Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1560: Có Đôi Khi, Vận Mệnh Vô Thường

Chương 1560: Có đôi khi, vận mệnh vô thường Chương 1560: Có đôi khi, vận mệnh vô thường

“Ngươi chỉ là, vận khí không tốt mà thôi.” Tiểu Quang bên cạnh thờ ơ nói.

Nàng không có kỳ vọng quá lớn đối với chuyện phu quân nhà mình có thành Thánh chủ hay không.

“Tam Trùng sư huynh, danh ngạch này ta cầm trước, về sau ta trả lại cho ngươi một danh ngạch.” Trương Học Linh cười nói.

Trong tiểu viện, Hạng Vân và Trương Học Linh cùng bái kiến Từ Phàm.

“Không tệ, không nghĩ tới tông môn chúng ta nhanh như vậy đã có cường giả Thánh chủ thứ hai, hiện tại lập tức là có vị thứ ba.” Từ Phàm cười ha ha nhìn Trương Học Linh.

“Đại trưởng lão.” Trương Học Linh vò đầu, hơi ngượng ngùng.

“Ngươi cũng thật đủ giỏi, lĩnh ngộ hơn bốn mươi loại pháp tắc chí cao, vậy mà có thể ổn định không hỏi ta, ngươi là nghĩ thế nào vậy?” Từ Phàm cảm thấy hứng thú hỏi.

Trong hai lần giảng đạo, Trương Học Linh lĩnh ngộ hơn bốn mươi loại pháp tắc chí cao, sau đó Từ Phàm vốn cho rằng tiểu tử này sẽ thường xuyên tới hỏi mình.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn thế mà một mình tránh trong động phủ, liều mạng bế quan tham ngộ.

“Cơ hội lĩnh giáo Đại trưởng lão khó có được, cho nên đệ tử muốn tích góp nhiều hơn chút nghi hoặc, đến lúc đó thì hỏi chung luôn.”

“Chỉ là không nghĩ tới, giữa các pháp tắc chí cao tương thông, sau khi tham ngộ mấy loại, dư lại cũng coi như hiểu.” Trương Học Linh nói.

“Lần sau có nghi hoặc thì hỏi, nếu không muốn phiền phức, có thể trực tiếp đi Nguyên giới hỏi phân thân đại đạo của ta.” Từ Phàm thong thả nói.

“Đều trở về củng cố bản thân cho tốt, lúc sau liên minh Nhân tộc có thể sắp nghênh đón một đợt đại kỳ ngộ hoặc là đại diệt vong.”

“Nhưng bất kể thế nào, đều yêu cầu các ngươi thực lực đủ mạnh mới có thể đạt được chỗ tốt hoặc đỡ đượ nguy nan.”

“Tuân lệnh, Đại trưởng lão.” Hai người nói xong bèn cung kính lui xuống.

Sau khi trong tiểu viện chỉ còn lại một mình Từ Phàm, hắn đột nhiên cảm thấy dường như thời gian trôi qua quá nhanh.

“Không nghĩ tới, Ẩn Linh môn đều bắt đầu xuất hiện cường giả Thánh chủ.”

Từ Phàm nhìn bầu trời Ẩn Linh môn, trong đầu không khỏi nhớ lại lúc tông môn vừa thành lập.

Vùng Hỗn Độn Đạo, một chỗ bí ẩn, có một đại lục khổng lồ, sừng sững trong vùng Hỗn Độn.

Vương Vũ Luân ở bên một cự hồ kim sắc câu cá.

Bóng dáng Từ Phàm xuất hiện, đi đến cách Vương Vũ Luân không xa, cũng vung cần, bắt đầu câu cá.

“Nghe nói gần đây tông môn xuất hiện một vị Thánh chủ, hơn nữa danh ngạch của Thánh chủ thứ ba cũng đã có chủ.”

“Không nghĩ còn tốt, đột nhiên nghĩ lại, Ẩn Linh môn chúng ta, trong lúc bất tri bất giác thế mà đã trở nên cường thịnh như thế.” Vương Vũ Luân cảm khái nói.

“Vừa vặn gặp kỳ ngộ, nếu không phải liên minh Nhân tộc gây chuyện, tông môn sẽ không phát triển nhanh như vậy.” Từ Phàm vung cần cười nói.

“Cũng phải, Từ đại ca tính toán khi nào xuất phát, đi tìm ngọn nguồn của ngươi.” Vương Vũ Luân hỏi.

“Nhanh, chờ sau khi ta trở thành Thánh chủ, bố cục lần này của liên minh Nhân tộc qua đi, ta sẽ mang các ngươi khởi hành.”

“Không riêng gì tìm kiếm ngọn nguồn, còn thưởng thức từng vùng Hỗn Độn trỏng khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá.”

“Có một số việc vẫn phải làm, các đồ đệ của ta, còn có ngươi, vẫn chưa trở thành Thánh chủ hết, đây đều là chuyện trên đường phải giải quyết.” Từ Phàm ung dung nói.

“Tính cả tất cả đồ đệ của ngươi lại thêm ta, nhiều người như vậy có thể trở thành Thánh chủ hết sao?” Vương Vũ Luân hỏi.

Hắn biết nhân quả bản nguyên của mình đang ở trong thế giới tường kép không gian.

Muốn trở thành Thánh chủ, một là dựa vào thế giới tự mình trưởng thành, hai là dung nhập thần vật chí cao đỉnh cấp nhất.

