Chương 1382: Đề Tử đáng thương
Chương 1382: Đề Tử đáng thương
“Chỉ cho bọn họ một con đường đã không tệ rồi, đây là nể tình ngươi vất vả nhiều vạn năm như vậy đó.” Từ Phàm thờ ơ nói.
“Thôi vậy, nhưng trước khi rời đi, ngươi có thể lại đồng bộ đạo Trận Pháp cho ta không?” Phân thân số hai chờ mong nhìn Từ Phàm.
Trong tiểu đoàn đội gây dựng cơ nghiệp của hắn mặc dù có Thần Ma Trận Pháp sư, nhưng trình độ so với Từ Phàm khác nhau như trên trời dưới đất.
“Được, ta cũng muốn xem ngươi đi theo hắn có thể gây dựng cơ nghiệp bao lớn.”
Một luồng ánh sáng ẩn chứa bản nguyên tiên hồn từ trong lòng bàn tay Từ Phàm sáng lên, bên trong ẩn chứa cảm ngộ đạo Trận Pháp.
“Cảm ngộ đạo Trận Pháp quá lớn cần chậm rãi hấp thu, quá trình này cần tiếp tục ngàn năm, chính ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Từ Phàm để lại quang đoàn trong không gian ý thức của phân thân số hai, quay trở về bản thể.
Lúc này, sau khi nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Thần Ma Nhị, Đại thống lĩnh lập tức phấn khởi lên.
“Nhị huynh đệ, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã trở lại.” Đại thống lĩnh hưng phấn nói tốt.
“Ta khác am hiểu trận pháp quá lười, sau khi làm xong chuyện không muốn ở lâu, trực tiếp trả lại quyền nắm giữ thân thể cho ta.” Thần Ma Nhị cười nói.
“Nếu Nhị huynh đệ đã trở về, vậy chúng ta lên đường đi Đế quốc Chúng Tinh Thần Ma thôi.”
Đại thống lĩnh vung tay lên, một tòa sơn mạch khổng lồ xuất hiện trước mắt chúng Thần Ma.
“Các huynh đệ, chờ sau khi chúng ta đến Đế quốc Chúng Tinh Thần Ma lại trọng chấn cờ trống.”
Giọng nói phấn chấn của Đại thống lĩnh vang lên, tiểu đoàn đội gây dựng cơ nghiệp đều tiến vào trong thế giới sơn mạch.
Sơn mạch khổng lồ phá vỡ không gian, bay về hướng bên ngoài trung tâm Hỗn Độn.
Tam Thiên giới, Ẩn Linh môn.
Từ Phàm mở mắt ra, phát hiện huynh đệ tốt Vương Vũ Luân còn đang ở bên cạnh câu cá.
“Từ đại ca, phân thân số hai kia của ngươi sao thế?” Vương Vũ Luân lo lắng hỏi.
Đã từng có một thời gian, quan hệ giữa hắn và phân thân số hai Từ đại ca còn không tệ.
Mãi đến sau khi phân thân số hai đến nơi hắn thích đi, liên hệ mới ít đi.
“Chịu chút vết thương nhỏ, đã chữa khỏi.” Từ Phàm nói.
“Vậy là tốt rồi!”
“Khoảng thời gian ta rời đi, có câu lên được đồ tốt gì không?”
“Vẫn không câu được gì, có lẽ thời gian gần đây vận khí không tốt.” Vương Vũ Luân thở dài nói.
Từ sau khi hắn thản nhiên tiếp nhận những hồng nhan tri kỷ kia, cuộc sống của hắn đều đi trên con đường đau đớn cũng vui vẻ.
Là một người nam nhân, hắn muốn cho nữ nhân của mình hưởng thụ đồ vật tốt nhất thế giới.
Nhưng lấy cảnh giới của những hồng nhan tri kỷ của hắn hiện tại, hắn phát hiện chính mình có chút không chịu nổi.
Trước kia hắn câu cá hoàn toàn là hứng thú, sở thích, có câu được đồ tốt hay không cũng không sao cả.
Hiện tại không giống vậy, câu cá thành một loại nhu cầu của hắn.
“Có cần gì cứ trực tiếp nói với được rồi, huynh đệ nhiều năm như vậy, khách khí là lạ rồi.” Từ Phàm vỗ vai Vương Vũ Luân rồi rời đi.
Từ Phàm rời đi không bao lâu, Vương Hướng Trì đã tới bên cạnh Vương Vũ Luân.
“Cha, nhiều di nương như vậy của ta, có phải ngươi nuôi không nổi rồi không?” Vương Hướng Trì cười hì hì nói.
“Đúng thế, không phải những di nương của ngươi đòi đồ với cha ngươi, mà là cha ngươi muốn cho bọn họ đồ vật tốt hơn.”
“Đương nhiên, bất kể thế nào, người ta yêu nhất vẫn là nương ngươi.” Vương Vũ Luân thâm tình nói.
“Điểm ấy ta tin ngươi, còn có ba trăm tám mươi hai đệ đệ, muội muội của ta đều tin.” Vương Hướng Trì bĩu môi nói.
Một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Vương Vũ Luân.
“Cha, trong này có thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi năm trăm vạn trượng, ngươi tiêu tiết kiệm một chút.”
“Còn có đừng hứa hẹn lung tung với những di nương kia nữa.” Vương Hướng Trì hờ hững nói.
“Biết ngay là tiểu tử thối ngươi còn có chút lương tâm.” Vương Vũ Luân nhanh chóng nhận lấy nhẫn không gian, nở nụ cười.
Ngay lúc này, cần cầu trong tay Vương Vũ Luân căng chặt.
Giống như có cự vật mắc vào trên lưỡi câu.
Trải qua kinh nghiệm nhiều năm câu cá như vậy, hắn cảm thấy đối diện nhất định sẽ có hàng lớn.
Thế là sau khi trải qua một thời gian đấu sức, cự vật bị câu lên.
Chỉ thấy một cự thạch to lớn như sơn mạch từ cửa thứ nguyên lưỡi câu tiến vào được rút ra (只见一座庞大的如山脉一般的巨石, 从鱼钩进入的次元口中拔出).
“Bồ Đào, chuẩn bị cho ta một tiểu thế giới.” Vương Vũ Luân nhìn sơn mạch khổng lồ vừa lộ đầu ra hưng phấn nói.
Một tiểu thế giới thành hình trên không sơn mạch.
Theo cả sơn mạch từ từ bị câu ra, một luồng khí tức bản nguyên Hỗn Độn nặng nề từ trên sơn mạch phát ra.
“Bồ Đào, đây là cái gì?”
Đồ vật không minh bạch, Vương Vũ Luân đều sẽ hỏi Bồ Đào.
“Sơn mạch Hỗn Độn, thuộc một loại trong thần vật, có thể luyện chế Huyền Hoàng chí bảo đứng đầu, cũng có thể hóa thành thánh địa tu luyện.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Sơn mạch Hỗn Độn, nghe còn rất lợi hại, vừa vặn có thể để bên chỗ ta.” Vương Vũ Luân vui mừng nói.
Theo cả sơn mạch bị rút ra từng chút, khí tức bản nguyên Hỗn Độn phát ra càng thêm nồng đậm.
Trong khí tức này thậm chí còn xen lẫn một chút chân lý Hỗn Độn.
“Bồ Đào, sơn mạch này có thể ngưng tụ chân lý Hỗn Độn sao?” Vương Hướng Trì tò mò hỏi.
“Hai mươi kỷ nguyên sẽ ngưng tụ một phần chân lý Hỗn Độn, hiệu quả này có thể bỏ qua không tính.” Bồ Đào hồi đáp.
“Vậy cũng được.”
Sau đó toàn bộ sơn mạch bị rút ra, đặt vào trong tiểu thế giới.
Bên ngoài Tam Thiên giới, có một thế giới như Tiên giới đang chậm rãi ngưng tụ.
Đây là phân tông Ẩn Linh môn trong vùng Hỗn Độn.
“Đề Tử, cự thú Hỗn Độn gần đây cầm tương đối nhiều, ta muốn ra ngoài luyện tay một chút.” Từ Cương đã củng cỗ cảnh giới Đại Thánh Nhân nói.
“Khu vực thứ chín phía bắc có một đám cự thú cấp Đại Thánh Nhân đang làm tổ ở nơi đó, vừa vặn thích hợp ngươi.” Giọng Đề Tử vang lên.
Bồ Đào thấy Đề Tử quả thực không có chuyện làm, bèn lấy bản thể của hắn đưa tới phân tông, để hắn quản lý, nhưng phạm vi cũng giới hạn trong phân tông.
“Mở ra cánh cửa truyền tống đi, ta đi qua đó xem xem.” Từ Cương nói.
Một cánh cửa truyền tống thánh quang xuất hiện trước mặt Từ Cương.
Khu thứ chín bắc vực ở Tam Thiên giới, một cánh cửa ánh sáng mở ra, Từ Cương từ đó đi ra.
“Bồ Đào, ngươi xem những năm này, ngươi ép Đề Tử thành cái dạng gì?” Từ Cương cười nói.
“Sau này Đề Tử tất nhiên sẽ có trọng dụng, lại nói những năm này Đề Tử vẫn luôn học tập trong kho số liệu cùng hưởng của ta.”
“Không tồn tại tình huống áp chế với không áp chế.” Bồ Đào giải thích.
“Thật sao? Hắn nói chuyện đều có thể từ đó nghe ra cảm giác cẩn thận nghiêm túc, ngươi còn nói không ép hắn.” Từ Cương nhìn về nơi xa, nơi đó có một đám cự thú cấp Đại Thánh Nhân kéo dài cùng nhau.
“Ngươi không hiểu, như này càng có thể kích phát nhân tính của hắn.”
“Ha ha, không nghĩ tới Bồ Đào cũng biết nói đùa.”
Một Thiên Thủ Hư Tượng to lớn từ sau lưng Từ Cương ngưng kết.
Vị trí trung tâm của Thiên Thủ Hư Tượng đặt một viên linh châu cấp Huyền Hoàng chí bảo.
“Rất lâu không chiến đấu, xem gần đây có ngượng tay không.”
Chỉ trong nháy mắt, khu vực xung quanh liền bị Hỗn Độn Ngũ Hành Toả phong tỏa.
Đám cự thú Hỗn Độn đang làm tổ lập tức hoảng loạn lên.
“Không nóng nảy, chúng ta từ từ đến.”
Một biển dung nham Hỗn Độn xen lẫn với trọng lực vô hạn từ trong hư không chảy ra.
Trên không còn có một viên kim cầu to lớn như tinh thần.
Phía trên viên kim cầu kia, ngưng tụ binh khí với đủ loại hình thái.