Chương 1409: Cùng nhau yên tĩnh xong đời không được sao?
Chương 1409: Cùng nhau yên tĩnh xong đời không được sao?
Trong không gian tiên hồn, Từ Phàm nhìn chằm chằm quả cầu phù văn hệ thống đang chậm rãi thoái hóa.
“Bồ Đào, giúp ta tìm kiếm khu vực thời gian loạn lưu lấy vùng Hỗn Độn làm chuẩn, khu vực đặc biệt có thể vặn vẹo dòng sông thời gian Hỗn Độn.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
Vốn dĩ hắn muốn yên lặng cẩu trăm vạn năm, để hệ thống được phá giải một cách tự nhiên.
Nhưng bây giờ không được, tương lai vùng Hỗn Độn có thể sắp xảy ra đại loạn, nếu nếu như thực lực không tăng cường, rất có thể sẽ khiến Tam Thiên giới dính theo cả hắn cùng nhau biến thành bia đỡ đạn.
Loại chiến đấu cấp bậc đó, nếu như bộc phát trong Hỗn Độn chi lực.
Chỉ cần bản thân cảm nhận được dao động chiến đấu kia, vậy đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát được.
“Khu vực phù hợp chủ nhân yêu cầu có ba khu vực, động Thiên Uyên, biển Hỗn Loạn, Toái Không Minh vực.”
Từ Phàm nghe được ba cái tên này, mày cau lại.
“Có chỗ nào có thể để ta sống tiếp không?”
“Hung hiểm trong ba nơi này đều sắp ngang với khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa kia.”
“Còn có một chỗ chính là khu vực Hỗn Độn không ổn định cách tông môn gần nhất, chỉ là chỗ sâu trong khu vực này có nhiều cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đang du đãng.” Bồ Đào còn nói thêm.
“Đến khu vực Hỗn Độn không ổn định đó xem thử trước, nếu không được, chỉ có thể kéo dài thời gian.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
Phân tông Thái Huyền điện, Từ Phàm dưới ánh mắt đưa tiễn của đông đảo đệ tử từ từ bước lên Truyền tống trận.
Khu vực Hỗn Độn không ổn định, có một đại lục nhân tạo rộng lớn trôi nổi bên ngoài khu vực.
Đây là nơi Bồ Đào đặc biệt xây dựng ra cho đệ tử ra vào khu vực này đặt chân.
Số lượng đệ tử trên đại lục này gần như bằng với bản tông và phân tông.
“Bái kiến Đại trưởng lão!” Đệ tử trên đại lục ngạc nhiên lẫn vui mừng nói.
“Nên làm gì thì làm đi, ta vào chỗ sâu trong khu vực xem thôi.” Từ Phàm bảo các đệ tử miễn lễ nói.
“Đại trưởng lão, nếu ngươi muốn đi chỗ sâu trong khu vực này, xin chú ý mấy nơi này.” Đệ tử nói chuyện lập tức cộng hưởng với Bồ Đào bản đồ hắn thăm dò được ở chỗ sâu khu vực.
“Lá gan không nhỏ, thế mà dám đi chỗ sâu, không sợ cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân ngươi thăm dò được cảm thấy hứng thú với ngươi à?” Từ Phàm cười hỏi.
“Đại trưởng lão yên tâm, hiện tại ngay cả pháp tắc đại đạo Hỗn Độn cũng bắt đầu xem nhẹ ta, những cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân kia không phát hiện được ta đâu.” Đệ tử đó cười ha ha nói.
“Có lòng rồi.”
Từ Phàm nói, một bước bước vào khu vực Hỗn Độn không ổn định, thân hình trong nháy mắt ẩn đi.
“Nơi này quả nhiên là khu vực Hỗn Độn không ổn định, pháp tắc thời gian cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo.” Từ Phàm cảm nhận đại đạo Hỗn Độn bị bóp méo xung quanh nói.
Từ Phàm đang ẩn thân nhìn cự thú Hỗn Độn kết thành đàn xung quanh, không khỏi cảm khái đây là khối bảo địa.
Khu vực Hỗn Độn không ổn định này được phát hiện thông qua Thái Huyền điện.
Về sau Từ Phàm phát hiện, tộc Thiên Thương cũng không có ghi chép gì về này khu vực.
Đi sâu vào, cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân xung quanh bắt đầu nhiều hơn.
Mà pháp tắc đại đạo Hỗn Độn xung quanh bắt đầu hư vô hóa.
“Bồ Đào, ngươi nói có khả năng trung tâm khu vực này là một mảnh Hỗn Độn chưa khai hóa không?” Từ Phàm hỏi.
“Lấy tình huống hiện nay thôi diễn, có bốn phần mười khả năng đó.”
“Còn nữa chủ nhân, ngươi có thể thả ra con rối dò xét, càng đi sâu vào dòng sông thời gian Hỗn Độn sẽ càng vặn vẹo lợi hại.” Bồ Đào nhắc nhở nói.
Từ Phàm vung tay lên, một quang môn to lớn xuất hiện, từng đội con rối dò xét được chuyên môn cải tiến từ trong quang môn đi ra, cuối cùng tản ra bốn phương tám hướng.
