Chương 1526: Thiên Mao thú
Chương 1526: Thiên Mao thú
“Sư phụ, ta sai rồi!”
“Sư tổ, bọn ta sai rồi!”
Ba người xấu hổ nói, không nghĩ tới chỉ dò xét một bảo tàng thế mà gây ra động tĩnh lớn như thế.
“Không trách các ngươi, trong tư liệu của Bồ Đào không có ghi lại, trong nhân quả cũng không cách nào truy xét.”
“Chuyện đó ngoài một vài Thánh chủ ra, gần như không ai biết.”
“Hơn nữa vận khí của các ngươi thần tốt lạ thường, lực lượng của trận pháp đó vừa khéo suy yếu tới cực điểm, Thánh chủ kia cũng đúng lúc từ bên ngoài trở về vùng Hỗn Độn.”
“Trùng hợp này, nếu không phải là ta tinh thông đạo Nhân Quả chí cao, thì đã cho rằng các ngươi bị người khác tính kế rồi.” Từ Phàm vẫy tay nói.
“Sau khi khôi phục tốt, muốn tầm bảo có thể tiếp tục, nếu nhìn thấy mộ phần, trước tiên hỏi rõ tình huống, chỉ cần không trêu chọc ba mươi hai Thánh chủ kia thì không sao.”
“Tuân lệnh!”
“Lui ra đi, trở về tĩnh dưỡng cho tốt.” Từ Phàm nói.
“Thời gian lâu rồi, chuyện trùng hợp gì đều có thể đụng phải.”
Cái này ba người chỗ trải qua chuyện trùng hợp độ, đại khái không khác mấy xác suất trùng hợp của giải đặc biệt trong liên tục một trăm lần xổ số.
Từ Phàm nói, lại đưa mắt nhìn vào trên khu vực vùng Hỗn Độn này.
“Xem ra phải nghĩ cách dung nhập vào, nếu không dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.” Từ Phàm sờ cằm nói.
Vốn dĩ đối với các Thánh chủ vùng Hỗn Độn này, Từ Phàm muốn thuận theo tự nhiên, đến cuối cùng nhất định đều có thể quen biết.
Chuyện hôm nay đã thức tỉnh Từ Phàm.
Trong một đại thế giới thần bí, hai Thánh chủ đang chơi giới kỳ.
Hai bên đều đang cau mày, nghiễm nhiên đã đến giai đoạn phân sinh tử.
Đúng lúc này, một luồng Không Gian chi lực hiện lên, Từ Phàm từ đó đi ra, đến bên cạnh giới kỳ.
Dựa theo Từ Phàm quan sát, đại thế giới thần bí này là nơi Thánh chủ chuyên dùng để chơi giới kỳ.
Sau khi Từ Phàm đi vào, trực tiếp ở trong đại thế giới này bày ra lôi đài giới kỳ.
Chỉ cần có thể thắng một ván thì có thể nhận được một món Hồng Mông chí bảo, đây là nhãn hiệu Từ Phàm đánh ra.
Lúc này, hai vị Thánh chủ đã chơi xong giới kỳ kia, tò mò đi tới trước lôi đài Từ Phàm bày ra.
Bọn họ không hề kỳ quái tại sao Từ Phàm lại xuất hiện ở nơi này.
Hễ là Hỗn Độn Đại Thánh Nhân thích chơi giới kỳ thì đều biết nơi này.
“Hai vị Thánh chủ có muốn thử không, chơi thắng ta có thể nhận được một món Hồng Mông chí bảo, nếu thua, chỉ cần đền một khối thuỷ tinh pháp tắc chí cao là được.” Từ Phàm khẽ cười.
“Vị đạo hữu này, biết ngươi kỳ lực giới kỳ cao thâm, nhưng cũng không thể ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng bên vùng Hỗn Độn ta không có cao thủ giới kỳ sao?” Một vị Thánh chủ trong đó có chút không phục nói.
“Kêu đến đây, chỉ cần có thể thắng, liền có Hồng Mông chí bảo dâng lên.” Sau lưng Từ Phàm xuất hiện năm quang đoàn lấp loé khí tức Hồng Mông chí bảo.
“Tổng cộng năm món, xem ai có bản lĩnh lấy đi.” Từ Phàm hơi mỉm cười nói.
Ngay lúc này, một nữ tử mặc váy dài đào bạch, xuất hiện trong giới này.
Bước lên lôi đài, đến đối diện Từ Phàm ngồi xuống.
“Hàn Vân Thánh chủ, lần này ta không thu thuỷ tinh pháp tắc chí cao của ngươi.” Từ Phàm cười nói.
Một khối thuỷ tinh pháp tắc chí cao dài trăm trượng đột nhiên xuất hiện, rơi xuống chỗ Từ Phàm.
“Nếu Thánh chủ không nguyện ý, vậy ta không khách khí nữa.” Từ Phàm nhận lấy thuỷ tinh pháp tắc chí cao dài trăm trượng.
“Thánh chủ đi trước.” Từ Phàm khách khí nói.
Hàn Vân Thánh chủ trực tiếp đi trước hạ cờ ở chỗ trung tâm nhất bàn cờ, Từ Phàm cười, cũng cầm lấy một quân cờ đánh ra.
Lúc này, Hỗn Độn Đại Thánh Nhân và Thánh chủ nhận được tin tức càng lúc càng nhiều, xung quanh trên lôi đài cũng vây đầy người.
