Chương 406: Nhị Viễn ăn không đủ no
Chương 406: Nhị Viễn ăn không đủ no
Khi Trảm Linh định nhai thêm ba con Sương Lang nữa, một giọng nói truyền tới.
"Đồng ý." Sương Lang Yêu Tôn và ba Yêu Tôn khác liếc mắt nhìn nhau nói.
Lúc bắt đầu bọn họ đã không có hy vọng quá lớn về việc trao đổi Nhân tộc, đó là xem có thể đổi được một Luyện Khí Tông Sư Yêu tộc hay không.
So với giá trị của Yêu tộc bọn họ, một Luyện Khí Tông Sư đương nhiên có giá trị hơn ba ngàn vạn Nhân tộc.
"Tốt lắm, một Yêu tộc đổi ba ngàn vạn Nhân tộc, chúng ta từ từ đổi, như vậy ai cũng không giở trò lừa bịp." Trảm Linh nói xong buông Sương Lang bên khóe miệng xuống, vẻ mặt hơi tiếc nuối.
"Được." Bốn Yêu Tôn kia không có ý kiến gì.
Biển máu vây khốn Yêu tộc kia là trực hệ của mình hoặc là thiên tài trong tộc, sau này có hy vọng trở thành Yêu Tôn này, đổi lấy chỉ là Nhân tộc huyết thực cao cấp, chỉ lời chứ không lỗ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba ngàn vạn thanh niên Nhân tộc đã yên ổn về lại bên trong Cương Thiết Trường Thành.
Sau khi Tứ Đại Yêu Tôn đón người tộc mình trở về nhà, chỉ là quay đầu lại liếc mắt nhìn khắc sâu ba Tôn Giả rồi dẫn Nhân tộc biến mất.
Vũng máu bên ngoài Cương Thiết Trường Thành được Trảm Linh ngưng tụ thành bia mộ huyết tinh, mãi mãi đứng bên ngoài Cương Thiết Trường Thành.
Nhìn máu tươi của vạn người này ngưng tụ thành bia mộ, Trảm Linh chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài.
Vạn người bị tàn sát, chịu sự chấn động lớn nhất chính là Thiên Khôi Sư, canh giữ ở Cương Thiết Trường Thành, đây là lần đầu tiên sau khi bọn hắn tới Cương Thiết Trường Thành thấy được thế giới bên ngoài tàn khốc.
Một con rối đeo một thanh linh kiếm phía sau lưng, nhìn tấm bia rất lâu, cuối cùng dùng âm thanh mà chính hắn cũng không nghe thấy nói: "Ta sẽ báo thù cho các ngươi."
Chính mình thật sự có thể đánh thắng Đại Yêu trong truyền thuyết thật ư.
Lúc này, trong mắt tên đồ tể trung niên toát ra tia sáng nóng bỏng, tận mắt nhìn một vạn đứa trẻ chỉ lớn hơn con mình một chút bị đánh chết tươi, trong đầu hắn chỉ có một niềm tin, đó chính là giết sạch tất cả Yêu tộc vì con trai, để không còn xảy ra bi kịch.
Trên bầu trời Ẩn Linh Môn, Từ Phàm ngồi trên đám mây trắng.
"Bồ Đào, dùng phó pháo rửa một bên nơi Tứ Đại Yêu Tộc tụ tập cho ta."
"Nhân tộc ta chết một người, ta bắt hắn trả gấp ngàn gấp vạn lần." Trong mắt Từ Phàm hiện lên sự lạnh lẽo.
Lúc này, một độn quang đi tới, Lý Tinh Từ xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
"Sư phụ, một Đại Thừa Yêu Tộc của Tứ Đại Yêu Tộc bên kia đã tới, Yêu Tôn cũng dự tính trong ba tháng còn lại cũng sẽ tới đủ." Lý Tinh Từ nói.
"Ba tháng, cũng sắp đủ rồi." Từ Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói, đến lúc đó vừa vặn có thể luyện chế thành công Đại Sát Khí kia.
Bốn Luyện Khí Tông Sư, hơn nữa phân thân số một trợ giúp Thần Hỏa Phượng Hoàng, tốc độ này đã đạt đến cực hạn.
"Nhưng mà vẫn phải nghĩ cách trì hoãn một thời gian ngắn, đợi đến sau khi đạo khí kia thành công mới có thể an tâm triệt để." Từ Phàm nói.
"Cái này giao cho ta là được, ta sẽ hy sinh mấy con cờ quan trọng, có thể kéo thêm nửa tháng." Lý Tinh Từ nói.
"Vậy được, chuyện này giao cho ngươi." Từ Phàm ung dung nói.
Sau khi luyện chế thành công đạo khí đỉnh cấp, coi như có thể an ủi khu vực Tiên thành Lâm Sâm, thời gian còn lại chính là nước ấm luộc ếch, cho đến khi hoàn toàn tiêu diệt Tứ Đại Yêu Tộc là được.
Sau khi Lý Tinh Từ rời đi, Từ Phàm lại thành thơi nằm trên mây trắng, mắt nhìn chằm chằm bầu trời, bắt đầu sáng tạo công pháp, một bộ công pháp thuộc tính lôi cùng với bộ thần thông phù hợp, sau khi xong vẫn còn một bộ thuộc tính mộc.
Trong tông môn có hai Thánh Thể đang tu luyện Ngũ Hành Quyết, có phần lãng phí thể chất của bọn họ.
Qua quan sát trong khoảng thời gian này, Từ Phàm quyết định nuôi thả hai người này trong tông môn, như vậy càng có lợi cho tông môn phát triển.
