng rời đi phạm vi khống chế của hai Đại Thần Ma đế quốc.
“Đường phía sau xem như hoàn toàn an toàn, có thể thuận theo những tọa độ ta để lại nhanh chóng truyền tống về.” Từ Phàm nói, từng Truyền Tống trận bọc lấy phi thuyền.
Ba ngày sau, mọi người thấy Tam Thiên giới xa xa, trong lòng hoàn toàn thả lỏng.
“Ai về nhà nấy, ở trong nhà nghỉ ngơi trăm năm trước, sau lại đồng mưu đại nghiệp.” Nguyên chủ đề nghị.
Bởi vì có đủ thực lực, cho nên mọi người đối với chuyện nhất thống Tam Thiên giới trái lại không tính quá gấp.
“Ta thấy được đó.”
Đề nghị này nhận được sự nhất trí công nhận từ mọi người.
Tam Thiên giới, trong Mộc Nguyên Tiên giới.
Vẫn là vị trí quen thuộc, một hòn Ẩn Linh đảo từ từ rơi xuống, vừa vặn khít với đế.
Lúc này, ý chí thiên đạo Mộc Nguyên Tiên giới bắt đầu ngớ người.
Hắn cảm thấy trong nháy mắt, trong địa bàn của hắn liền xuất hiện hơn trăm triệu Thánh Nhân.
Lực phản hồi hơn trăm triệu Thánh Nhân mang đến này, suýt chút khiến ý chí thiên đạo Mộc Nguyên Tiên giới căng nổ.
Một con tiểu cẩu trắng như tuyết xuất hiện bên ngoài Ẩn Linh môn, ánh mắt nhìn Ẩn Linh môn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Vào đi.” Giọng nói ung dung của Từ Phàm vang lên.
Trong một mỹ cảnh biển hoa tại Ẩn Linh môn, Từ Phàm nằm trên ghế dựa, nhàn nhã phơi nắng.
Bên cạnh mấy chục Hoa Linh vỗ cánh nhỏ đang chăm chỉ hầu hạ Từ Phàm.
Sáu người bóp vai, sáu cái đấm lưng, sáu người bóp chân, còn lại nấu nước pha trà, còn có mấy người khéo tay, chuyên môn cầm ly trà cho Từ Phàm phẩm trà.
Lúc này một đợt dao động không gian tuôn ra, một con tiểu cẩu màu trắng xuất hiện cách Từ Phàm không xa.
Tiểu cẩu le lưỡi, lấy lòng nhìn Từ Phàm.
“Được chỗ tốt còn khoe mẽ, có chuyện gì mau nói.” Từ Phàm quăng cho tiểu bạch cẩu một cái liếc mắt.
“Mộc Nguyên Tiên giới về sau là Tiên giới của Nhân tộc.” Tiểu bạch cẩu trầm mặc một hồi mới lên tiếng.
“Đây là nơi khởi nguồn làm giàu của Ẩn Linh môn ta, nếu thật sự muốn lấy Tiên giới ra làm thí nghiệm cũng không tới phiên nơi này.” Từ Phàm thong dong nói.
Nghe được câu trả lời từ Từ Phàm, tiểu bạch cẩu yên tâm, lăn một vòng trong biển hoa rồi rời đi.
Từ Phàm tiếp tục phơi nắng trong biển hoa, thể nghiệm phục vụ tinh tế tỉ mỉ.
Đúng vào lúc này, một chiếc ghế dựa cùng kiểu dáng với chiếc của Từ Phàm xuất hiện bên cạnh.
Sau đó có người phá không gian mà ra, nằm lên trên.
“Từ đại ca, cảnh đẹp như thế, hưởng thụ như thế, sao không gọi ta?” Vương Vũ Luân nói.
“Thú vui thế này, làm sao so được với niềm vui gia đình của ngươi, cha hài tử, ngươi nói có đúng không?” Từ Phàm cười lên.
Trong khoảng thời gian đặc biệt trên phi thuyền, người hạnh phúc nhất cũng thống khổ nhất đều thuộc về Vương Vũ Luân.
Trong khoảng thời gian đó, eo của hắn không được nghỉ ngơi một hơi nào.
Cố gắng mấy trăm năm, miễn cưỡng tạo ra hài tử, hơn nữa đứa nào cũng thiên phú dị bẩm, tư chất kỳ cao.
“Từ đại ca, ngươi muốn hâm mộ cứ việc nói thẳng, cười đáng kinh vậy làm gì?” Vương Vũ Luân cũng học thông minh, bắt đầu trào phúng ngược lại.
“Ta quả thực hâm mộ ngươi có thể sinh như vậy.” Từ Phàm cười khẽ nói.
“Hài tử nhiều cũng là chuyện phiền phức, ta muốn đợi qua một thời gian nữa, ném hết mấy đứa nó vào trong tông môn Từ đại ca, không biết như vậy thế nào?” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm hỏi.
“Tùy tiện, dù sao dạy một đứa là dạy, dạy một đám cũng là dạy.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
Lúc này, một hư ảnh ngưng tụ trong hư không.
Lý Tinh Từ xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy Vương Vũ Luân cũng ở đây, Lý Tinh Từ rõ ràng sửng sốt một hồi.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến Vương trưởng lão.”
“Chúc mừng Vương trưởng lão mừng được quý tử.”
Mặc dù vẻ mặt Lý Tinh Từ rất đoan chính, nhưng trong lòng rõ ràng đang cười.
“Tinh Từ, có chuyện gì không?” Từ Phàm hỏi.
“Đồ nhi hôm nay ngộ được Hỗn Độn Luân Hồi đại đạo, trong lúc hồ đồ lấy được một phần bí pháp sáng tạo Luân Hồi giới tại vùng Hỗn Độn, cho nên nhân đây thỉnh giáo sư phụ.” Lý Tinh Từ cung kính nói.