Đến nỗi danh ngạch Thánh chủ thế giới khác, không tương thông với thế giới tường kép căn bản không dung vào được.

“Thử xem, dù sao cũng phải có mục tiêu.” Từ Phàm cười nói.

Đúng lúc này, dây câu dưới cần Vương Vũ Luân bỗng căng ra, sau khi trải qua một phen giằng co, một thi thể Hỗn Độn Đại Thánh Nhân bị câu lên.

Thi thể toàn thân ngăm đen, sáu tay mười chân, không đầu, trên bụng có một cái miệng lớn, mắt và răng tụ ở chung một chỗ.

“Trước kia cũng từng câu thi thể, nhưng vẫn chưa từng câu được thi thể xấu như vậy.” Vương Vũ Luân nói, liền muốn trực tiếp thả thi thể đi.

Nhưng bị Từ Phàm kịp thời ngăn cản.

“Không đúng, trên thi thể này tụ tập dao động của mấy trăm loại pháp tắc chí cao.”

“Hơn nữa trong thân thể hắn, đã có danh ngạch tồn tại, làm sao cứ như vậy đã chết được.” Từ Phàm tò mò nói.

Cuối cùng một đoàn quang ảnh bao bọc lấy thi thể kia, quang ảnh bắt đầu chậm rãi xoay tròn, xung quanh xuất hiện rất nhiều phù văn.

Chỉ thấy từ trên quang ảnh dẫn ra một sợi dây nhỏ, đâm vào trong hư không.

Qua nửa khắc, một tọa độ xuất hiện trong đầu Từ Phàm.

“Thả lại đi, ta biết chuyện thế nào rồi, có muốn đi xem náo nhiệt với ta không?” Từ Phàm cười hỏi.

“Có náo nhiệt gì hay?” Vương Vũ Luân nổi lên hứng thú.

Một cánh cửa truyền tống xuất hiện trước mặt hai người.

“Đi với ta sẽ biết, để ngươi xem cái gì gọi là Thánh chủ hỗn chiến.”

Từ Phàm mang theo Vương Vũ Luân bước vào trong cánh cửa không gian.

Chỉ trong nháy mắt, hai người liền xuất hiện trong biển dao động pháp tắc chí cao đụng nhau.

Vô số pháp tắc chí cao bao trùm khu vực này, ý đồ khống chế, định nghĩa quyền quy thuộc của khu vực này.

Một khu vực đã bị chấn thành hư không, hơn bảy mươi Thánh chủ hỗn chiến.

“Trời ạ, khu vực này!!” Vương Vũ Luân khiếp sợ nói.

Từ Phàm mang theo Vương Vũ Luân đi tới bên cạnh khu vực có vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá tràn ngập.

“Từ khu vực này quan chiến, an toàn.”

“Dao động chiến đấu của những Thánh chủ này trực tiếp bình định một vùng Hỗn Độn vừa ra đời không bao lâu.”

“Thi thể ngươi câu ra, hẳn là thuộc vùng Hỗn Độn đó.” Từ Phàm nói.

“Từ đại ca, ngươi sẽ không nói là vùng Hỗn Độn đó bị đám Thánh chủ này đánh đến bay màu luôn đấy chứ?” Vương Vũ Luân chấn động hỏi.

“Cảnh tượng này ngươi lại không phải chưa từng thấy qua, khiếp sợ cái gì?”

“Nói ra thì vùng Hỗn Độn cũng coi như đáng thương, nơi cách bọn họ không đến trăm vạn quang giáp, có một món thần vật chí cao đỉnh cấp chưa thành thục đang dựng dục.”

“Điều này lại dẫn tới sinh linh vùng Hỗn Độn này, tất cả đều ở trong nô dịch của những Thánh chủ này.”

“Mãi cho đến bây giờ, cả vùng Hỗn Độn bị diệt, cũng coi như là giải thoát.” Từ Phàm nhìn về phía thần vật chí cao trung tâm chiến trường.

“Từ đại ca, ngươi muốn cướp thần vật chí cao kia à?” Vương Vũ Luân nháy mắt kích động hỏi.

“Hơn bảy mươi Thánh chủ hỗn chiến, trong đó phần lớn đều là cảnh giới Thánh chủ đỉnh, nguy hiểm quá lớn, vẫn là bỏ đi.” Từ Phàm lắc đầu nói.

“Ta mang ngươi lại đây chỉ là xem kịch, thuận tiện xem thử có thể vớt được chút chỗ tốt nào khác không.”

Trong cái phất tay của Từ Phàm, một cái bàn xuất hiện, phía trên có trà và điểm tâm, hạt dưa.

Kết quả là, hai người cắn hạt dưa, xem một hồi đại chiến phía trước.

“Từ đại ca, ngươi nói trong những Thánh chủ này, ai cuối cùng có thể giành được thần vật chí cao?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.

“Trận chiến đấu này cuối cùng không có người thắng.” Từ Phàm cắn hạt dưa lắc đầu nói.

“Không có người thắng?”

“Đúng vậy, đám Thánh chủ đang chiến đấu ở đây, không có người thắng.” Ánh mắt Từ Phàm rất thâm thúy, tựa như ẩn chứa vực sâu vô tận.

“Mang ngươi lại đây xem náo nhiệt này, là để ngươi xem, có đôi khi, vận mệnh vô thường.”
Bình Luận (0)
Comment