Chương 1524: Đánh cướp
Chương 1524: Đánh cướp
“Mấu chốt là loại thần vật chí cao đỉnh cấp này vô cùng thưa thớt, nhiều kỷ nguyên như vậy đến nay, cả liên minh Nhân tộc chỉ có hai người dựa vào thần vật chí cao trở thành Thánh chủ.” Phân thân số một giải thích nói.
“Không sao cả, chỉ cần bồi dưỡng tốt thế giới trong tường kép, một ngày nào đó có thể tiếp nhận cường giả cấp Thánh chủ.” Từ Phàm ung dung nói, không hề lo lắng.
“Vậy thì tốt.”
“Đại thế giới ta mang tới đã trống rồi, đến lúc đó ngươi bảo Bồ Đào sắp xếp chọn Nhân tộc qua đó phát triển.” Phân thân số hai nói.
“Chuyện này sau này ngươi trực tiếp nói cho Bồ Đào.” Từ Phàm nói xong, bóng dáng tiêu tán không thấy đâu nữa.
“Xem ra bản thể lúc này muốn hoàn toàn cá mặn rồi, nhưng cũng tốt, như vậy chúng ta cũng có thể thả lỏng một chút.” Phân thân số hai nói.
Ẩn Linh môn, trong hoa viên dưới chủ phong.
Hùng Lực dưới sự dìu đỡ của Tráng Linh, từng bước đi tới.
“Không nghĩ tới mới trận chiến đấu đầu tiên đã bị âm, bây giờ còn biến thành suy yếu như vậy.” Hùng Lực thở dài nói.
“Đại trưởng lão đã báo thù cho ngươi rồi, bây giờ đấu trường đó đã bị ép đóng cửa.” Tráng Linh nói.
Hùng Lực sững sờ.
“Đại trưởng lão vì ta đập đấu trường bên đó?”
“Không phải, ta nghe nói chỉ cần đến chiến trường đó là có thể bách chiến bách thắng.”
“Một Hỗn Độn Thánh Nhân, giết qua cả đài chủ của đấu trường.”
“Chỉ cần có người vào sân, cường giả bên đấu trường tất bại.”
“Đấu trường đó duy trì một thời gian ngắn, thật sự không nhịn được nữa thì đóng cửa rồi.”
Tráng Linh phóng ra cảnh tượng lúc đó cho Hùng Lực.
“Phải tìm cơ hội đi bái kiến cảm tạ Đại trưởng lão một phen, làm lão nhân gia hắn tốn công.” Hùng Lực có phần xấu hổ nói.
“Đại trưởng lão bây giờ đang chu du vùng Hỗn Độn, chốc lát không gặp được đâu.”
“Đợi sau khi thương thế của ngươi khá hơn, ta mang ngươi đi nơi khác giải sầu.” Tráng Linh ôn nhu nói.
“Được!”
Đúng lúc này, Thiên Vạn Binh vẻ mặt lén lút đi tới bên cạnh Hùng Lực.
“Đại sư huynh, nghe nói ngươi bị thương, là ai làm, bọn ta hợp lực đi phục thù.” Thiên Vạn Binh lời lẽ chính đáng nói.
“Thực lực ngươi quá yếu, không phục thù nổi.” Hùng Lực nhìn Thiên Vạn Binh lắc đầu nói.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện tốt!”
“Nhà giàu số một của chúng ta lập một tầm bảo đại đội, muốn mời mấy Hỗn Đại Thánh Nhân tông môn gia nhập, không biết ngươi có hứng thú hay không?” Thiên Vạn Binh hỏi.
Nghe được lời của Thiên Vạn Binh, Hùng Lực mới đột nhiên nhớ tới, quay đầu lại nhìn Tráng Linh.
“Chúng ta bây giờ có phải biến thành nghèo rớt mồng tơi rồi không?”
“Còn có chút ít, thủy tinh Hồng Mông Tử khí tối thiểu duy trì tu luyện vẫn có một ít.” Tráng Linh nói.
“Đợi sau khi thương thế của ta tốt lên sẽ gia nhập.” Hùng Lực nói.
“Được.” Thiên Vạn Binh gật đầu nói.
Một chiếc tiên chu loại cực lớn ở trên vùng Hỗn Độn không nhanh không chậm phi hành.
Hai người Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực ở đầu thuyền, vừa uống rượu một vừa tán gẫu.
“Vẫn là nơi lớn tốt, lúc ở Tam Thiên giới sao cảm giác hơi nghẹn khuất.” Kiếm Vô Cực nhìn vùng Hỗn Độn Đạo rộng lớn.
“Đó là đương nhiên, ngươi có phát hiện hay không, mật độ năng lượng của vùng Hỗn Độn này cao hơn chỗ chúng ta ở trước kia nhiều.”
“Hơn nữa bảo tàng bên này cũng nhiều, căn bản đào không kịp.” Hàn Phi Vũ cười nói.
“Đáng tiếc, trên tiên chu lớn như này chỉ có hai người chúng ta.” Kiếm Vô Cực thở dài.
“Sư phụ và sư nương đi chơi rồi, này hợp tình hợp lý, cũng không thể cứ đi theo chúng ta được mà.” Hàn Phi Vũ nói.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một con cự thú cấp Hỗn Đại Thánh Nhân chặn lại đường đi của tiên chu.
