Chương 430: Huynh đệ với nhau cả, khách khí cái gì ~
Chương 430: Huynh đệ với nhau cả, khách khí cái gì ~
Sau đó, Từ Phàm lại hàn huyên rất lâu với mấy đồ đệ, mới phất tay để chúng đồ đệ giải tán.
Từ Phàm cưỡi một chiếc linh thuyền cỡ nhỏ phiêu đãng ở trên bầu trời đảo Ẩn Linh.
“Xa cách mấy trăm năm rồi, bây giờ trở lại tông môn cảm giác mọi thứ vẫn thân thiết như vậy.”
Linh thuyền cỡ nhỏ chậm rãi đáp xuống bên ngoài cung điện Nguyên Chung Chi Kiếm.
Từ Phàm xuống linh thuyền, từng bước một đi vào bên trong đại điện, biểu cảm nhìn Nguyên Chung trên vị trí đại điện chủ có chút do dự.
“Cầm hay không cầm, cầm rồi về sau sẽ có nhân quả lớn dính vào người, không biết là tốt là xấu.”
“Không cầm, lại đáng tiếc, đại đạo thời gian chứa trong Nguyên Chung Chi Kiếm này, về sau nhất định có tác dụng.”
Từ Phàm cứ thế đứng dưới đại điện, lẳng lặng nhìn Nguyên Chung Chi Kiếm trên chủ vị, cuối cùng nghiến răng một cái, phất tay thu Nguyên Chung Chi Kiếm vào trong nhẫn không gian.
“Đại năng bậc này này sao lại bởi vì một thanh kiếm mà so đo với tên vãn bối mình đây.” Từ Phàm nói.
Từ Phàm quay người rời khỏi cung điện này, quay về bên trong không gian dưới lòng đất, nơi đó còn đang đóng băng hai vị phân thân, chờ hắn đến khôi phục linh trí đó.
Không gian dưới lòng đất, Từ Phàm nhìn Luyện Khí Sư Nguyệt Hồ Kê Huyết vẫn luyện khí vì hủy diệt Yêu Tộc như trước, yên lặng tán dương Lý Tinh Từ, sau đó đi đến một chỗ trong mật thất.
Trong mật thất vô cùng lạnh lẽo, phân thân số một số hai đang xếp bằng ở đây, biểu cảm trên gương mặt vẫn là khoảnh khắc Từ Phàm cắt đứt quan hệ nhân quả với ngoại giới.
May mắn ngoại giới mới qua năm năm, linh trí của các ngươi phong ấn ở trong cơ thể, nếu không để cho ta ở lại mấy ngàn năm trong Nguyên Chung Chi Kiếm kia, thì hai người các ngươi không còn rồi.
Từ Phàm vung tay lên xua tan hàn khí trong mật thất, sau đó đặt một bàn tay lên trên đầu số một số hai.
Phân thân số một số hai từ từ mở mắt, vẻ mặt khó ở nhìn Từ Phàm.
“Bản thể, ngươi chặt đứt nhân quả, phong ấn linh trí của chúng ta vốn không gì đáng trách.”
“Nhưng vì sao ngươi lưu lại một tia linh trí ở bên ngoài, ngươi biết ở trong cái không gian thu hẹp này, thời gian trôi qua rất chậm, ta cùng số hai cũng không có cách nào giao lưu.”
“Ngươi quá đáng quá.” Phân thân số một xoa đầu nói.
“Đúng thế, năm năm, ngươi biết năm năm này ta trải qua như thế nào không!” Số hai có chút phẫn nộ.
“Ha ha, đừng tức giận, ta đây không phải đến giải cứu các ngươi rồi sao.” Từ Phàm có chút ngượng ngùng nói.
“Lần sau nhớ kỹ phong ấn toàn bộ chúng ta.” Phân thân số một nói.
“Lần sau chắc chắn, chắc chắn.” Từ Phàm xin lỗi nói.
“Ôi chao, ta biết mà, cho dù là thoát khỏi được phần lớn sự kiểm soát của ngươi. Vẫn là thoát không khỏi loại này.” Phân thân số một khẽ thở một hơi nói.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ra ngoài giải sầu một chút, nhìn đồ đệ nhỏ của ngươi gì gì đó.”
“Khoảng thời gian gần đây không sắp xếp công việc cho các người nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Từ Phàm nói rồi rời khỏi mật thất, lại vào trong bảo khố của tông môn.
“Đào khoáng khiến người ta giàu nhanh, Trảm Linh trưởng lão hàng năm đi một chuyến tới Vực Cực không, quả nhiên là .........” Từ Phàm nhìn thành quả khai thác khoảng trong năm năm nay.
“Bồ Đào, tại sao những linh khoáng này không sử dụng.” Từ Phàm đang xem ghi chép luyện khí tông môn và ghi chép nhập xuất linh khoáng nói, bên trên có rất nhiều linh khoáng là Ẩn Linh môn tương đối cần gấp.
“Trảm Linh trưởng lão nói đợi ngươi trở về, lời những Luyện Khí Tông Sư Yêu Tộc trong tông môn kia, hắn không tin.” Bồ Đào nói.
Lúc này, một bóng dáng khôi ngô đi tới, nhìn Từ Phàm cười nói: “Ta biết ngay đại trưởng lão sẽ đến đây.”
“Trảm Linh trưởng lão vất vả rồi.” Từ Phàm nói.
“Có vất vả gì đâu, trên Ẩn Linh môn có đại sát khí đó bảo vệ, trên mặt đất cũng không có chiến đấu của cấp Tôn Giả, lái tinh chu đi Vực Cực Không nhìn qua, ngẫu nhiên tìm một chút chiến hạm Yêu Tộc cự thú để đánh một chút, cũng rất tốt.” Trảm Linh cười ha hả nói.
