Chương 1434: Ý nghĩa tồn tại của Bồ Đào
Chương 1434: Ý nghĩa tồn tại của Bồ Đào
“Ta đi vùng Hỗn Độn, tìm kiếm bảo vật có trợ giúp cho Đại sư huynh khôi phục.” Vương Huyền Tâm nói.
“Ta cũng đi.” Chu Khai Linh nói.
“Ta và Đại Khí sư huynh lấy ra hết Huyền Hoàng và Tiên Thiên chí bảo luyện chế những năm này đổi thành thủy tinh Hồng Mông Tử khí cho Đại sư huynh dùng.” Quảng Hư nói.
Sau đó, cường giả Nhân tộc ở bên ngoài tiểu thế giới sôi nổi biểu thị sẽ dốc hết toàn lực, đi tìm kiếm bảo vật có thể trợ giúp Từ Cương khôi phục.
Lúc này, trong lòng Từ Phàm đang ở trong Hồn Độn chi chu đột nhiên nhảy lên.
“Vừa rồi có cảm giác tim đập nhanh, bên Tam Thiên giới xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Vũ Luân và Từ Cương đều đã tấn cấp thành cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân cảnh, hai người bọn họ liên hợp, lại thêm vị trí chỗ Tam Thiên giới.”
“Trừ khi là bị cường giả cấp Thần Ma Quốc chủ nhằm vào, nếu không sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.” Từ Phàm nhìn vùng Hỗn Độn quê nhà nói.
“Nhanh, lại thêm một thời gian ngắn nữa thôi, chờ ta trở về, đến lúc đó chúng ta ai cũng không sợ.” Trong lòng Từ Phàm hơi lo lắng, lần đầu sinh ra ý nghĩ mau về nhà.
Trực tiếp từ bỏ Đạo Ngân Quang Ảnh đồ phác hoạ được một nửa, Từ Phàm đứng dậy đi ra khỏi tiểu thế giới.
Trong thế giới trung tâm, Từ Phàm gặp được cường giả tộc Thánh Huy chưởng quản Hỗn Độn chi chu.
“Tiền bối, có biện pháp để Hỗn Độn chi chu gia tốc hay không?” Đầu tiên Từ Phàm đưa lên một phần Đạo Ngân Quang Ảnh đồ, sau đó hỏi.
“Toàn lực thôi động, tốc độ gấp hai hiện tại, nhưng có nguy hiểm nhất định, Từ Đại sư có việc gấp sao?”
Cường giả tộc Thánh Huy nhìn phần Đạo Ngân Quang Ảnh đồ độc nhất vô nhị trong tay, hài lòng gật đầu.
“Tiền bối, trong nhà vãn bối đúng là xảy ra vài việc gấp, muốn nhanh chóng về đến nhà, xin hỏi nhanh nhất có thể là bao nhanh?” Từ Phàm cung kính hỏi.
“Nhanh nhất hai vạn năm có thể tới vùng Hỗn Độn Mục, nhưng ngươi có thể trả đại giới lớn đến đâu.”
Cường giả tộc Thánh Huy buông xuống Đạo Ngân Quang Ảnh đồ trong tay, nghiêm túc nhìn Từ Phàm.
“Thời gian hai vạn năm, ta sẽ mang tất cả thủ đoạn suốt đời sở học của ta và những gì ta nghiên cứu ra được liên quan tới giới kỳ truyền thụ hết cho tiền bối.”
Điều kiện này là trước khi đến Từ Phàm đã nghĩ kỹ, đồ vật hắn có thể lấy ra bây giờ, chỉ có cái này có thể đả động cường giả tộc Thánh Huy nhất.
“Giới kỳ ta cũng không yếu, những thủ đoạn của ngươi ta cũng học được bảy tám phần.” Cường giả tộc Thánh Huy cười nói.
Từ Phàm nghe được lời ấy trực tiếp phất tay, một bàn giới kỳ bày biện sẵn xuất hiện giữa hai người.
“Trong ngàn năm, nếu vãn bối không thắng được tiền bối, theo như lời nói trên, tiền bối không cần trả bất cứ giá nào là có thể lấy được.”
“Trái lại, nếu vãn bối thắng, hy vọng tiền bối trong hai vạn năm đi tới vùng Hỗn Độn Mục.” Từ Phàm trịnh trọng nói.
“Thú vị, trong ngàn năm muốn thắng ta, được, ta đánh cược với ngươi.”
Cường giả tộc Thánh Huy cầm lấy một quân cờ, đi trước đặt xuống trong bàn cờ.
Từ Phàm cũng không nghĩ ngợi, lấy ra quân cờ bắt kịp.
Giờ phút này, tất cả toán lực của Từ Phàm và phân thân Bồ Đào trên người hắn đều dùng ra, bắt đầu điên cuồng thôi diễn.
“Chủ nhân, phân thân Bồ Đào ở bên cạnh ngươi lâu như vậy đều không giúp đỡ được gì.”
“Lần này, cho Bồ Đào một cơ hội biểu hiện đi.”
Trên người Từ Phàm vẫn luôn mang theo Bồ Đào phân thân, tương đương với ba phần mười toán lực của Bồ Đào.
“Ngươi muốn thiêu đốt bản nguyên của mình tăng cường toán lực?”
“Một ván cờ thắng được trong ngàn năm, ta có bảy phần mười nắm chắc, ngươi nhất định phải hy sinh phân thân dệt hoa trên gấm cho ta à?” Từ Phàm hỏi trong lòng.
“Chuyện chủ nhân phân phó, Bồ Đào thế nào cũng phải có chín phần mười nắm chắc mới có thể đảm bảo với chủ nhân.”