Ở trên đỉnh đầu cự thú đứng một nam tử mặc áo xanh.
“Vị đạo hữu này, có gì muốn làm?” Hàn Phi Vũ hờ hững hỏi.
“Ta là Thiên Thú Thánh Địa, Lâm Mộ Bạch, chẳng biết có thể ngồi tiên chu của đạo hữu một đoạn đường không?” Nam tử mặc áo xanh ngạo khí hỏi.
“Ngươi như vậy, cũng không giống như là muốn ngồi tiên chu của ta.” Kiếm Vô Cực khẽ nhướn mày.
“Ngoài đạt được tiên chu ra, ta còn muốn mượn đạo hữu mấy món Hồng Mông chí bảo.”
“Hai vị đạo hữu đều là cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, chắc hẳn không phát huy ra được uy năng lớn nhất của Hồng Mông chí bảo, còn không bằng cho ta mượn, để vật đó có chỗ dùng.” Nam tử áo xanh cười nói.
“Một Hỗn Đại Thánh Nhân như ngươi mang theo một con cự thú Hỗn Độn, tới cướp hai Hỗn Độn Thánh Nhân bọn ta không thích hợp lắm đâu.”
“Lại nói danh hiệu ngươi tự bộc cũng không đúng, Thiên Thú Thánh Địa không có nhân vật tên gọi như ngươi.” Hàn Phi Vũ nhìn áo xanh nam tử nói, trong lòng nghĩ nên tìm người nào ở tông môn tới đây trợ giúp.
“Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là đạo hữu có cho mượn hay không.”
Người cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đó giơ tay bắt đầu quay quanh tiên chu xoay tròn, tính toán một lát nữa từ nơi nào hạ miệng.
“Vị đạo hữu này, ngươi cũng không hỏi bối cảnh của bọn ta, thì đã tùy tiện cướp bóc như thế, lỡ đâu đụng phải cục xương cứng thì sao.” Kiếm Vô Cực cười nói.
“Ngoài ba mươi hai mạch môn hạ Thánh chủ ra, những người khác, còn có cái gì có thể làm ta sợ.”
“Ngoan ngoãn giao ra Hồng Mông chí bảo trong tay, tiểu bảo bối nhà ta đã sớm ngửi được mùi rồi.”
Nam tử áo xanh mới nãy còn ý cười đầy mặt, bây giờ vẻ mặt trở nên u ám lại.
Ngay lúc này, một cánh cửa truyền tống đột nhiên xuất hiện trước tiên chu, một nam tử người tản ra thần vận vạn đạo từ đó đi ra.
“Vương sư thúc, chính hắn muốn cướp bóc bọn ta.” Hàn Phi Vũ chỉ vào nam tử áo xanh nói.
“Thú vị, dám đánh cướp sư điệt ta.” Vương Huyền Tâm nhìn nam tử áo xanh đứng trên đỉnh đầu cự thú cấp Hỗn Đại Thánh Nhân, không khỏi nở nụ cười.
“Thì ra là còn có trợ thủ, xem ra phải sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt, không đánh phục các ngươi phỏng chừng các ngươi sẽ không cho mượn.”
Một luồng khí thế to lớn triển khai, một dòng thác pháp tắc chí cao toả định lấy Vương Huyền Tâm.
“Sư thúc, ta mở quay phim rồi, đến lúc đó trên diễn đàn tông môn sẽ xuất hiện tư thế oai hùng của ngươi.” Kiếm Vô Cực cười nói.
Vương Huyền Tâm quay đầu nhìn về phía hai người, khẽ mỉm cười.
“Quay ta đẹp trai một chút.”
Hỗn Độn Vạn Đạo bàn xuất hiện phía sau Vương Huyền Tâm, một Hỗn Độn Pháp Tướng khổng lồ xuất hiện.
Thấy cảnh tượng này, hai người thức thời để tiên chu lui ra ngoài chiến trường.
Nhìn pháp tắc chí cao va chạm nơi xa, hai người Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực uống chút rượu xem kịch.
“Bồ Đào, ta muốn đặt một phần ăn bán ngoài.” Kiếm Vô Cực chợt nói.
“Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, đợi sau khi Vương sư thúc đánh xong, nhất định phải mở tiệc chiêu đãi một phen.” Hàn Phi Vũ nói.
Lúc này, nơi xa vang lên kêu thảm thiết của cự thú cấp Hỗn Đại Thánh Nhân.
“Ngươi không thể giết ngự thú của ta!!”
Lúc này, Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực trợn mắt há hốc mồm nhìn trong vùng Hỗn Độn này ngưng tụ ra một thanh thiên đao vạn đạo, một đao chém chết cự thú Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
“Tiểu Cách!!!”
Vùng Hỗn Độn vang lên tiếng kêu thảm thiết nam tử áo xanh.
Song không bao lâu, âm thanh này lập tức bị trấn áp.
Vương Huyền Tâm nhẹ nhàng trở lại trên tiên chu.
“Sư thúc lợi hại, chiến đấu cực khổ, bọn ta mời Vương sư thúc uống rượu.” Kiếm Vô Cực nói.
“Đúng lúc rảnh rỗi không có việc gì, uống rượu tán gẫu, kèm theo cảnh đẹp của vùng Hỗn Độn cũng rất tốt.” Vương Huyền Tâm cười nói.