Chương 526: Nguyên Viêm tôn giả bị thương
Chương 526: Nguyên Viêm tôn giả bị thương
Từ Phàm vừa tâng bốc Trảm Linh xong đã bị một quầng sáng cắt đứng khoảng thời gian vui vẻ với Trảm Linh.
Chỉ thấy trong quầng sáng có một quả cầu lửa, trong quả cầu lửa có một người đàn ông trung niên đang trong trạng thái hôn mê.
“Bồ Đào, phái con rối đi cứu viện, khởi động hình thức phòng thủ.”
“Còn nữa, gọi Nhiễm Thiên trưởng lão đến.” Từ Phàm nhanh chóng nói.
Mở ra hộ tông đại trận của Ẩn Linh Môn, đội ngũ một trăm con rối Hợp Thể kỳ bay khỏi Ẩn Linh đảo, dự tính quỹ đạo rơi xuống của quả cầu lửa kia để tiến hành chặn lại.
Một ánh lửa từ rơi xuống bên cạnh Từ Phàm, Tô Nhiễm Thiên xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Đại trưởng lão cần phân phó chuyện gì.” Tô Nhiễm Thiên mỉm cười nói, gần đây liên tục tu luyện, đã rất lâu rồi chưa đánh nhau.
“Nhiễm Thiên trưởng lão nhìn quầng sáng đi, chắc đây là trưởng lão của hội trưởng lão, ngươi biết hắn không?” Từ Phàm chỉ vào màn sáng nói.
“Nguyên Viêm tôn giả!” Tô Nhiễm Thiên kinh hãi nói.
“Bồ Đào, mau lấy gia sản của chúng ta ra, phái thêm một đội!” Từ Phàm gấp gáp nói.
Nghe giọng điệu của Tô Nhiễm Thiên, Từ Phàm biết người này rất quan trọng.
“Nguyên Viêm tôn giả là trưởng lão thứ 58 của hội trưởng lão.”
“Cấp bậc cao hơn sư phụ ta.” Tô Nhiễm Thiên giới thiệu nói.
“Vô Địch tôn giả (nhưng BXH ghi là Vô Địch Thiên Tôn)!”
Từ Phàm và Trảm Linh hít sâu một hơi.
“Ta tự mình đi hộ giá ~”
Trảm Linh nói xong, hóa thành một tia huyết quang theo một đội con rối Hợp Thể kỳ xuất phát về phía trước.
Từ Phàm vội vàng thông báo cho Lý Sơ Phàm, Ẩn Linh đảo lập tức vang lên tiếng đao.
Trọng Thủy Nguyên Đao hóa thành một luồng sáng, đuối theo Trảm Linh.
“Mang theo tiên khí, gặp Vô Địch Yêu Tôn của Yêu tộc thì nhanh chóng phát tín hiệu.” Từ Phàm nói.
“Bồ Đào, khởi động kế hoạch truyền tống, cái bệ bắt đầu tiến hành thêm nhiệt.” Từ Phàm nói với Bồ Đào.
Lúc này, Số hiệu Xà Linh dưới sự khống chế của Bồ Đào cũng chầm chậm bay lên, mở ra toàn bộ pháo chính và pháo phụ.
“Báo cho tất cả đệ tử bên ngoài nhanh chóng trở về tông môn.”
Mệnh lệnh liên tiếp của Từ Phàm làm Tô Nhiễm Thiên thấy hơi khó hiểu.
“Đại trưởng lão, có phải có kẻ địch tập kích hay không?” Tô Nhiễm Thiên hỏi.
“Chỉ là phòng ngự, Nguyên Viêm tôn giả là cảnh giới Vô Địch, đối thủ xứng trầm chắc chắn cũng là cấp bậc này, nên cần chuẩn bị cho tốt.”
“Lỡ như có Vô Địch Yêu Tôn đuổi theo, vậy thì chuẩn bị tốt đường lui.” Ánh mắt Từ Phàm căng thẳng nhìn chằm chằm vào quầng sáng.
Hắn không nghĩ rằng, lúc này mới bao nhiêu năm, cá mặn như mình đã phải đối mặt với kẻ địch cấp bậc này.
“Cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì.” Từ Phàm than nhẹ một tiếng.
Nếu không có Vô Địch Yêu Tôn đuổi theo còn đỡ, nếu tới thật, dân chúng phàm nhân ở khu vực Tiên Thành này coi như toang.
Từ Phàm nghĩ vậy, trong tay xuất hiện một đồng tiền âm dương, trực tiếp bắn lên trên không.
Hắn đã không dùng cửa số mệnh thần thông này từ lâu rồi.
Đồng xu âm dương rơi vào trong chén, phát ra tiếng leng keng, xoay tròn trong chén lớn.
“Hướng về mặt dương , xem ra là không sao.”
Từ Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng không buông lỏng cảnh giác.
“Đại trưởng lão, phản ứng hơi thái quá rồi.”
“Thế lực đại tộc Yêu tộc và hội trưởng lão tổng chiến, chưa chắc đã để Vô Địch Yêu Tôn kia đuổi theo.” Tô Nhiễm Thiên nói.
“Đó cũng là một ý.” Từ Phàm gật gù.
Lúc này, một trăm con rối Hợp Thể kỳ đã gặp Nguyên Viêm tôn giả có ngọn lửa bao khắp quanh thân kia.
“Có Thần Hỏa hộ thể, bảo vệ quanh thân cũng đủ.” Bồ Đào ra lệnh nói.
