Chương 503: Là ai đang nhắc đến ta?
Chương 503: Là ai đang nhắc đến ta?
Trong đạo trường Ẩn Linh môn, một bóng người từ trên trời rơi xuống.
Vương Hướng Trì bây giờ có chút bối rối, rõ ràng sau một đêm, sao có thể thay đổi nhiều như vậy.
Hôm nay, hắn luận bàn với cha hắn như thường lệ, kết quả chưa quá ba chiêu đã bại trận.
Vương Hướng Trì không tin, ngoài miệng nói tiếp tục.
Bây giờ đã là lần thứ ba hắn bại trận, ngoại trừ BGM “Thiên địa nhất kiếm nhậm tiêu dao” được hắn coi là con át chủ bài vẫn chưa vang lên, toàn bộ thủ đoạn còn lại đều đã dùng.
“Đêm qua, dưới sự chỉ bảo của sư phụ ngươi, ta đã ngộ đạo.” Vương Vũ Luân thản nhiên nói, nhưng trong lòng cũng nổi lên sóng lớn.
108 trang phục đạo khí, công năng đầu tiên hắn quen thuộc là hoàn toàn tự động chiến đấu, thân thể vẫn là thân thể của hắn, chỉ là người chiến đấu không phải hắn.
Vương Hướng Trì nhìn vẻ mặt của cha mình, sao lại có chút dáng vẻ của sư phụ hắn.
“Sư phụ, ngươi không phải vì giúp cha ta tìm lại tôn trọng mới biến thành dáng vẻ của cha ta, đến đây dạy dỗ ta đấy chứ.” Vương Hướng Trì nghi hoặc nói, chuyện này đôi khi vô cùng phù hợp với phong cách của sư phụ.
“Nói thật ngươi không tin, ta thật sự được sư phụ ngươi khai sáng.” Vương Vũ Luân cười nói.
Hắn ngẫu nhiên thi triển ra đại chiêu Thiên Địa Nhất Kiếm của nhi tử hắn, nhất thời, trong mắt Vương Hướng Trì không thấy hắn, chỉ có luồng kiếm quang chói lọi chém về phía không trung.
“Ngươi còn nói ngươi không phải sư phụ, Nhất Kiếm này ta ngộ bao nhiêu năm cũng chưa viên mãn, cha, ngươi một đêm có thể lĩnh ngộ được sao?”
Ta muốn làm vẻ mặt sư phụ ngươi đừng xem ta là đồ ngốc
“Tùy ngươi nghĩ gì, dù sao cha ngươi đã ngộ đạo.” Vương Vũ Luân cười rời khỏi đạo trường.
Không lâu sau, Từ Phàm đang định chuẩn bị bế quan gặp được Vương Hướng Trì.
“Sư phụ, vừa rồi có phải ngươi biến thành dáng vẻ của cha ta đến dạy dỗ ta không” Vương Hướng Trì mang vẻ mặt đau trứng.
“Ta dạy dỗ ngươi, còn cần biến thành dáng vẻ của cha ngươi?” Từ Phàm hỏi ngược lại.
“Người luận bàn với ta hôm qua, thật sự là cha ta?”
“Không phải cha ngươi thì là ai, ngoài dự kiến của ta, vốn định chỉ bảo cha ngươi một chút, kết quả không biết sao lại thế này, cha ngươi lập tức hoàn toàn đại ngộ, thông thấu vạn đạo.” Từ Phàm nói, sâu trong ánh mắt hắn chứa ý cười.
“Hiệu quả thực sự tốt như vậy sao?”
“Sư phụ, ngươi có thể khai sáng cho ta một chút không.” Vương Hướng Trì cười nói.
“Ngươi còn chưa đến lúc khai sáng, trước tiên tự đi tu luyện, đợi thời cơ đến ta tự nhiên sẽ khai sáng cho ngươi.” Từ Phàm nói.
Thời cơ khai sáng, Từ Phàm đã nghĩ xong rồi, đợi đến lúc cảm giác hạnh phúc của cha ngươi không mạnh, không trấn áp được ngươi, vậy mới đến lúc.
“Nhất Kiếm ngươi dạy ta, hôm qua cha ta còn không biết, hôm nay đã thi triển đến cảnh giới viên mãn, đồ nhi cảm giác có chút khó tin.” Cảm giác kinh ngạc của Vương Hướng Trì đến giờ vẫn chưa giảm bớt.
“Trong đêm cha ngươi ngộ đạo, giống như tiến vào cảnh giới toàn trí toàn năng, chỉ cần hắn tiếp xúc thần thông và công pháp, gần như tất cả đều hoàn toàn đại ngộ.”
“Đây cũng là cơ duyên của cha ngươi, ngươi nên chúc mừng cha ngươi.” Từ Phàm xua tay nói, đuổi Vương Hướng Trì mang vẻ mặt không tin ra ngoài.
“Huynh đệ tốt giả bộ hơi quá rồi, bỏ đi, ta sẽ diễn theo hắn.”
Ngay lúc Từ Phàm định tuyên bố thông báo bế quan, trên bầu trời đột nhiên giáng xuống công đức khí vận khổng lồ, dung hợp với lọng báu công đức phía sau hắn.
“Đây là mua cổ phiếu đạt giới hạn hàng ngày sao?” Từ Phàm vui vẻ nhìn công đức khổng lồ hợp nhất với lọng báu công đức của chính mình.
