Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Tụ Tiên Phá Tài

Chương 252: Tụ Tiên Phá Tài Chương 252: Tụ Tiên Phá Tài

Bên trong không gian dưới đất, Từ Phàm nghe Bồ Đào báo cáo, khóe miệng sắp sửa kéo dài đến tai rồi.

“Thật sao, Thiên Linh Tôn Giả kia còn muốn đưa cho Ẩn Linh môn hai chiếc chiến hạm cự thú.” Từ Phàm hưng phấn nói.

Một màn hình xuất hiện trước mặt Từ Phàm, hiện rõ bên trên chính là năm chiếc chiến hạm cự thú bị phá hủy phòng điều khiển chính.

“Chiến hạm cự thú hình người, sai, hẳn là chiến hạm cự thú hình vượn.”

“Cái này không tệ, hơi cải tiến một cái, giữ chức con rối hộ vệ của Ẩn Linh đảo rất được.” Từ Phàm vui vẻ nói, cảm giác gần đây tài vận của hắn vượt ra khỏi sự đo lường, những thứ mà trước kia không dám nghĩ, giờ từng cái từng cái nối bước đến.

Vào thời điểm này, Từ Phàm lại bắt đầu rối rắm, nghĩ xem cái này có nên coi thành lễ hỏi hay không, để lão tứ nhà hắn cưới được vợ về rồi lại nói.

Ngay lúc Từ Phàm đang xoắn xuýt, pháp bảo truyền tin vang lên một tiếng.

Từ Phàm cầm lấy nhìn một cái, phát hiện là Lý Huyền Đạo.

Đình nghỉ mát bên hồ Linh Dịch.

“Sư phụ, đây là tất cả tiên văn mà ta giữu trong tay, xin ngài nhận lấy.” Lý Huyền Đạo cung kính nói.

Từ Phàm nhận lấy ngọc điệp Lý Huyền Đạo đưa qua, thu vào bên trong nhẫn không gian, sau đó lấy ra hắc liên bát phẩm lấy được từ chỗ Ám Xà.

“Không có đồ gì tốt, hắc liên bát phẩm đạo khí, ta đã xóa ấn ký của Ám Xà, đến lúc ngươi tấn thăng Hóa Thần ký hẳn có thể sử dụng.”

“Đừng có từ chối, với bản lĩnh của ngươi, trong vòng trăm năm tấn cấp Hóa Thần không thành vấn đề, cài này cầm trước mà dùng, đợi đến lúc ngươi lại trở lại Ẩn Linh môn, ta sẽ luyện chế thêm cho ngươi mấy đạo khí phù hợp với ngươi.” Từ Phàm nói.

Lý Huyền Đạo nhận lấy hắc liên bát phẩm.

“Tạ sư phụ.” Lý Huyền Đạo cung cung kính kính hành lễ sư đồ.

“Chuyến đi này mọi việc đều phải cẩn thận .” Từ Phàm dặn dò, mặc dù hắn chưa nhận Lý Huyền Đạo là đồ đệ chân chính của mình, nhưng danh phận sư đồ này hắn cũng nhận rồi.

“Vâng.”

Nhìn xem Lý Huyền Đạo độn quang đi xa, Từ Phàm nói: “Hi vọng ngươi có một kết cục viên mãn.”

Đối với việc Lý Huyền Đạo luận hồi mấy vạn năm, chỉ vì tu được Kim Tiên cứu mẹ, nội tâm Từ Phàm vẫn rất kinh nể, nhưng hắn đoắn chừng mình không giúp được gì lớn.

Hai mươi nghìn năm sau, dù cho hắn tìm được phương pháp tiêu hao tuổi thọ của chính mình, nhiều nhất cũng là trình độ Chân Tiên, đến lúc đó đệ tử mà mình thu nhận, có lẽ sẽ có cơ hội giúp được.

