Chương 1359: Gậy như ý
Chương 1359: Gậy như ý
Từ Phàm mệt nhọc cả ngày, ngồi xuống trên chiếc ghế dựa quen thuộc nhất nhìn những Trận Pháp Thần sư dùng đạo Dị Biến biến hóa ra bên ngoài Tam Thiên giới.
“Mỗi lần nhìn đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đạo Dị Biến này là đại đạo Hỗn Độn do vị đại năng nào sáng tạo ra?” Từ Phàm vừa nói vừa lặng lặng lẽ đạo Dị Biến.
Một quang đoàn ký ức xuất hiện trước mặt Từ Phàm, đây là cuộc đời của một Trận Pháp Thần sư trong đó.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, tất cả những chuyện trải qua đều rõ ràng chi tiết, mà trong thế giới ký ức, vậy mà diễn hóa cực kỳ hoàn mỹ, khiến Từ Phàm cũng tìm không ra chỗ sai nào.
Nhìn những những chuyện Trận Pháp Thần sư trải qua, trong mắt Từ Phàm xuất hiện một tia minh ngộ.
“Đại đạo Hỗn Độn thiết lập trước nhất đạo Dị Biến thế mà là Luân Hồi.” Từ Phàm nói, bảo Bồ Đào kêu Lý Tinh Từ tới.
Một khắc sau, Lý Tinh Từ từ trong cánh cửa ánh sáng truyền tống đi tới.
“Bái kiến sư phụ.”
Vừa rồi lúc nhận được thông báo hắn đang ở lúc tu luyện mấu chốt, nghe được lời Bồ Đào, kéo dài thật lâu, mới củng cố lại cảm ngộ vừa rồi.
“Sau này bế quan thì bế quan cho đàng hoàng, tin tức của ta không nhận cũng không sao.” Từ Phàm nói.
“Đối với đồ nhi, chuyện của sư phụ là quan trọng nhất.” Trong lòng Lý Tinh Từ xuất hiện một tia ấm áp.
“Vi sư lấy được một thần vật, chính là đạo Dị Biến diễn hóa.”
“Mà muốn tham ngộ đạo Dị Biến, nhất định phải tinh thông Hỗn Độn Luân Hồi đại đạo.”
Từ Phàm nói, trong tay xuất hiện một ngọc điệp, bên trên ghi chép cách nhìn của hắn đối với đạo Dị Biến.
“Ngươi xem thử đi, ta cảm thấy hẳn là thích hợp với ngươi.” Từ Phàm cười nói.
Hiện tại tất cả đồ đệ của hắn gần như đều không cần hắn quan tâm, làm sư phụ bọn họ, chỉ cần chỉ điểm một phen ở lúc mấu chốt là được.
Lý Tinh Từ nhận lấy ngọc điệp, bắt đầu xem xét.
Vừa nhìn thấy cương lĩnh khái quát đạo Dị Biến, cả người Lý Tinh Từ đều kích động lên.
So với đường hắn đi ra, đạo Dị Biến có vẻ càng thích hợp cho chính mình tu luyện.
“Thế gian này vậy mà lại có đại đạo quỷ dị như vậy, trống rỗng diễn hóa ra sinh linh vạn vật trên thế gian, thật quá khó tin.” Lý Tinh Từ kích động nói.
“Lúc vi sư mới vừa tiếp xúc cũng nghĩ như vậy.” Từ Phàm nói, nhẹ nhàng hất tay, từng con hỏa phượng Kim Tiên kỳ có bản năng sinh vật được trống rỗng tạo ra.
Ở trong đầu hỏa phượng này, có những chuyện nó trải qua từ lúc sinh ra đến bây giờ hoàn chỉnh nhất.
Hỏa phượng khôn ngoan đậu xuống bên cạnh Lý Tinh Từ, Từ Phàm ra hiệu cho hắn đọc ký ức trong đầu hỏa phượng.
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đầu hỏa phượng, sau đó bắt đầu từ một quả trứng cho tới bây giờ, tất cả những chuyện nó trải qua đều hiện lên trong đầu Lý Tinh Từ.
“Đạo này cũng có thiếu hụt, vật dị biến ra, không thể duy trì lâu.”
“Chẳng qua điểm này cũng rất dễ thay đổi, chỉ là phải tốn chút sức mà thôi.” Từ Phàm đánh giá nói.
“Đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
Một cánh cửa lớn mời mở ra trước mặt Lý Tinh Từ.
Lúc này, bên ngoài Tam Thiên giới đã có một trăm Trận Pháp Thần sư đang bố trí pháp trận, vì thế phân thân số năm còn đặc biệt triệu hồi ra mấy người quản lý.
Một phù văn Hỗn Độn Không Gian to lớn khắc xuống tiết điểm đại trận.
Sau khi tiết điểm này được thắp sáng, tiếp nối với những phù văn Hỗn Độn xung quanh.
“Thật sự muốn gặp vị đại nhân đã thiết kế ra loại Truyền Tống trận này một lần.” Trận Pháp Thần sư mới vừa bố trí xong tiết điểm nói.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tranh thủ bố trí pháp trận, đến lúc đó vị đại nhân đó nhất định sẽ gặp mặt chúng ta một lần.” Trận Pháp Thần sư cách đó không xa nói.