“Khởi động nguyên thủy đại trận, bảo vệ cơ thể tôn giả kia lúc hạ xuống không bị tổn hại.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Theo mười vạn dặm trên Cự Hồ xuất hiện pháp trận, một cột nước cao mấy trăm mét phóng lên trời, bay về hướng quả cầu lửa.
Giống như một con Thủy Long kéo dài vạn dặm.
Lúc này, Trảm Linh cũng nhìn thấy một chùm ánh lửa từ trên trời rơi xuống.
“Không hổ là Vô Địch tôn giả, chỉ là Thần Hỏa bảo vệ bên người, ta cũng không trêu chọc nổi.”
Trảm Linh thấy một màn như vậy, ngoan ngoãn thu Huyết Hải Hư Tượng phía sau vào, một lát đỡ phải bị hiểu lầm gì đó.
“Đón cũng không thể đón, giảm bớt tốc độ rơi xuống của Vô Địch tôn giả này cũng là một chuyện phiền toái.” Trảm Linh gãi đầu nói.
Hắn liếc thấy, Vô Địch tôn giả này bị tổn thương thần hồn, chìm sâu vào hôn mê.
Thần Hỏa bên ngoài cũng chỉ đang vô thức bảo vệ hắn.
Trảm Linh vừa mới nói xong, một cột nước thông thiên bay thẳng về phía quả cầu.
Cột nước tiếp xúc với ánh lửa, sương khói bốc lên đầy trời.
Sau đó lại có cột nước không ngừng cuồn cuồn rót vào mới làm chậm tốc độ hạ xuống của chùm Thần Hỏa.
“Đại trưởng lão phản ứng nhanh ghê.” Trảm Linh cười nói.
Ba tiếng sau, một chùm Thần Hỏa vững vàng rơi xuống mười vạn dặm Cự Hồ.
Cùng lúc đó, Thần Hỏa bảo vệ quanh người Nguyên Viêm tôn giả cũng đã biến mất.
Từ Phàm và Tô Nhiễm Thiêm xuất hiện bên cạnh Nguyên Viêm tôn giả.
“Đại trưởng lão, sau đó phải làm sao đây?” Trảm Linh hỏi.
“Đưa tới Nguyên giới, trước hết để hắn tự trị thương cho mình, một lát ta luyện vài lô đan dược khôi phục thần hồn đưa qua cho hắn.” Từ Phàm suy nghĩ một lúc nói.
“Nhìn vết thương kia, tâm thần linh hồn bị hao tổn ít nhất một nửa, muốn tỉnh lại thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.”
“Có thể bây giờ đã tỉnh, cũng có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh được nữa.” Từ Phàm nói.
“Chẳng qua tình huống này cũng là tình hình chung thôi, nhưng có ta thì khác.”
Nói đến đây, khóe miệng Từ Phàm nhếch lên.
Ân nhân cứu mạng của một Vô Địch tôn giả, ta muốn mười mấy cái phân thân ngọc phù cũng không quá đáng đúng chứ?
Ngay lúc đó, Từ Phàm đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Nhiễm Thiêm trưởng lão, Nguyên Viêm tôn giả với Thái thượng trưởng lão của Thiên Linh Tông ai lợi hại hơn?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Sức mạnh của Thái thượng Đại trưởng lão Thiên Linh Tông thực ra có thể xếp vào hai mươi hạng đầu của hội trưởng lão.” Tô Nhiễm Thiên nói.
“Ta hiểu rồi.” Từ Phàm gật đầu, thuận tiện nhìn thoáng qua bên trong đạo khí hành cung, phân thân ngọc phù của Thiên Linh Tông Đại trưởng lão được hắn cất giữ kỹ lưỡng.
“Thế mà không có kẻ địch đuổi theo, vậy ta về trước để luyện chế vài lò đan dược khôi phục tâm thần linh hồn cho Nguyên Viêm tôn giả.” Từ Phàm nói.
Ở ngọn núi luyện đan, Từ Phàm ngồi xếp bằng trước một lò luyện đan cấp bậc đạo khí, trên mặt mang hơi thở buồn bực.
“Đã lâu không luyện đan, đột nhiên mới luyện đã nổ lò rồi.” Từ Phàm đau đầu nói.
“Xem ra cần phải ôn tập luyện đan thật tốt, nếu không sau này thật sự có thể phải lãng phí.” Từ Phàm lắc đầu nói.
Ba tháng sau, Từ Phàm cầm ba bình ngọc đi tới Nguyên giới.
Một tờ từ ngũ hành bản nguyên linh khí tạo thành Linh Tinh trên giường, một người đàn ông trung niên áo đỏ đang nằm.
'Phục thần đan, tinh hồn đan, hướng hồn đan, ta cũng là lấy hết của cải mới giúp ngươi luyện chế ra.”
“Hy vọng lần này ngươi có thể tỉnh lại, nếu không thì thu gom những linh dược đỉnh cấp này lại cần thời gian rất dài.”
Từ Phàm nói xong, móc ra một viên linh đan từ trong mỗi cái bình ngọc, hóa thành phấn vụn, đưa vào trong miệng Nguyên Viêm tôn giả.
“Tan trong miệng vẫn là vị trái cây, hy vọng ngươi thích.”
Từ Phàm vừa cười vừa nói, hắn nói về luyện chế đan dược đã tốt hơn nhiều,ngay cả mùi vị cũng làm đến trình độ hoàn mỹ.
Vị trái cây già trẻ đều thích.