Nghĩ đến đồ đệ của mình, vào lúc này Từ Phàm mới phát hiện sáu đồ đệ có vẻ hơi ít.

“Hay là lại thu thêm mấy đồ đệ, như vậy tỷ lệ thành tài của đồ đệ cũng tương đối lớn.” Từ Phàm suy tư nói.

Sau đó Từ Phàm lắc đầu nói: “Vẫn nên nâng tu vi lên rồi nói sau, Kim Đan kỳ vẫn còn kém chút nữa.”

Vào lúc này, Bồ Đào đột nhiên thông báo cho hắn, nói Từ Nguyệt Tiên đã lấy hơn 1000 vạn linh thạch thượng phẩm trong bảo khố.

“Không cần để ý, lại tiếp tục về lấy, còn tiếp tục cho.” Từ Phàm vô tình nói, rất tư thế mình không thiếu tiền.

Một tháng sau.

“Cái gì, hiện tại linh thạch trong bảo khố chỉ còn lại 5000 vạn linh thạch thượng phẩm!” Từ Phàm cả kinh nói.

“Đã tiếp cận mức cảnh báo linh thạch, chạm đến cảnh cáo.” Bồ Đào nói.

“Rủi ro tụ tiên chả lẽ phá vỡ tiền tài của ta sao?” Từ Phàm nghi ngờ nói.

Lúc này, trên bầu trời xoẹt qua một luồng ánh sáng trực tiếp bay về phía bảo khố.

Từ Phàm nheo mắt lại, khẽ nhất tay một cái.

Trong nháy mắt phía trước đọn quang xuất hiện một bàn tay lớn linh khí, trực tiếp chộp về phía độn quang.

Từ Nguyệt Tiên bị bàn tay to lớn linh khí bắt lấy, xách cổ đến trước mặt Từ Phàm

Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên có chút phấn khởi, cau mày hỏi: “Nói một chút, ngươi lấy hơn một trăm năm mươi triệu linh thạch thượng phẩm trong bảo khố, dùng hết làm cái gì rồi.”

Từ Nguyệt Tiên tranh công lấy ra một cái bình ngọc nhỏ.

“Sư phụ ngươi xem, đây là Tử Sinh thánh đan, này là thần đan có thể kéo dài năm trăm năm sinh mạng đấy.” Từ Nguyệt Tiên vừa nói vừa lấy ra một cái bình ngọc nhỏ.

“Sư phụ nhìn này, đây là tam chuyển linh phách Huyền Đan.”

“Đây là linh kiếm đạo khí.”

“Đây là Thánh Nguyên Trận Bàn.”

“Đây là Linh Lung Bảo Xa.”\

“Đây là…”

Nghe Từ Nguyệt Tiên báo cáo, biểu cảm trên mặt của Từ Phàm càng ngày càng đặc sắc.

Khi những thứ đồ đó xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt Từ Phàm, Từ Nguyệt Tiên mới dừng lại hành vi móc đồ vật ra.

“Cuối cùng, sư phụ, ngươi xem ta tu vi.”

Từ Nguyệt Tiên nói rồi, trực tiếp giải phóng khí thế quanh thân mình.

“Hóa Thần kỳ?” Từ Phàm nghi ngờ nói.

“Ăn một viên Huyền Anh Hóa Thần Đan.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Một trăm năm mươi triệu linh thạch này, ngươi đổi lấy một đống đồ chơi này.” Từ Phàm cau mày nói.

Lúc này, một con Ngũ Linh Minh Hầu, xuất hiện bên người Từ Phàm, điểm một cái về phía Từ Nguyệt Tiên.

Chỉ thấy trên không trung ngưng tụ một giọt nước chí thuần chí tịnh rơi xuống trên đầu Từ Nguyệt Tiên.

Từ Nguyệt Tiên mới vừa rồi còn hưng phấn đầy mình, hiện giờ đã bình tĩnh lại.

