Chương 413: Đen trắng phối hợp với nhau
Chương 413: Đen trắng phối hợp với nhau
“Thần thông: Phù Sinh dẫn mộng, muốn học ta có thể dạy ngươi.” Từ Phàm thuận miệng nói.
“Có thể tham khảo một chút, nhưng mà ta không thích kẻ thù chết đi ở trong mộng đẹp như này, như vậy quá hời cho bọn họ.” Trảm Linh nói.
Sau khi tên Yêu Tôn Long Hình Ngô Công chết còn có thể nhìn ra được một nụ cười hạnh phúc từ khuôn mặt xấu xí đó.
“Này thì dễ thôi, thay đổi một chút là được, biến mộng đẹp thành ác mộng không phải là được rồi sao.”
Một Ngọc Điệp bập bềnh ở trước mặt Từ Phàm.
Từ Phàm nhẹ nhàng phẩy tay một chút, vô số kinh văn huyền ảo từ trong tay truyền vào bên trong Ngọc Điệp.
“Được rồi, sửa lại một chút cho ngưởi ồi, như vậy một đao vung ra của Trảm Linh trưởng lão, ác mộng sẽ đi cùng, bảo đảm khiến cho kẻ thù chết rất tuyệt vọng.” Từ Phàm cười nói.
“Vậy ta nhìn một chút.” Trảm Linh hiếu kì nhận lấy Ngọc Điệp.
Sau khi Trảm Linh đi, Từ Phàm lại bắt đầu câu cá, không có anh em tốt ở bên, thứ câu được đều là cá, một chút bất ngờ cũng không có.
“Sư phụ, không biết Học viện Ngoại Môn tông môn ngươi có quan tâm hay không.” Lý Tinh Từ hỏi.
“Có Bồ Đào quan tâm là được rồi, bên đó có chuyện gì à.” Từ Phàm hỏi.
Thời gian thành lập của Học viện Ngoại Môn hơi muộn hơn một chút so với Học viện Ẩn Linh, vị trí ở trong đảo Ngoại Môn, do Bồ Đào phụ trách dạy học, có thể nói ở bên trong Ngoại Môn ngoại trừ linh khí kém hơn chút ra, thì những thứ còn lại đều giống với Học viện Ẩn Linh.
“Đệ tử trong Học viện Ngoại Môn có vẻ như mạnh hơn một chút so với đệ tử của Học viện Ẩn Linh.” Lý Tinh Từ nói.
“Điều này ta biết, Ẩn Linh môn chúng ta cũng không phải là để ý thiên phú mà trúng tuyển, có kết quả như vậy rất bình thường.” Từ Phàm không quan tâm nói, khi Học viện Ngoại Môn thành lập lần đầu tiên là hắn biết sẽ có kết quả như vậy.
“Như vậy sau này có thể xảy ra vấn đề gì hay không, nhất là sau khi tu vi đệ tử đời thứ ba thức dậy.”
“Nghĩ nhiều phết nhỉ.” Từ Phàm cười nói.
“Xem ra ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ với khảo hạch nội một mà ta đặt ra nhỉ.” Từ Phàm cười nói.
“Không đơn giản chỉ là các loại loại tiêu chuẩn như tính tình, phẩm giá vì tông môn mà hi sinh này.”
“Điều quan trọng hơn là sự dẻo dai về tinh thần và sức mạnh có thể bùng lên ở trong bức đường cùng.”
“Như vậy giai đoạn trước ngươi nhìn không ra thứ gì, sau này ngươi sẽ phát hiện.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Sẽ phát hiện cái gì.” Lý Tinh Từ ngơ ngắc nói.
“Uy lực của thiên phú đại hậu kỳ.”
Từ Phàm vừa nhấc cần, một con tôm hùm hồ băng to lớn được câu lên, con rối chờ đợi ở bên cạnh lúc này tiến lên gỡ câu mang theo tôm hùm bay về nhà ăn ngọn núi tông môn.
“Ta muốn ăn thịt kho tàu ~” Từ Phàm nói.
“Rõ.” Giọng nói của Bồ Đào xuất hiện.
“Thiên phú Hậu Kỳ sao.” Lý Tinh Từ lẩm bẩm nói.
“Đúng, sau này đợi đến Luyện Hư kỳ, thì sự chênh lệch sẽ rõ ràng.” Từ Phàm tiếp tục nói.
“Đã rõ.” Lý Tinh Từ gật đầu nói.
“Chỉ là biểu hiện của hai vị đệ tử Thánh thể kia ở trong Ngoại Môn rất là chói sáng.” Lý Tinh Từ nói.
“Hai vị đệ tử Thánh thể kia ta biết, mặc dù không có thông qua khảo hạch nội môn trong tông môn, nhưng mà tâm tính miễn cưỡng đạt chuẩn, thuộc vào loại ăn bao nhiêu cơm làm bấy nhiêu việc.”
“Mặc dù sẽ cảm kích ân huệ bồi dưỡng của tông môn, nhưng khi môn đứng trước tông sinh tử tồn vong, sau khi cho rằng đã dốc hết lòng mình thì sẽ rời đi.”
“Bên trong Ngoại Môn, phần lớn đều là đệ tử kiểu này.” Từ Phàm đánh giá nói.
“Sư phụ suy nghĩ sâu xa, đồ nhi bái phục.” Lý Tinh Từ nghiêm nghị nói, trong ánh mắt có vẻ cảm động, sư phụ vì Ẩn Linh môn đã đánh đổi quá nhiều rồi.