Hiện tại hắn có ba sở thích lớn, dạy bảo cháu trai thần thông, khống chế con rối đi giết Yêu Tộc, lái tinh chu đi Vực Cực Không khai thác khoáng, thuận tiện đánh một chút chiến hạm Yêu Tộc.
“Là thỉnh thoảng sao?” Từ Phàm cười nói, trong không gian nơi sâu nhất của bảo khố tông môn, còn có tàn tích của sáu chiếc chiến hạm cự thú Yêu Tộc này, dường như mỗi lần Trảm Linh ra ngoài đều sẽ có trận chiến xảy ra.
“Ha ha, đi nơi sâu nhất của Vực Cực Không nhìn qua có linh khoáng trân quý hay không, cũng là rất bình thường mà ~”
Sau khi hai người liếc nhau, bật cười ha hả.
Lúc này, hai người đi tới chỗ sâu nhất của khu vực linh khoáng trong bảo khố, nơi này đang dự trữ linh khoáng cấp Tiên Khí.
Trong năm năm nay, trong nhà kho bảo vật lại thêm hai loại linh khoáng cấp Tiên Khí.
“Đáng tiếc, hiện tại linh khoáng cấp Tiên của tông môn đều không thích hợp để luyện chế Tiên Khí phù hợp với Trảm Linh trưởng lão.” Từ Phàm nhìn xung quanh một vòng sau đáng tiếc nói.
“Không sao, về sau có cơ hội thì nói sau.” Trảm Linh phất tay không thèm để ý nói, hắn có cháu trai, chỉ cần không đi xa nhà thì có Tiên Khí dùng.
“Sau này đến tiên giới luyện chế cũng không muộn.”
“Vậy sau này sau khi đến tiên giới, Trảm Linh tiền bối còn làm trưởng lão Ẩn Linh môn ta thì thật tốt.” Từ Phàm vừa cười vừa nói, hắn đối với người một khi chiến đấu thì cực kỳ giống nhân vật phản diện, nhưng tính cách ngày thường lại thành thật chất phác như Trảm Linh rất chi là yêu thích,
“Đây là điều đương nhiên, sau này Trảm Linh chỉ có thể là trưởng lão của Ẩn Linh môn.” Trảm Linh cười to nói, biểu cảm có chút hưng phấn, giống như mới lấy được Tiên Khí.
Sau khi hai người dò xét một vòng ở trong bảo khố của tông môn, thì rời khỏi bảo khố của tông môn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Phàm đưa huynh đệ tốt cùng đi câu cá.
Hai huynh đệ đã lâu không gặp, vừa gặp nhau lại giống như huynh đệ sớm chiều ở chung hàng chục năm.
“Năm năm không gặp ~” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm, trong mắt lóe lên vẻ hoài niệm.
“Ta đã không gặp huynh đệ năm trăm năm rồi.” Từ Phàm một tay vỗ lên trên bờ vai Vương Vũ Luân nói.
“Ừ.......” Vương Vũ Luân chần chờ, không biết vị đại ca tốt này của mình muốn biểu đạt ý gì.
“Tình cảm giữa huynh đệ chúng ta, cho dù là vạn năm không gặp, gặp lại lần nữa, ta vẫn là Vương Vũ Luân, ngươi vẫn là ta Từ đại ca.” Vương Vũ Luân nghĩ ngẫm nói.
“Đúng, cho dù là vạn năm không gặp, tình nghĩa huynh đệ của ta và ngươi đều bền vững như sắt.” Từ Phàm cười nói.
“Đúng, chính là như vậy.” Vương Vũ Luân gật đầu, trong đầu hồi tưởng đến bao nhiêu chuyện xưa khi còn ở cạnh Từ Phàm.
Đối với phản ứng của Vương Vũ Luân, Từ Phàm hài lòng nhẹ gật đầu, tình cảm huynh đệ không có tàn phai là được.
Hai người thả câu ở trên Thập Vạn lý Cự Hồ.
“Năm năm nay, xem ra dù là có hệ thống phụ trợ chiến đấu ta đưa cho ngươi, thần thông tu vi của ngươi cũng không có giảm.” Từ Phàm nói, hắn cảm nhận được trên người Vương Vũ Luân khí chất tự lưu chuyển thần thông như ý muốn.
“Khoảng thời gian mà ngươi bế quan bên mất đó, tu vi Hướng Trì tăng mạnh, chiến lực tăng lớn, thân là người cha, thì càng phải cố gắng hơn, sau này gặp được kẻ thù bên ngoài, không thể để con trai đến bảo vệ ta.” Vương Vũ Luân cười nói.
Thanh xuân vu lam thắng vu lam là chuyện tốt, nhưng mà thân là lão tử không thể bởi vì cái lý do này không cố gắng.
“Xem ra cần phải vì ngươi, chuyên môn luyện chế một thanh đạo khí nhằm vào con trai bảo bối của ngươi.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Như thế có thể sao ~” Vương Vũ Luân có chút rung động nói nói, cảm giác luyện chế một đạo khí chuyên nhắm vào con trai có chút không ổn.
“Vì địa vị của ngươi ở trong suy nghĩ con của ngươi, này là điều tất yếu.” Từ Phàm khà khà nói, lòng hư vinh thứ này, sợ là thánh nhân cũng không có cách phòng ngừa.
“Vậy thì cảm ơn Từ đại ca rồi.”
“Huynh đệ với nhau, khách khí cái gì ~”