Ánh mắt chậm rãi khôi phục lý trí.

“Sư phụ, có phải ta bị trúng huyễn thuật hay không.” Từ Nguyệt Tiên hỏi.

Hiện tại Từ Phàm đang mượn dùng thân thể của Ngũ Linh Minh Hầu nghiên cứu nhân quả trên người Từ Nguyệt Tiên.

Chỉ thấy Ngũ Linh Minh Hầu vốn dĩ đang đứng ở đỉnh phong cũng với sự trôi đi của sinh mệnh lực, bắt đầu chậm rãi trở nên già yếu, cuối cùng tu vi từ Luyện Hư kỳ hạ xuống Nguyên Anh kỳ.

Lúc này trong mắt Ngũ Linh Minh Hầu vốn đang bị điều khiển lộ ra vẻ sợ hãi, dùng ánh mắt tuyệt vọng mang theo khẫn cầu nhìn Từ Phàm.

“Sư phụ, không phải đại kiếp nạn của đồ nhi thì thôi ạ, có một số việc sớm đã là mệnh trung chú định.” Từ Nguyệt Tiên nói.

Cuối cùng Từ Phàm thở dài một hơi, Ngũ Linh Minh Hầu đình chỉ già yếu, sinh mệnh lực cũng ổn định lại.

“Quay về đi, căn nguyên của ngươi vẫn còn, ta sẽ giúp ngươi khôi phục tu vi.” Từ Phàm nhìn Ngũ Linh Minh Hầu già yếu nói.

Ngũ Linh Minh Hầu quỳ xuống dập đầu với Từ Phàm, cám tạ ơn giữ mạng của Từ Phàm.

“Sư phụ, nghiên cứu được cái gì chưa.” Từ Nguyệt Tiên hỏi.

“Thiếu một bước nữa, nếu không phải con khỉ này còn hữu dụng, ta đã sử dụng mạng của nó để tìm ra nhân quả cuối cùng kia.” Từ Phàm nói.

“Là ai đang tính kế ta.” Từ Nguyệt Tiên hỏi.

“Ta không suy diễn ra, chuỗi nhân quả cuối cùng đó kết nối đến thế giới đại thiên thì đứt đoạn.”

“Nhưng có thể xác định một chút, ngươi bị bọn chúng để mắt tới, mệnh cách tụ tiên phá tài này của ngươi đoán chừng sẽ theo ngươi cả đời.” Từ Phàm thở dài một hơi nói, chỗ lợi hại nhất của mệnh cách này là có thể ảnh hưởng đến người xung quanh.

“Vậy những đồ vật này có phải thật không.” Từ Nguyệt Tiên nhìn tài bảo đạo khí xếp thành một ngọn núi nhỏ nói.

“Đồ thì cũng không giả, nhưng là giá trị thấp hơn một trăm năm mươi triệu linh thạch nhiều.” Từ Phàm thở dài nói, nhọc nhằn khổ sở vài chục năm, một phát trở lại trước giải phóng.

“Những thứ đồ này cộng lại nhiều nhất chỉ là 6000 vạn linh thạch thượng phẩm, xét thấy tình huống lúc đó của ngươi, ngọc hộ thân ta đưa cho ngươi bị vỡ nát người còn không phát hiện, việc này coi như xong..”” Từ Phàm nói chỉ chỉ dây đỏ trước ngực Từ Nguyệt Tiên.

Từ Nguyệt Tiên vừa nhìn, lại lấy một cái từ trong nhẫn không gian, treo trước ngực.

“Được rồi, nói một chút tình huống lúc đó đi, xem xem là thủ đoạn như thế nào, có thể hố nhiều linh thạch của ngươi như thế.” Từ Phàm nói.

Từ Nguyệt Tiên tóm tắt lại một lần tình huống lúc đó, sắc mặt Từ Phàm càng ngày càng đặc sắc.
Bình Luận (0)
Comment