Chương 1402: Mười vạn năm
Chương 1402: Mười vạn năm
Đàm Vân nhìn tổng cộng bốn mươi sư huynh đệ cấp Đại Thánh Nhân tính cả hắn, lại cảm nhận được khí thế cuồng bạo của Hùng Lực, không khỏi có chút ý động.
“Vừa rồi ta đã nhờ Bồ Đào thôi diễn, có thể đánh được, chỉ là tương đối mệt mỏi mà thôi.” Hùng Lực cau mày nói, mục đích hắn tới nơi này chính là vì đi săn cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.
Trải qua tu luyện mấy vạn năm này, nhóm đệ tử tấn cấp đến Đại Thánh Nhân sớm nhất đã bắt đầu lục tục đụng phải bình cảnh.
Muốn phá vỡ bình cảnh này, biện pháp hữu hiệu nhất chính là hấp thu Hỗn Độn chi khí ẩn chứa chân lý Hỗn Độn.
Nhưng những này đồ vật trong tông môn đều có hạn lượng, đối với bọn họ mà nói, xa xa chưa đạt được hiệu quả đột phá bình cảnh.
Lần này vừa lúc thừa dịp Truyền tống trận phân tông Thái Huyền điện của Ẩn Linh môn mới ra, tìm một đám sư huynh đệ Đại Thánh Nhân đều có ý tưởng này tới.
“Đại sư huynh, lại tìm thêm mười sư huynh đệ chiến lực gần đầu đi, bốn mươi người có hơi miễn cưỡng.” Đàm Vân suy nghĩ nói.
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao, nhưng bọn họ đều tạo thành đội ngũ khác đi nơi khác cả rồi.” Hùng Lực bất đắc dĩ nói.
“Thế thôi vậy, Đại sư huynh, câu nói ngươi nói vừa nãy có chắc chắn không có?” Đàm Vân hỏi.
“Câu nào?” Hùng Lực ngây ra.
“Tất cả tiêu hao khi vào Luân Hồi trì tính hết cho Đại sư huynh.” Một đệ tử bên cạnh Hùng Lực cười nói.
“Đương nhiên, đại chiến mở ra, ta nhất định sẽ che chở các ngươi, nếu có tổn thương cứ tính cho ta.” Hùng Lực nhẹ nhàng nện cự thuẫn trong tay vào trong hư không, lập tức đưa tới một trận không gian như gợn sóng nước khuếch tán ra ngoài.
Sau khi mọi người xác định khu vực muốn đi, bèn trực tiếp bay về hướng đó.
Lúc này, có càng nhiều đệ tử Ẩn Linh môn dùng Truyền tống trận của Thái Huyền điện, từ từ khuếch tán ra toàn bộ vùng Hỗn Độn.
Từ Phàm vẫn còn đang tự mình phong ấn trong không gian dưới lòng đất tại Ẩn Linh môn.
Hỗn Độn không ngày tháng, mười vạn năm lướt nhanh mà qua.
Từ Phàm và Trương Vi Vân chậm rãi mở mắt.
“Chủ nhân ngươi tỉnh rồi.” Giọng Bồ Đào rất kích động.
“Tỉnh rồi, chờ ta thanh tỉnh một lát trước, sau đó lại báo cáo cho ta tình huống tông môn gần đây.”
Trong tiên hồn của Từ Phàm có khí buồn bực sầu não, đây là do bế quan tự mình phong ấn thời gian dài đưa đến.
Trong tiểu viện, Từ Phàm và Trương Vi Vân phẩm trà, nghe Bồ Đào báo cáo tình huống gần đây của Tam Thiên giới và tông môn.
“Chủ nhân, bảy vạn năm trước phân thân số ba đã thông qua khảo nghiệm truyền thừa, nhận được mọi thứ trong bí cảnh truyền thừa.”
Một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm, bên trên viết những đồ vật trong bí cảnh.
“Thái Huyền điện còn có nhiều linh khoáng Hỗn Độn đứng đầu và thần vật như thế, không uổng công phân thân số ba bận rộn mười vạn năm.” Từ Phàm gật đầu.
“Hiện tại đệ tử tông môn có bao nhiêu Đại Thánh Nhân?” Từ Phàm bưng ly trà Đại Đạo, nhấp một ngụm nói.
Một bảng biểu xuất hiện trước mặt Từ Phàm, phía trên ghi chú tỉ mỉ số lượng đệ tử Đại Thánh Nhân.
“Đại Thánh Nhân đứng đầu trong tông môn hiện có 6872 đệ tử, đã đạt tới chiến lực lập một đội đi săn cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.” Bồ Đào miêu tả nói.
“Có ai ngoài ý muốn đột phá đến cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân không?” Từ Phàm hỏi.
Đúng lúc này, bảy luồng lưu quang rơi xuống trong tiểu viện Từ Phàm.
“Cung nghênh sư phụ, sư nương xuất quan!” Từ Cương dẫn đầu hành lễ nói.
“Cảnh giới cao, cảm giác đúng là không giống trước.” Từ Phàm nhìn từng đồ đệ Đại Thánh Nhân cảnh nói.
Sau đó ánh mắt như ngừng lại trên người Vương Hướng Trì.
“Không tệ, bất kể ra sao, ngươi cũng là Hỗn Độn Thánh Nhân rồi.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Đệ tử tư chất ngu dốt, chỉ có thể dùng phương thức này tấn cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, làm sư phụ mất mặt rồi.” Vương Hướng Trì xấu hổ nói.