“Ngươi phải biết nếu ngươi hy sinh ba phần mười bản nguyên này, sau khi trở về muốn tấn cấp lên tồn tại cấp cao hơn sẽ là chuyện không bao giờ.” Giọng điệu Từ Phàm có đôi chút vui mừng.
“Tấn cấp đến tồn tại cấp cao hơn, chỉ là để phục vụ chủ nhân tốt hơn.”
“Mà bây giờ, chuyện trước mắt của chủ nhân, là ý nghĩa tồn tại của Bồ Đào.”
“Xin chủ nhân ban cho Bồ Đào quyền hạn.”
Trong lời nói có thêm một chút không buông tha.
“Được!”
Trong nháy mắt, toán lực của Bồ Đào tăng lên gấp mấy chục lần.
Phân tích đối với cường giả tộc Thánh Huy trước mắt trực tiếp hoàn thành, cũng thôi diễn ra mấy chục loại phương án trong ngàn năm thắng được cường giả tộc Thánh Huy.
Chín trăm năm sau, cường giả tộc Thánh Huy nhìn bàn cờ hỗn loạn, bất đắc dĩ vứt bỏ quân cờ trong tay.
Mặc dù trên ván cờ hắn còn chưa thua, nhưng ván cờ hỗn loạn khiến hắn xem không hiểu này làm hắn không còn dục vọng đánh tiếp nữa.
Hắn hiểu được, thế cuộc trước mắt đã tiến hành vây giết hắn, từng bước của bọn họ đều nằm trong cạm bẫy của vị Từ Đại sư đối diện này.
“Lợi hại, quả nhiên lợi hại!”
“Ở tộc Thánh Huy ta, Kỳ Thánh mạnh nhất cũng không thể thắng ta trong ngàn năm.”
“Ta đáp ứng chuyện ngươi nói vừa nãy, ta sẽ dốc toàn lực thôi động Hỗn Độn chi chu, đến nơi trong hai vạn năm.” Cường giả tộc Thánh Huy nói.
Thật ra Hỗn Độn chi chu gia tốc đến mức đó, với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì, chỉ là hao tổn lớn hơn xíu mà thôi.
“Đa tạ tiền bối, xin tiền bối cho ta một thời gian chuẩn bị tư liệu, sau đó ta sẽ giảng giải cho tiền bối cảm ngộ của ta đối với đạo Giới Kỳ.”
“Được, nhanh trở về đi, ta rất mong chờ cách nhìn của ngươi đối với giới kỳ đấy.” Cường giả tộc Thánh Huy phấn khởi nói.
Một vạn năm sau, Tam Thiên giới còn đang kéo vùng Hỗn Độn tạm thời du đãng trong vật chất Hỗn Độn chưa khai hóa.
Bên trên Tam Thiên giới, một Truyền tống trận to lớn chớp động linh quang, Vương Hướng Trì mang theo Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực từ đó đi ra.
“Bồ Đào, hiện tại Đại sư huynh thế nào, Hỗn Độn Thánh hồn có ổn định hay không?” Vương Hướng Trì vừa đến liền hỏi.
“Vẫn ở trạng thái hư nhược, tổng thể ổn định.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Đây là Đạo Huyền hoa Hỗn Độn linh căn ta đổi được từ chỗ tộc Thiên Thương, nghe nói có thể gia cố Hỗn Độn Thánh hồn, Bồ Đào ngươi kiểm tra xem có thể dùng trên người Đại sư huynh hay không.”
Vương Vũ Luân lấy ra chậu hoa chứa Đạo Huyền hoa, trực tiếp truyền tống đến trong bảo khố của Bồ Đào.
“Đóa Đạo Huyền hoa Hỗn Độn linh căn này, giá trị của nó không thua gì Hồng Mông chí bảo, hy vọng có thể hữu dụng với Đại sư huynh.” Vương Hướng Trì mong chờ nói.
Trong vạn năm này, Hỗn Độn Thánh hồn của Từ Cương lúc tốt lúc xấu, lúc nghiêm trọng thậm chí tiến vào trạng thái tịch diệt.
Lúc này, trong tiểu thế giới đang cất giữ Hỗn Độn Thánh hồn của Từ Cương, một giọt chất lỏng màu xanh nhỏ vào trên Hỗn Độn Thánh hồn.
Chỉ một giọt nhỏ này, Hỗn Độn Thánh hồn vốn đang hư nhược vậy mà bắt đầu vững chắc lại.
Từ giống như một ngọn nến trong gió vốn có, hiện tại biến thành một hư ảnh hình người mờ ảo.
“Hữu dụng, đáng tiếc chỉ mang tính tiêu hao, có thể có tác dụng cứu mệnh đối với trạng thái Hỗn Độn Thánh hồn rơi vào nguy cơ, nhưng không thể cố bản.”
Nghe được lời Bồ Đào, ánh mắt Vương Hướng Trì vốn tràn đầy mong đợi và ánh sáng chậm rãi mờ đi, sau đó lại trở nên kiên định.
“Phi Vũ, Vô Cực, chúng ta đi, tiếp tục!”
Vương Hướng Trì nói xong, bèn bảo Bồ Đào chuẩn bị Truyền tống trận đến vùng Hỗn Độn.
“Sư phụ, bán thần kiếm Hồng Mông chí bảo này đi!” Trong tay Hàn Phi Vũ xuất hiện một thanh thần kiếm Hồng Mông chí bảo.
“Không được, kiếm này hữu duyên với ngươi, sau cùng lại lấy.” Vương Hướng Trì quả quyết lắc đầu nói.
Đại sư huynh quan trọng, quan trọng hơn mạng hắn, nhưng đồ đệ hắn cũng quan trọng không kém.