Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: 3000 Đại Đạo, Có Một Đạo Mạnh Nhất

Chương 317: 3000 Đại Đạo, có một Đạo mạnh nhất Chương 317: 3000 Đại Đạo, có một Đạo mạnh nhất

Binh doanh chậm rãi đáp xuống cách Hư Vô Chi Môn trăm dặm, tiến gần thêm một chút sẽ bị đám dị thú canh giữ Hư Vô Chi Môn phát hiện.

Cánh cổng từ từ mở ra, ba áo giáp quang năng từ trong đi ra, phía sau là các đội rối trong giáp chiến đấu theo sát.

“Kim Linh, vũ khí vệ tinh Thiên Cơ tiến công.” Lý Tinh Từ thản nhiên nói, điều khiển áo giáp quang năng chậm rãi rút cự kiếm quang năng sau lưng ra, hiện tại đây là vũ khí duy nhất có thể đánh chết Yêu thú Nguyên Anh kỳ.

Hai áo giáp quang năng do Tô Nhiễm Thiên và Trảm Linh điều khiển cũng đều lấy vũ khí của riêng mình ra.

Quang Lôi Tiên của Tô Nhiễm Thiên, quang năng cự nhận của Trảm Linh

“Các ngươi dọn sạch tạp binh phía sau là được, còn lại giao cho ta.”

Lúc này, khí thế áo giáp quang năng do Lý Tinh Từ điều khiển bắt đầu xảy ra thay đổi, một loại khí phách ta là vô địch giới này bộc phát ra từ trong áo giáp quang năng.

“Chậc chậc, khí thế này, có thể lợi hại bằng thời kì đỉnh cao của ta, khí thế vô địch giới này, ở Tu Tiên giới cũng chỉ có Tôn Thượng có.” Trảm Linh nói.

“Tiền bối tôn sùng Tôn Thượng đại nhân như thế sao?” Tô Nhiễm Thiên tò mò nói, trong mắt nàng, tu sĩ của Thiên Ma Tông hẳn phải hận Tôn Thượng mới đúng.

“Đó là tất nhiên, Tôn Thượng có thể tiêu diệt Thiên Ma Tông bất cứ lúc nào, Thiên Ma Tông còn có thể tồn tại cũng nhờ Tôn Thượng bày mưu đặt kế.” Trảm Linh nói, trong đầu hiện lên dáng vẻ hoảng sợ của đại tông chủ mình khi nói đến Tôn Thượng.

Lý Tinh Từ điều khiển áo giáp quang năng đứng phía trước chờ đợi, con rối trọng giáp bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Xoẹt.”

Trên bầu trời xa xa xuất hiện ba tia sáng, đột nhiên đập về phía mặt đất.

“Gầm!!”

Tất cả đàn dị thú canh giữ Hư Vô Chi Môn đều trở nên tức giận.

“Cuộc chiến bắt đầu.”

Lý Tinh Từ dùng một giáp một kiếm mang theo con rối trọng giáp lao về phía dị thú kéo tới phía trước.

Xung quanh Hư Vô Chi Môn đều là dị thú cấp Kim Đan, nhờ vào tính năng của áo giáp quang năng, chỉ cần một thao tác nhỏ là có thể nghiền áp.

Áo giáp quang năng lao vào đám dị thú, như vào chỗ không người, tất cả Yêu thú gần người đều bị giải quyết bằng một kiếm.

Tô Nhiễm Thiên và Trảm Linh điều khiển áo giáp quang năng đi theo phía sau, có sự bảo vệ của con rối trọng giáp, cũng không cần ra tay.

“Nhờ vào đâu mà ngươi có thể khiến tên tiểu tử này biến thành cao thủ trong một đêm vậy.” Trảm Linh xoa cằm nói.

“Có thể sư phụ hắn cảm thấy hắn có thiên phú điều khiển áo giáp 可能是他是他师父感觉他们操作铠甲的天赋, đặc biệt làm một đoạn ký ức cách điều khiển áo giáp, để phu quân tiếp nhận.” Tô Nhiễm Thiên đáp, thật ra nàng đã đoán lý do kỹ thuật của phụ quân mình tăng vọt.

Lúc này, theo sự xâm nhập của ba người, đã xông vào khu vực trung tâm của Hư Vô Chi Môn.

Trên chiến trường bắt đầu xuất hiện dị thú Nguyên Anh kỳ.

Trảm Linh có chút háo hức muốn thử.

“Lý tiểu tử, ta sẽ giúp ngươi trước, lúc không ổn thì ngươi lên.” Trảm Linh nói, thực ra chính hẳn có chút ngứa tay.

“Trảm Linh tiền bối, ngươi cứ yên tâm ở phía sau quan sát cuộc chiến là được, thật sự không được thì gọi ta một tiếng 666.”

Lý Tinh Từ điều khiển bộ áo giáp quang năng, đối mặt với dị thú Nguyên Anh kỳ đang nhào qua, hai tay cầm kiếm trực tiếp nhảy một cái, lướt đi rồi vung kiếm chém đầu dị thú xuống.

Ung dung thoải mái, giống như kịch bản đã tập hơn vạn lần.

Bộ thao tác này trực tiếp khiến Trảm Linh im lặng.

“Như vậy, thật đúng là có chút không quen.” Trảm Linh nói, trong lòng có cảm giác ghen tỵ.

Tô Nhiễm Thiên chỉ cười, không nói nhiều.