Cùng lúc đó, tại khu vực đại lục Cửu Phượng.
Phượng Trường Ninh mặc long bào cửu phượng cửu long, dưới sự bảo vệ của đội rối Hợp Thể Kỳ, đến gần tiểu thế giới nơi thi triển ban đầu.
Tiểu thế giới này đang bị Yêu tộc sát hại, lúc trước khi Từ Phàm đưa Ẩn Linh đảo đi, không ngờ không gian sẽ bị phong ấn, cho nên Truyền Tống Trận hắn sắp đặt mất tác dụng ngay lập tức.
Mà đảo Cửu Phượng cho đến bây giờ, mới có thực lực đặt chân đến khu vực này.
“Bệ hạ, đại quân rối đã được phái ra, dự kiến sau ba tháng sẽ quét sạch tất cả Yêu tộc trong tiểu thế giới này.” Một tu sĩ ăn mặc như tướng quân ở bên cạnh nói.
“Trong thế giới này, có bao nhiêu người?” Phượng Trường Ninh nhìn lối vào của tiểu thế giới nói.
“Dân số tương đương với Vương triều Cửu Phượng ta.” Tu sĩ mặc chiến giáp nói.
“Chuẩn bị Linh Bảo, nuôi dưỡng tiểu thế giới này, chọn người có linh căn, đưa vào Vương triều Cửu Phượng ta.” Phượng Trường Ninh nói xong rồi trở lại đại lục Cửu Phượng.
“Tuân mệnh.”
Trên một chiếc hải châu có hình dạng kỳ lạ, rất nhiều công đức khí vận bắt đầu dung hòa vào trong lọng báu công đức phía sau Phượng Trữ Ninh.
“Quốc sư, thực lực của Vương triều Cửu Phượng chúng ta lại mạnh hơn một phần.” Phượng Trường Ninh cười nói.
“Hành trình vạn dặm, bệ hạ chỉ đi bước đầu tiên, con đường sau này còn rất dài.” Thiếu niên tuấn tú mặc áo choàng trắng bên cạnh Phượng Trường Ninh nói.
Trong đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên giống như có tinh tú thiên đạo luân hồi.
“Chí hướng của quốc sư rộng lớn, đương nhiên ta không bằng.” Phượng Trường Ninh nhìn về phía biển Vô Tận sóng trào mãnh liệt nói.
“Tiên Đình Thánh Triều, cách ta quá xa.”
Đúng lúc này, phía xa đón lấy một con sóng lớn cao một vạn mét, sau đó vỗ mạnh vào mặt biển Vô Tận.
Không lâu sau, một đội rối Hợp Thể Kỳ kéo một con hải xà khổng lồ đi đến mạn sườn hải châu.
“Báo cáo điện hạ, bắt được một con cự xà biển sâu muốn quấy rầy điện hạ.” Một con rối Hợp Thể Kỳ có đôi mắt lóe ra ánh sáng trí tuệ, nửa quỳ trên hư không nói.
“Đem về, nấu canh cho ấu quân của Vương Triều Cửu Phượng.” Phượng Trường Ninh nói, loại chuyện này đã tập mãi thành thói quen.
“Tuân mệnh.”
Sau đó, đôi rối Hợp Thể Kỳ kia, kéo cự xà biển sâu, bay về phía đại lục Cửu Phượng.
“Điện hạ, bây giờ sau chiếc hải châu đang thu thập tài nguyên linh khoáng sâu trong biển Vô Tận.”
“Một khi có đủ tài nguyên linh khoáng, ta sẽ thành lập hạm đội thiên không, thăm dò hư không của giới này.” Quốc sư thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói.
Thế giới Trung Thiên nói chung, tài nguyên tốt nhất đều ở trong hư không.
“Vậy còn chưa đến trăm năm, Vương triều Cửu Phượng ta đã có bảy chiếc hải châu.”
“Nghĩ đến Ẩn Linh môn ta xem là tôn chủ trước kia mới chỉ có một chiếc hải châu, đã khiến ta kinh hãi.” Phượng Trường Ninh không khỏi cảm thán nói.
Quốc sư thiếu niên, nghe lời của Phượng Trường Ninh, khẽ cười một tiếng nói: “Đáng tiếc là không gian bị phong ấn, nếu không thật sự muốn gặp Đại trưởng lão một lần.”
“Hai người các ngươi hẳn là có thể thân thiết, trên phương diện trận pháp nhất đạo, Đại trưởng lão có thể nói là sâu không lường được.”
“Dây chuyền sản xuất con rối để lại kia, thực sự cho ta rất nhiều ý tưởng.” Phượng Trường Ninh cảm thán.
“Sẽ có cơ hội, về sau dù sao cũng phải gặp một lần.” Quốc sư thiếu niên cười nói.
Nhưng với những thứ đồ nhỏ mà hắn để lại, thiếu niên cảm thấy, Đại trưởng lão kia có tư cách khiến hắn xem trọng.
Nhưng chỉ là xem trọng, không thể để hắn xem là đối thủ, nên giết hay phải giết.
Từ Phàm đang bế quan ở Ẩn Linh môn lúc này đột nhiên run cả người, sau đó chậm rãi mở mắt: “Là ai đang nhắc đến ta?”
“Có vẻ như khí phách này cũng không nhỏ?”