Lúc này hàng trăm vạn con rối cảnh giới Đại La, đang ở tầng ngoài Tam Thiên giới bố trí vật liệu nền cho trận pháp.
Trong một toà cự thành mới xây cách Ẩn Linh môn không xa, Từ Phàm mang Trương Vi Vân đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất.
“Thành trì mới xây này không tệ, chẳng qua là không có tường thành, cảm giác có hơi kỳ lạ.” Trương Vi Vân cười nói.
“Ha ha, nếu tòa thành này bị xâm chiếm, vậy cách Ẩn Linh môn chúng ta diệt vong cũng không xa.” Từ Phàm trả lời.
Lúc này hai người đang ở trước một quán linh thực nhỏ, chờ kẹo đường hồ lô linh quả.
“Đây là hai xâu mứt quả bồ đào ngươi muốn.” Ông chủ quán nhỏ đưa qua hai xâu kẹo đường hồ lô.
Từ Phàm nhận lấy, chia cho Trương Vi Vân một xâu.
Lúc hai người đang dạo bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Sư tổ, Trương trưởng lão!”
Từ Phàm nhìn lại, lập tức nở nụ cười.
Chỉ thấy Lý Sơ Phàm và thê tử hắn mang một tiểu nữ hài vừa ra đời không lâu đi dạo phố.
Dáng dấp tiểu nữ hài vô cùng trắng nõn, đáng yêu, nhất là hai đôi mắt to như quả nho, giống như có thể soi ra bóng người.
“Gần đây cũng không nghe nói tôn tức ngươi sinh hài tử mà.” Từ Phàm nói.
“Sư tổ, đây là tôn nữ của ta.” Lý Sơ Phàm cười nói.
“…”
Nhìn Lý Sơ Phàm nét mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, Từ Phàm có chút cạn lời, vẻ mặt tức phụ mình bên cạnh hắn, không cần nhìn cũng biết là đã thế nào.
“Các ngươi đi dạo của các ngươi, đừng lạng trước mắt ta.” Từ Phàm có chút ghét bỏ xua tay.
Hai phu thê Lý Sơ Phàm nháy mắt hiểu được là ý gì.
Lúc cứ vậy rời đi, một món Tiên Thiên linh bảo xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài.
“Gặp lại tức là duyên phận.” Giọng nói khoan thai của Từ Phàm vang lên.
Lý Sơ Phàm nhìn vòng ngọc nhỏ trên tay tôn nữ mình, không thể nhịn được cười lên.
“Sư tổ hắn vẫn như trước kia.”
Từ Phàm không có việc gì mang tức phụ mình giới đi dạo trong tất cả đại Tiên giới, phân thân số năm ở bên ngoài Tam Thiên giới, giống như chủ thầu đốc thúc tiến trình hạng mục.
Kim Hải Tiên giới, Từ Phàm và Vương Vũ Luân đang ở trên một bờ biển câu cá.
“Sao lại đích thân tới đây, có chuyện gì?” Từ Phàm nhìn mặt biển hơi yên ả nơi xa, tiện tay triệu hồi một vài con cá lớn vẻ ngoài xinh đẹp trong biển, để nó nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt biển.
“Trước kia không phải ta đã nói rồi sao, nhất định phải vì Từ đại ca câu lên một món Hồng Mông chí bảo.”
Một luồng khí tức của Hồng Mông chí bảo xuất hiện.
“Ta chỉ biết đây là Hồng Mông chí bảo, cái khác ta không biết nữa.”
Chỉ thấy một chiếc gậy như ý nửa trong suốt xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Từ đại ca xem thử có hài lòng hay không, không hài lòng ta lại câu món khác.” Giọng điệu Vương Vũ Luân vô cùng tùy ý.
Từ Phàm nhìn chiếc gậy như ý trong suốt này, thật lâu sau mới hoà hoãn lại.
“Không nghĩ tới thật đúng là có thể bị ngươi câu lên.” Từ Phàm nói, nhẹ nhàng sờ về phía chiếc gậy như ý này.
Từ Phàm lập tức rút lại cánh tay sắp chạm đến gậy như ý.
Một cánh cửa ánh sáng xuất hiện, phân thân số năm từ đó đi ra, cuối cùng bắt lấy ngọc như ý trong suốt kia.
“Đây là một món Hồng Mông chí bảo liên quan đến không gian và thời gian, tên là Thời Không Như Ý.” Từ Phàm nói.
“Thời Không Như Ý, cụ thể có tác dụng gì?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Nhiều tác dụng, ví dụ như là đảo ngược dòng sông thời gian.”
Lúc này hư ảnh một dòng sông thời gian xuất hiện trước mặt hai người, cuối cùng bắt đầu đảo ngược dưới sự khống chế của phân thân số năm.
Sau đó trên dòng sông thời gian xuất hiện một hình ảnh, bên trên là hình ảnh Vương Vũ Luân bị ép ôm nhau với một nữ tử.
Khi đó Vương Vũ Luân vẫn là Kim Đan kỳ.
“Cũng ví dụ như hiện tại.” Từ Phàm nói, để phân thân số năm thò tay vào trong dòng sông thời gian, sau đó trực tiếp túm tới áo ngoài của Vương Vũ Luân Kim Đan kỳ.
“Ta nói sao lúc đó áo ngoài của ta tự nhiên biến mất không thấy!” Vương Vũ Luân kinh ngạc nói.