Đệ tử đời thứ nhất có Hùng Lực, Hạng Vân, đám người Từ Linh.
Đệ tử đời thứ hai có Phi Ảnh, Tả Toàn, đám người Lực Thiên.
Đệ tử đời thứ ba không có gì bất ngờ thì chính là hai Thánh Thể này.
Những đệ tử sau này đều là sức mạnh rất lớn của tông môn, sau khi hắn thăng thiên sẽ tiếp tục kế thừa Ẩn Linh Môn.
Nghĩ tới đây, Từ Phàm đột nhiên sững sờ.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là bọn họ thăng thiên sớm hơn mình.
Trong học viện Ẩn Linh, một đệ tử đời thứ hai đang giảng dạy một lớp những việc cần chú ý khi chiến đấu.
Một tiểu cô nương hơi mũm mĩm đang đang chú nghe giảng bài, thỉnh thoảng ghi chép thứ tự mình lĩnh ngộ trong bút ký ngọc giản.
"Nhị Viễn, lát nữa cho ta mượn bút ký xem chút." Lôi Hổ quay đầy nói với Nhị Viễn.
Lúc này, tiểu cô nương mũm mĩm cau mày, hiển nhiên không muốn Lí Lôi Hổ chiếm lợi, trong ngọc giản có lĩnh ngộ của nàng trong chiến đấu, làm có thể cho người khác nhìn.
"Hôm nay, bữa tiệc lớn trong nhà ăn là cua biển khổng lồ, phần chân cua kia của ta thuộc về ngươi." Lí Lôi Hổ cười nói.
"Đồng ý, ngươi có thể nhìn một lần." Tiểu nữ hài mũm mĩm đứng đắn nói, thuận tiện lau nước miếng không khống chế được bên khóe miệng kia.
Học viện Ẩn Linh một tuần sẽ có một bữa tiệc lớn, là Ẩn Linh Môn là đầu bếp cao cấp nhất tỉ mỉ chế tác.
"Được rồi." Lí Lôi Hổ nói.
Đối với tiểu cô nương mới gia nhập sau này, Lí Lôi Hổ vốn cho hắn rằng sẽ đối xử như sư muội bình thường trong tông môn, biết có một lần trong bữa tiệc lớn của học viện, một mình nàng ăn hết một Đại Thanh Linh Hà dài một trượng, hắn sớm đã biết tiểu cô nương này không đơn giản.
Sau đó Lí Lôi Hổ đã phát hiện ra thiên phú chiến đấu của Nhị Viễn, nhất là ở phương diện cận chiến, ngay cả hắn cũng mặc cảm.
Một chỗ cực lớn trong nhà ăn học viện Ẩn Linh, vô số con rối khổng lồ đẩy toa ăn, phát thức ăn cho mỗi lớp một.
Mỗi người một phần gạch cua và chân thịt cua, lại phối hợp với sốt của đầu bếp cao cấp của Ẩn Linh Môn,
Mỗi người một phần gạch cua và chân thịt cua, lại phối hợp với sốt chấm của đầu bếp cao cấp của Ẩn Linh Môn, làm sau khi cả học viện ăn miếng đầu liền muốn dừng mà không được.
Lí Lôi Hổ lặng lẽ đem phần gạch cua và chân thịt cua đẩy tới trước mặt Nhị Viễn.
Nhị Viễn nhìn hai phần mỹ thực trước mặt, hơi cô đơn nói: "Nghe nói nhà ăn của ngọn núi chính mỗi ngày đều là mỹ vị như thế, tại sao chúng ta chỉ có thể hạn chế thời gian và số lượng ăn một lần.
Hai phần trước mắt này vốn cũng không đủ nàng ăn.
"Cái này ta biết." Lí Lôi Hổ nói xong tiến tới bên cạnh Nhị Viễn.
"Bây giờ chúng ta chỉ là người phàm vừa mới tu tiên, không thể ăn quá nhiều mỹ thực tẩm bổ, nếu không linh lực ẩn chứa trong mỹ thực dễ dàng phá hỏng linh mạch." Đây là hắn nhìn thấy trong sổ tay học viên.
"Có phải tu vi của chúng ta cao thì có thể ăn thoải mái không?" Nhị Viễn mong đợi hỏi.
"Chắc là vậy, sau Trúc Cơ kỳ là có thể tốt nghiệp trong học viện." Lí Lôi Hổ nói.
Nhị Viễn nhanh chóng ăn sạch phần của nàng và Lí Lôi Hổ, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
"Tại sao mỹ thực như vậy chỉ có thể ăn một tuần một bữa." Nhị Viễn nói.
Lúc này, Lí Lôi Hổ thấy Nhị Viễn ăn còn chưa no, lại đứng dậy kéo Nhị Viễn đi đến chỗ nhà ăn của lớp hai.
"Ngươi muốn đánh nhau ở chỗ này?" Nhị Viễn nói.
"Đương nhiên không phải, lớp hai rất nhiều nữ sinh, các nàng không ăn hết một phần, ta dẫn ngươi đi chỗ quan trọng." Lí Lôi Hổ nói, ý trong mắt rất rõ ràng, theo đại ca ăn há có thể để ngươi đói bụng.
"Hay là thôi đi, bên tai không phải là tử của chúng ta à." Nhị Viễn hơi kháng cự nói.
Muốn người khác cho đồ ăn, thế không phải biến thành ăn mày à.
"Ngươi đừng lo, nhìn ta." Lí Lôi Hổ nói.