Hỗn Độn Thánh Nhân hắn có bao nhiêu khoa trương, chính hắn rất rõ ràng.
Bây giờ tuy hắn đã là Hỗn Độn Thánh Nhân, nhưng đứng trước mặt sư phụ vẫn cảm nhận được cảm giác bị nắm giữ vận mệnh.
“Ha ha, đến cảnh giới như các ngươi, vi sư đã không ép buộc các ngươi phải tu luyện lên nữa.”
“Yêu cầu đối với các ngươi cũng không nghiêm khắc như trước.” Giọng Từ Phàm rất nhu hòa, khiến các đồ đệ ấm áp trong lòng.
“Sư phụ đừng nói như vậy, trước đây ngươi từng nói, còn phải dựa vào bọn ta bảo vệ ngươi chu toàn, đồ nhi cho tới nay vẫn luôn lấy đây làm mục tiêu tu luyện.” Từ Cương âm vang hùng hồn nói.
“Vậy ngươi phải cố lên.” Từ Phàm dùng ánh mắt dịu dàng đảo qua các đồ nhi.
Ba ngày sau, bên một hồ nhỏ phong cảnh tươi đẹp trong phân tông Thái Huyền điện, Từ Phàm và huynh đệ tốt đang cùng nhau câu cá.
Cách đó không xa, Trương Vi Vân đang tán gẫu với một đám hồng nhan tri kỷ, líu ríu vô cùng vui vẻ.
“Sao khoảng thời gian này thích ở đây câu cá thế?” Từ Phàm cười hỏi.
“Câu cá từ bên này càng dễ câu ra linh vật trong vùng Hỗn Độn khác.” Vương Vũ Luân nói, lấy ra một chiếc nhẫn không gian giao cho Từ Phàm.
“Trong này đều là linh vật ta câu ra từ vùng Hỗn Độn khác trong mấy vạn năm này, ngươi xem thử có hữu dụng hay không.” Vương Vũ Luân sốt ruột nói.
Thật lâu không gặp được đại ca tốt của mình, cho nên vô cùng nhớ nhung.
Từ Phàm cũng không khách khí, dùng thần niệm nhìn lướt qua nhẫn không gian.
“Những đồ vật này chờ sau này ta lại nghiên cứu.”
Một làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tạo nên từng cơn sóng gợn.
Vương Vũ Luân thu cần, một con Thanh Long Hà dài mười trượng bị câu lên.
“Đón lấy, để Từ đại ca nếm thử tay nghề của các ngươi.”
Thanh Long Hà trực tiếp bay khỏi cần, ở trên bầu trời xẹt qua một vòng cung rơi xuống bên cạnh các hồng nhan tri kỷ.
“Những năm này có Truyền tống trận của Thái Huyền điện, tốc độ phát triển của tông môn có chút nhanh.”
“Hiện tại đệ tử tông môn gần như mỗi người một món Tiên Thiên chí bảo, những nhóm đệ tử đứng đầu cũng bắt đầu qua chỗ tộc Thiên Thương mua Huyền Hoàng chí bảo.” Vương Vũ Luân nói.
“Ha ha, Thái Huyền điện đã xuất hiện tăng nhanh tốc độ đệ tử tông môn thăm dò vùng Hỗn Độn, ước chừng lại thêm mấy trăm vạn năm, đệ tử tông môn chúng ta phỏng chừng đều có thể phát hiện vùng Hỗn Độn khác.” Từ Phàm nhìn mặt hồ phía xa, không khỏi cảm khái nói.
Lúc hai người Từ Phàm và huynh đệ tốt đang cười nói, một đợt dao động không gian tuôn ra, một con phi trùng nho nhỏ rơi xuống trong lòng bàn tay Từ Phàm.
Cuối cùng một tin tức xuất hiện trong lòng Từ Phàm.
“Bồ Đào, xác định vị trí của Tam Trùng, bảo Tiểu Quang mang theo hạch tâm Thánh Quang tinh thần qua đó.” Từ Phàm suy nghĩ nói.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Trong Thánh Dương tinh thần, một luồng ánh sáng loé lên.
“Sao thế?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Tam Trùng phát hiện một khu vực thần bí, hắn cảm nhận được khí tức của Hồng Mông Thánh Quy ở bên trong.”
Nhắc đến rùa, Từ Phàm chợt nhớ tới Hung Bạch.
“Chủ nhân, lúc ngươi bế quan, Hung Bạch vẫn luôn ngủ say.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Được rồi.”
Bên ngoài Thái Huyền điện, một đội đệ tử Ẩn Linh môn chật vật từ cánh cổng không gian bước ra, cuối cùng nhanh chóng tiến vào trong phân tông.
Trong tiểu thế giới chữa thương, đội đệ tử vừa rồi ngâm mình trong ôn tuyền ẩn chứa Hồng Mông Tử khí.
“Khó quá, rất muốn đi xem Đại sư huynh làm sao đi săn cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân.” Một đệ tử cánh tay trái bị kéo đứt cảm khái nói.
“Đã bảo ngươi tìm thêm hai sư huynh đệ mạch Luyện Thể, nhưng ngươi lại không nghe, hiện tại xảy ra vấn đề rồi đó.” Một đệ tử ngực bị chém ra một vết thương nói.