Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1494: Tổn Thương Lẫn Nhau

Chương 1494: Tổn thương lẫn nhau Chương 1494: Tổn thương lẫn nhau

Trong đại thế giới hư ảo còn lớn hơn Tam Thiên giới gấp mấy trăm lần.

Hơn hai ngàn vạn đệ tử tạo thành đội ngũ của riêng mình, thông qua Bồ Đào lập tức đáp xuống mỗi nơi trong đại thế giới giả lập.

Gần như vừa giáng lâm, toàn bộ đại thế giới lập tức biến thành chiến trường.

Có tiểu đội vừa chạm mặt đã bắt đầu chém giết.

Có tiểu đội thì lại ẩn nấp thân hình, bắt đầu quan sát tình thế xung quanh.

Đông đảo Hỗn Độn Thánh Nhân và Hỗn Độn Đại Thánh Nhân quan chiến phía trên thế giới giả tưởng, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ hoài niệm.

Trong một không gian tại thế giới giả tưởng, Từ Phàm và Vương Vũ Luân cũng ngồi song song xem đại chiến bên dưới.

“Thú vị, ta cảm thấy nên tổ chức thi đấu như vậy nhiều hơn, nếu không cứ mãi tu luyện buồn bực biết bao nha!” Vương Vũ Luân cảm thấy hứng thú xem đại chiến bên dưới, đặt trọng điểm quan tâm lên người đám hài tử của mình.

Lúc này mấy đội ngũ do đám hài tử của hắn hợp thành bắt đầu nhanh chóng hội hợp, chuẩn bị ôm đoàn sưởi ấm sinh tồn.

Thấy cảnh này, Vương Vũ Luân có chút thất vọng lắc đầu.

“Còn quá trẻ, bọn họ cho rằng tụ tập cùng nhau thì an toàn à?”

“Trò hay tới kìa!” Từ Phàm cười nói.

Lúc này mấy trăm Đại Thánh Nhân tụ tập cùng nhau dẫn tới sự chú ý từ các đội ngũ khác.

Trong chốc lát tất cả đội ngũ xung quanh bọn họ dường như có ăn ý, vây chặt xung quang đoàn bọn họ.

“Không đúng, chư vị sư huynh đệ vì sao vây công bọn ta, bọn ta không gây chuyện với các ngươi mà!” Một nam tử có bảy phần giống với Vương Vũ Luân vội vàng lớn tiếng nói.

“Chư vị sư đệ còn chưa biết truyền thống tông môn nhỉ?”

Cuối cùng một trận đại chiến ngàn người vây quét trăm người bắt đầu.

Trong không gian tầng tên, Vương Vũ Luân che mắt không đành lòng nhìn.

“Rất nhiều thứ cần trải qua mới hiểu được, đây cũng là một phần của trưởng thành.” Từ Phàm nhìn chiến đấu trên núi nói.

“Đại Thánh Nhân và Hỗn Độn Thánh Nhân ở tông môn chúng ta, nhìn ra cả vùng Hỗn Độn cũng là cấp bậc đứng đầu nhất.”

“Nếu có cơ hội, ta sẽ cử hành một trận thi đấu như vậy ở trung tâm Hỗn Độn.” Từ Phàm nói.

“Lấy sức ảnh hưởng của Từ đại ca ở trung tâm Hỗn Độn, hiện tại là được rồi.” Vương Vũ Luân nói.

“Hiện tại không được, cả vùng Hỗn Độn còn chưa yên ôn, Thánh chủ các đại Thánh tộc không có tâm trạng chơi cái này.”

Lúc nói chuyện, sắc mặt Từ Phàm bắt đầu trở nên kỳ quái.

Một màn sáng xuất hiện trước mặt hai người, trong màn sáng là một hài nhi vừa ra đời.

“Hài tử này sao thế?” Vương Vũ Luân nghi hoặc.

“Đây là người tộc Thiên Thương thông qua dòng sông thời gian Hỗn Độn chuyển sinh đến chỗ Nhân tộc.”

“Trong tình huống bình thường, thông qua loại tình huống này chuyển sinh, cường giả cấp Thánh chủ bình thường cũng rất khó phát hiện ra.” Từ Phàm thong dong nói.

Sau đó trực tiếp từ trên người hài nhi dẫn dắt ra một chút vận mệnh, đưa vào trong dòng sông thời gian Hỗn Độn vừa hiển hóa ra.

Sau đó dưới hình ảnh thôi diễn, một đời của hài tử đó trôi qua hết.

“Kỳ lạ, đứa nhỏ này rốt cuộc ở Nhân tộc điều tra cái gì, sao cứ cảm thấy giống như con ruồi không đầu vậy?” Vương Vũ Luân tò mò nói.

“Chủ nhân, căn cứ theo suy đoán, tộc Thiên Thương mất đi vật phẩm quan trọng, cho nên phái tộc nhân bọn họ đến Nhân tộc để điều tra.” Giọng Bồ Đào vang lên.

Lúc này, một luồng khí tức ẩn chứa pháp tắc chí cao Vận Mệnh xuất hiện trong tay Từ Phàm, cuối cùng lại đem một luồng vận mệnh từ trong dòng sông thời gian Hỗn Độn dẫn dắt tới, đưa vào trong Vận Mệnh chí cao này.