“Nào đâu nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ vì Ẩn Linh môn chiêu mộ một vài người làm việc, bằng không nhiều đứa trẻ thiên phú tốt như này không phải lãng phí mất rồi sao.” Từ Phàm lườm Lý Tinh Từ một chút nói.
“.........”
Sư phụ vẫn là sư phụ, vẫn luôn không có thay đổi.
Đảo Ngoại Môn, trên một đạo trường khổng lồ, hai bóng dáng đang nhanh chóng xen lẫn va nhau, âm thanh kiếm nhức nhối bất giác bên tai.
Dao động va chạm của hai người trực tiếp khiến cho đám người xem trận đấu lui lại hơn mười trượng.
Bên cạnh một vị tu sĩ Ngoại Môn Hóa Thần kỳ vung tay lên, một vòng bảo hộ tươi sáng bao toàn bộ đạo trường lại.
'Keng!!'
Một tiếng vang thật lớn, hai người trên đạo trường tách ra.
Đen trắng phối hợp với nhau, đoản kiếm đối lập với trường kiếm.
“Bạch Huyễn, vì sao không dùng kiếm trận của ngươi.” Một thiếu niên che mặt mặc áo choàng dài màu đen nói.
“Tông môn ban thưởng ta trăm kiếm, cũng không phải là thứ dùng để luận bàn với ngươi.” Bạch Huyễn nói, từ lần trước có một thanh linh kiếm sau khi bị tên mắm này chặt đứt, khi luận bàn hắn không còn dùng linh kiếm mà tông môn ban cho nữa.
“Ngươi xem thường ta sao.” Trong mắt thiếu niên che mặt có vẻ tức giận.
“Tần Lục, vậy hao tổn linh kiếm của ta ngươi trả.” Bạch Huyễn giương mắt nói.
“Không dùng thì không dùng, vậy hôm nay ngươi tất thua.” Tần Lục nói.
Sau đó hai người lại đấu với nhau.
Lúc này ở trong mắt tu sĩ hóa thân ngoại môn quan sát trận đấu ở bên cạnh có vẻ nghi hoặc.
“Người kế tục tốt như vậy, vì sao tông môn không có nhận vào nội môn, cánh cửa của nội môn tông môn cao như vậy sao.” Tu sĩ Hóa Thần nghi ngờ nói.
Lúc chưa tiến vào Ngoại Môn Ẩn Linh môn, hắn cũng là đã đi qua rất nhiều Tiên thành, gặp qua một loạt chuyện đời, giống biểu hiện của hai vị đệ tử ngoại môn trong đạo trường kia, đặt ở thánh địa đỉnh cấp hoặc là làm đệ tử thân truyền của những trưởng lão trong tông môn kia đều không quá đáng.
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, phía trên tháp cao ngắm sao ở đảo Ngoại Môn, hai người ban ngày luận bàn đang ngồi nói chuyện phiếm ở bên trên tháp cao.
“Bạch Huyễn, ngươi nói nội môn là tình cảnh gì.” Tần Lục nhìn về phương hướng của đảo Ẩn Linh nói.
“Không rõ nữa, dựa theo thiên phú của ngươi và ta, tiến vào nội môn khẳng định là không có vấn đề.”
“Nhưng mà chúng ta vẫn chưa tiến vào nội môn, ta muốn biết sự chênh lệch ở nơi đó, thật sự do tuổi tác sao.” Bạch Huyễn có chút không cam lòng nói.
Dù hắn không dám tự phụ là đứng đầu thế hệ thanh niên đời này, nhưng vẫn có thể coi là có thiên phú rất cao.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này thấy được những đệ tử nội môn kia thì sẽ biết chúng ta chênh lệch ở đâu.” Tần Lục nói, mặc dù hắn cũng không cam tâm, nhưng không nghĩ nhiều như vậy.
Mục tiêu của hắn chính là sống được là chính mình là được rồi.
“Sẽ có, có cơ hội nhất định phải cố gắng vẫy chào những đệ tử nội môn kia một chút, xem xem những tên được hưởng tài nguyên tông môn nhiều hơn so với chúng ta, rốt cuộc có đáng giá hay không.” Bạch Huyễn vừa nói trong mắt vừa toát ra tia lửa đạn.
Lúc này, dưới cùng một bầu trời đêm, Từ Phàm lại ở trong tiểu viện của mình, uống bia tự nhưỡng, ăn xiên nướng.
Thỉnh thoảng còn có xiên nướng mới được con rối bay tới đưa đến.
Từ Phàm cầm lấy một xiên thịt dê nướng, trực tiếp tuốt một nửa, một hớp bia lớn vào trong bụng.
Lúc này đảo Ẩn Linh đang là mùa hè, cho dù là ban đêm cũng còn có một chút khô nóng.
‘Sau khi điểm danh mấy tên Yêu Tôn kia, cuộc sống yên tĩnh thì mở cuộc họp.”
“Trước đó, còn phải giải phóng vị Tôn Giả kia ra.” Từ Phàm liên tiếp nói, nghĩ đến sau này mình cuối cùng có thể dễ dàng rồi.
Một vệt độn quang cắt tới, Từ Nguyệt Tiên xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm.
“Nhìn thấy chỗ sư phụ có ánh lửa lập lòe, thì biết sư phụ đang uống rượu.” Từ Nguyệt Tiên vừa cười vừa nói.
“Ta uống cùng sư phụ.”
Từ Nguyệt Tiên nói cầm Nạp Hải Bình rót đầy cho Từ Phàm, rồi lại rót một ly cho mình.
“Cùng uống thôi.” Từ Phàm cười nói, đối với nữ đồ đệ duy nhất này của mình, hắn vẫn tương đối sủng ái.