Con rối dò xét chưa vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa, thân thể đã biến thành nửa trong suốt, như vậy có thể ẩn thân trước mặt những cự thú Hỗn Độn kia.
“Thời buổi rối loạn mà.” Từ Phàm hơi xúc động.
Hắn cảm thấy ngày lành của mình còn chưa qua được bao lâu, hoàn cảnh sinh tồn lại sắp bị phá hư lần nữa.
Đang ở phân khu chờ kết quả dò xét, một loại cảm giác lờ mờ từ thần hồn Từ Phàm tới.
Biểu lộ đầu tiên của Từ Phàm là nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc.
“Số ba không chết?”
Trước đây khi số ba bị hút vào vết nứt, Từ Phàm cũng đã mất đi liên hệ với số ba.
Không nghĩ tới ở chỗ này, Từ Phàm lại cảm nhận được tồn tại của số ba, chẳng qua chỉ là loại cảm giác này rất nhỏ, như có như không.
Lúc Từ Phàm đang muốn chuyển dời ý thức đến phân thân số ba, bỗng nhiên do dự.
Hắn sợ sau khi ý thức của mình chuyển dời đến phân thân số ba, bị trói chặt không về được.
Lúc đang do dự, Từ Phàm lại cảm nhận được một khí tức yếu ớt bên cạnh phân thân số ba.
Đó đúng là người cộng tác với hắn nhiều năm trong chiến trường biên giới, nữ tử Thánh Quang.
“Có nên đi xem thử không nhỉ, một nửa ý thức qua trước, dù có tổn thương cũng không đến mức toàn diệt.” Từ Phàm do dự nói.
Ngay lúc này, phân thân số ba lại truyền đến một tin tức cầu cứu.
Từ Phàm không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chia ra một nửa ý thức chuyển dời đến trên người phân thân số ba.
Chỉ trong nháy mắt, Từ Phàm lập tức cảm giác được một nửa ý thức này của mình đi qua vô số kỷ nguyên Hỗn Độn.
Mang đến cho hắn một cảm giác tựa như tận mắt thấy một vùng Hỗn Độn trưởng thành, thời gian dài đằng đẵng vô cùng.
Trải qua thời gian dài như thế, một nửa ý thức mới chuyển dời đến trên người phân thân số ba.
“Từ Đại sư, ý thức bản thể của ngươi trở về rồi sao?”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ, một khi khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa này lan tới, hai người chúng ta thật sự phải chết đó.” Nữ tử Thánh Quang có chút không cam lòng nói.
Ngay lúc này, trong mắt phân thân số ba có thần thái.
“Đây là nơi nào?” Một giọng nói tang thương tựa như đã trải qua mọi thứ trên thế gian vang lên.
Nghe âm thanh này, chính Từ Phàm cũng bị giật mình.
“Từ Đại sư, sau khi thành chiến bị của chúng ta bị hút vào thì bị khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa này ép vỡ.”
“Lúc chúng ta sắp bị khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa mẫn diệt, ngươi đột nhiên tự bạo tất cả Huyền Hoàng chí bảo trên người chúng ta, tạo thành một khu vực như vỏ trứng.”
“Hiện tại khu vực này càng lúc càng nhỏ lại, chúng ta có phải sắp xong đời rồi không?” Nữ tử Thánh Quang giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.
“Trên lý luận mà nói, hẳn là sắp xong đời.” Từ Phàm nhìn vỏ trứng đang thu nhỏ, bình tĩnh nói.
“Đây tính là cái gì, còn không bằng vừa vào là chết, sau khi tuyệt vọng thì sinh ra hi vọng, sau đó lại tuyệt vọng, đả kích này ai có thể chịu nổi.” Vẻ mặt nữ tử Thánh Quang đau khổ, cảm thán vận mệnh đối với mình không công bằng.
“Ta từng nói nhất định sẽ xong đời à?” Từ Phàm nói, sau lưng xuất hiện Hỗn Độn Vạn Đạo Bàn.
“Trong Hỗn Độn có thể dựng dục thế giới, trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa này có thể dùng Hỗn Độn.”
Từ Phàm chậm rãi nâng lên tay trái, một vật chất từ vị trí Hỗn Độn chưa khai hoá hấp thu bắt đầu chậm rãi diễn biến thành Hỗn Độn.
“Từ Đại sư, nói như vậy là chúng ta được cứu rồi!!”
Hy vọng sống lại xuất hiện trước mắt nữ tử Thánh Quang.
“Không nhất định, phải lấy thực tế làm chủ, nếu như tốc độ vật chất hấp thu khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá xung quanh chuyển hóa thành Hỗn Độn không đủ nhanh, chúng ta vẫn là xong đời.” Trong lời nói xen lẫn ý cười.
Nữ tử Thánh Quang mới vừa xốc lên tinh thần lại trở thành quả cà mất nước.
“Haiz, đều là lúc nào rồi, Từ Thần sư đừng nói đùa nữa, chúng ta cùng nhau yên tĩnh xong đời đi.”