Lúc này có một số Thánh chủ nhìn hai người đánh cờ, không khỏi lắc đầu.
“Còn có kỳ lực giới kỳ của Hàn Vân mặc dù mạnh, nhưng so với vị này vẫn hơi kém một chút, phỏng chừng chống đỡ không được bao lâu sẽ thua.” Thánh chủ nọ lắc đầu nói.
“Chuyên tâm nhìn thế cục, vị kia có phải phân thân cường giả nhị cảnh hay không ta không biết, nhưng giới kỳ chắc chắn có trình độ nhị cảnh cường giả.” Thánh chủ bên cạnh nhìn thế cục, nghiêm túc nói.
Từ Phàm không che giấu, vừa lên là bạo phát toàn lực.
Ván cờ trong gia tốc thời gian, vỏn vẹn ngàn năm, Hàn Vân Thánh chủ đã bại lui.
“Lại đến!” Hàn Vân Thánh chủ hờ hững nói.
Từ Phàm lại thu một khối thuỷ tinh pháp tắc chí cao.
Ván thứ hai bắt đầu, kết quả ván này ngay cả ngàn năm cũng không duy trì được, liền bại.
Từ Phàm nhìn Hàn Vân Thánh chủ còn muốn lại đến, vội vàng ngăn cản nói: “Thánh chủ tiền bối, nếu liên tiếp bại lại tiếp tực chiến thì không còn thú vị gì nữa.”
Hàn Vân Thánh chủ nhìn chằm chằm Từ Phàm một hồi, thân hình tiêu tán.
Lúc này, Từ Phàm nhắm ánh mắt vào Thánh chủ Nhân tộc khác ngay dưới lôi đài.
“Không biết vị tiền bối kia có hứng thú đến chơi một ván không, năm món Hồng Mông chí bảo này của vãn bối mặc dù không phải đứng đầu nhất, nhưng cũng coi như loại trung thượng phẩm.” Từ Phàm dụ hoặc nói.
Các Thánh chủ xem cờ ở đây đều không ngốc, thông qua hai ván vừa rồi bọn họ có thể đoán được, Từ Phàm kỳ lực cao thâm, không phải Thánh chủ bình thường có thể thắng.
“Thiên Hồn Thánh chủ ở nơi nào, gọi hắn trở về, một thế lực vừa tới mà phách lối như vậy, phải chèn ép hắn một chút.” Một vị Thánh chủ không phục.
“Thiên Hồn không biết đi vùng Hỗn Độn nào, bây giờ ngươi gọi trở về, phí tổn Truyền Tống trận vượt vùng Hỗn Độn ngươi trả đi!” Một cường giả Thánh chủ khác trợn trắng mắt.
Sau khi Từ Phàm nhìn một vòng không có ai ứng chiến, đổi đề tài cười nói: “Mười trượng thủy tinh Hồng Mông Tử khí ván kế tiếp, sau khi chơi xong, ta sẽ giảng giải tỉ mỉ mạch suy nghĩ của ván giới kỳ này.”
Lời vừa dứt, đã có một vị Thánh chủ xuất hiện trên lôi đài.
“Thánh chủ tiền bối, ngươi đi trước.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Được!”
Một bên khác, Từ Phàm mang theo Trương Vi Vân ngồi trên một cự thú lông xù đang xuyên qua trong vùng Hỗn Độn.
“Không nghĩ tới còn có cự thú Hỗn Độn kỳ lạ như vậy, còn sạch sẽ như thế.” Trương Vi Vân vuốt ve bộ lông trắng như tuyết dưới thân.
Trong bộ lông còn lộ ra từng làn hương thơm làm cho người ta thoải mái.
“Đạo Ngự Thú của vùng Hỗn Độn này vô cùng lợi hại, cự thú Hỗn Độn bọn họ bồi dưỡng ra chiến lực vượt xa cự thú Hỗn Độn bình thường.”
“Phương diện khác tạp giao làm cũng rất lợi hại, giống như Thiên Mao thú dưới chân ngươi, là do cự thú Hỗn Độn và một loại cự thú trong giới kết hợp với nhau sinh ra.”
Thiên Mao thú giống như một con cá đuối có lông, phần lưng như là một cái chăn lông cỡ siêu lớn.
Trên một hội đấu giá, Trương Vi Vân liếc mắt là chọn trúng con cự thú Hỗn Độn tạp giao này.
Sau khi Từ Phàm làm một lần, Thiên Mao thú này đã trở thành thần thú tọa giá ngự dụng của hai người.
Nằm trên lưng lông xù, Từ Phàm vậy mà có cảm giác buồn ngủ hiếm thấy.
“Bồ Đào, phân thân bên kia giúp ta để ý xíu, ta ngủ một giấc.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh.”
Trương Vi Vân thần kỳ nhìn Từ Phàm.
“Phu quân, ngươi vậy mà buồn ngủ.”
“Đúng vậy, ta ngủ một giấc trước đây.” Từ Phàm nói, nhắm mắt lại nằm trên thân Thiên Mao thú như chăn lông.
Trong một mảnh mộng cảnh mênh mông.
Từ Phàm nhìn viên tinh thần thuỷ tinh pháp tắc chí cao.
“Mộng là đang nhắc nhở ta sao?”
Mới vừa nói xong, tinh thần thuỷ tinh pháp tắc chí cao bắt đầu chậm rãi phát sinh biến hóa, cuối cùng cưỡng ép ngưng tụ ra một phù văn.