“Hay lắm, giấu còn rất sâu, gần như bao gồm cả chín đế quốc Đại Thần Ma và mười ba đại Thánh tộc, ngay cả chủng tộc nhất lưu hơi mạnh một chút cũng không buông tha.”

“Mất đồ gì mà cuống cuồng như vậy.” Từ Phàm sờ lên cằm nói, hắn loáng thoáng cảm giác được, việc này hẳn là có quan hệ với hắn.

Đúng lúc này, Từ Phàm lẩm bẩm mở miệng.

“Không phải là làm mất thần vật chí cao để đổi danh ngạch cho Nhân tộc đấy chứ!”

“Mất thì mất đi, dù sao tộc Thiên Thương tài đại khí thô, mất bốn món, còn bốn món nữa mà.” Từ Phàm không chút hoảng loạng.

Danh ngạch này rơi vào Nhân tộc, ý nghĩa đối với hắn mà nói, cũng chỉ là khác biệt có thể nằm thẳng hay không.

Không có danh ngạch, cùng lắm thì tốn nhiều thêm chút sức mà thôi.

Lúc này, phân thân Thánh chủ tộc Thiên Thương đi tới một khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa bí ẩn.

Phía trước, chính là vùng Hỗn Độn cỡ nhỏ Minh tộc bồi dưỡng đã lâu.

Cảm nhận được vùng Hỗn Độn phía trước, Thánh chủ tộc Thiên Thương vẻ mặt u ám nói: “Thần vật chí cao bị trộm, người được lợi lớn nhất, một là Minh tộc, hai là Thần Ma.”

“Thần Ma không có đầu óc đó, cũng không thích đi vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa lắm.”

“Cho nên bây giờ đối tượng hoài nghi cũng chỉ có một mình Minh tộc.”

“Mặc kệ có phải hay không, Minh tộc các ngươi tự nhận xui xẻo!”

Một bàn tay to lơn bao trùm ở cả vùng Hỗn Độn cỡ nhỏ, cuối cùng đột ngột nắm lấy.

Vùng Hỗn Độn cỡ nhỏ của Minh tộc như cát trên sông, nháy mắt bị mẫn diệt.

Cuối cùng khu vực này nhanh chóng bị vật chất Hỗn Độn chưa khai hóa bổ sung.

Lúc này, trong cương vực Minh tộc, Thánh chủ Minh tộc đang thưởng thức bốn món thần vật chí cao trong tay, bỗng nhiên đứng dậy, bước ra một bước tiến vào trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa. 

Không lâu sau đó, khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá nơi nào đó bắt đầu quay cuồng.

Như là một con cự thú ở trong biển gây sóng gió.

Trở lại thế giới chủ tộc Thiên Thương Thánh chủ tộc Thiên Thương bớt giận một chút.

“Tổn thất bốn món thần vật chí cao và một chiếc Hỗn Độn chi chu.”

“Mấu chốt là, chuyện danh ngạch của Nhân tộc còn phải tiếp tục.”

“Tổn thất quá lớn.” Thánh chủ tộc Thiên Thương không cam lòng nói.

“Thương Nguyệt.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nhẹ nhàng hô lên.

Một người tộc Thiên Thương vóc dáng hơi nhỏ xinh hơn Thánh chủ tộc Thiên Thương xuất hiện sau lưng hắn.

“Mang theo phân thân của ta, đi lấy lại bốn món thần vật chí cao.” Thánh chủ tộc Thiên Thương đau lòng nói.

“Thánh chủ, chuyện danh ngạch Nhân tộc có quan trọng như vậy sao?” Thương Nguyệt hỏi.

“Bố cục của ta, ngươi ở sau lưng ta từ từ nhìn là hiểu.”

“Bây giờ ngươi còn nhỏ, tấn cấp đến cảnh giới này của ta quá sớm, không có chỗ tốt đối với ngươi.” Thánh chủ tộc Thiên Thương chậm rãi nói.

“Ta biết rồi.” Thương Nguyệt dần biến mất.

Trong mắt Thánh chủ tộc Thiên Thương lộ ra vẻ yêu thương. 

Lúc này, một thần niệm to lớn đột nhiên giáng lâm đến bên ngoài thế giới chủ tộc Thiên Thương.

“Lão Thương, xảy ra chuyện gì, những ám tử ngươi để ở tộc ta sao đều động cả vậy?” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang cười ha ha hỏi.

“Điều tra vài chuyện, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói.

“Còn điều tra vài chuyện, tư thế này của ngươi, ta đều hoài nghi bảo khố tộc các ngươi bị trộm.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang tỏ vẻ ta hôm nay nhất định phải hóng hớt chuyện này.

“Là làm mất mấy thứ, trước mắt đang điều tra.”

“Nhìn vẻ mặt của người, có phải làm mất thần vật chí cao rồi không?” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang cười hì hì hỏi.

“Ta nói cho ngươi, người trộm thần vật chí cao của các ngươi, tám chín phần mười là Thánh chủ Minh tộc.”

Thánh chủ tộc Thiên Thương sững sờ.

“Ta ở xung quanh vùng Hỗn Độn bố trí thần niệm, vừa vặn phát hiện dấu vết của Thánh chủ Minh tộc.”

“Không qua bao lâu sau, những ám tử của ngươi đều động.”

“Ngươi nói giữa hai chuyện này có liên hệ với nhau hay không.” Quốc chủ Đế quốc Thánh Quang làm bộ ta đều biết hết nói.
Bình Luận (0)
Comment