Áo giáp năng lượng của Lý Tinh Từ dường như đã tiến vào hoa viên của chính mình, mãi cho đến trước Hư Vô Chi Môn, không còn dị thú nào có thể vượt qua áo giáp quang năng của Lý Tinh Từ.

Lúc này trên chiến trường, tất cả dị thú Nguyên Anh kỳ đều bị Lý Tinh Từ chém giết, xung quanh chỉ có mấy con dị thú bị dọa mất mật bò rạp trên mặt đất run rẩy.

Lúc này, binh doanh đã từ phía sau chạy tới, trực tiếp đánh vào Hư Vô Chi Môn.

Nhìn Hư Vô Chi Môn, Trảm Linh đột nhiên có cảm giác không đúng, thế giới cản trở mình hơn một trăm năm này, rốt cuộc có thể đi ra ngoài sao?

“Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?” Trảm Linh đột nhiên kích động nói.

“Nếu tiền bối thích, cũng có thể ở lại trong này thêm một thời gian nữa, chỉ là phu thê bọn ta không thể ở cùng ngươi.” Lý Tinh Từ dìu Tô Nhiễm Thiên đang mang thai, cười nói.

“Nương tử, chúng ta đi thôi.” Lý Tinh Từ nói.

“Vâng.” Tô Nhiễm Thiên ngọt ngào đáp lại.

Ba áo giáp quang năng bảo vệ bên ngoài binh doanh, đề phòng dị thú Nguyên Anh kỳ đánh lén.

Ba người vừa bước ra khỏi cổng binh doanh, đã thấy được Hư Vô Chi Môn không đến năm thước phía trước.

Tô Nhiễm Thiên và Trảm Linh vừa đinh quay đầu lại nhìn xem thế giới này vè nói lời tạm biệt, đã bị Lý Tinh Từ ngăn lại.

Lý Tinh Từ một tay dìu Tô Nhiễm Thiên, một tay lôi kéo Trảm Linh, bước nhanh về phía Hư Vô Chi Môn, miệng nói: “Sư phụ nói, càng là lúc như vậy, càng không cần quay đầu lại, sẽ xảy ra chuyện.”

“Đi thẳng, đừng dây dưa.”

Lý Tinh Từ nói rồi đưa hai người vượt qua Hư Vô Chi Môn.

Lúc này, bên ngoài binh doanh, hơn mười con dị thú Nguyên Anh ẩn thân hiển lộ cơ thể, nhìn thấy ba người đã tiến vào Hư Vô Chi Môn, giận dữ gầm rống không thôi, sau đó trút hết tất cả tức giận trên con rối và áo giáp quang năng ba người để lại.

Kim Linh ở lại Hư Vô Chi Giới nhìn áo giáp quang năng và con rối, nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, khởi động chế độ tự bạo tiêu hủy.”

Đại lục Thiên Ma, ba người vừa ra đã trực tiếp khơi dậy lốc xoáy linh khí.

Trảm Linh vốn còn là lão nhân, dưới sự thấm nhuần của linh khí, chậm rãi biến thành đại hán hàm đầy rau uy vũ.

“Ha ha, ta, Trảm Linh ma tôn, cuối cùng đã trở lại!!” Trảm Linh lên tiếng hét lớn.

Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên cũng nhanh chóng khôi phục tu vi.

Lúc này, vòng xoáy linh khí lấy Trảm Linh làm trung tâm vẫn chưa dừng lại, Lý Linh Từ trực tiếp lấy ra một lọ linh dịch lớn cho Trảm Linh hấp thụ.

“Lý tiểu tử, cám ơn, sau này Trảm Linh ta sẽ là người hộ đạo của ngươi.” Trảm Linh nghiêm túc nói.

Lúc này, Lý Linh Từ lấy ra một tâm hạch màu đỏ như máu, trực tiếp ném cho Trảm Linh.

“Tiền bối, người hộ đạo thì thôi, ta không muốn hạn chế tự do của tiền bối.” Lý Tinh Từ nói, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về tông môn xem sư phụ có sao không.

“Như vậy sao được, Trảm Linh ta nói chuyện giữ lời, nói làm người hộ đạo của ngươi, thì không thể thay đổi.” Trảm Linh kiên định nói, hắn rõ ràng có cảm giác, đi theo bên cạnh tiểu bối này, có thể là một con đường khác trời cao sắp xếp cho mình.

“Tiền bối cũng đã rời khỏi Tu Tiên giới hơn trăm năm, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, làm xong những việc này, nếu tiền bối còn có ý làm người hộ đạo cho vãn bối, có thể đến Tiên thành Lâm Sâm, cự hồ Thiên Vạn Lý tìm ta.” Lý Tinh Từ nói.

“Ha ha, sắp xếp chu đáo, Lý tiểu tử, ngươi đợi ta.” Trảm Linh nói xong hóa thành một tia huyết quang rồi biến mất.

Lúc này, sau khi khôi phục tu vi, Tô Nhiễm Thiên một mực thăm dò thai nhi của mình, mở to mắt, cau mày nói: “Con của chúng ta bỏ lỡ thời điểm uẩn linh tốt nhất, cho dù chúng ở trong bụng thêm một năm nữa, sau khi ra tốt nhất cũng chỉ là ngũ linh căn.”

“Có thể tu luyện là tốt rồi, sư phụ của ta từng nói một câu, ba ngàn Đại Đạo, có một Đạo mạnh nhất, Đạo này ai cũng có thể tu luyện.” Lý Tinh Từ cười nói.

“Đạo gì?” Tô Nhiễm Thiên vội vàng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment