Chương 578: Từ Phàm hưởng thụ
Chương 578: Từ Phàm hưởng thụ
Sau khi Từ Phàm bước vào tiểu thế giới mặt kính thứ hai và thời gian bắt đầu tăng tốc, trên mặt của hắn để lộ cảm xúc vô cùng thoải mái dễ chịu.
“Nơi đẹp nhất trên thế gian trong mắt ta cũng chỉ như thế này mà thôi.” Từ Phàm cảm nhận sự chảy trôi của thời gian, đột nhiên cảm thấy sung sướng một cách lạ thường.
Cảm giác hết thảy giống như đang nằm mơ, những đẹp đẽ trong giấc mộng và thực tại cùng tương ngộ nhau.
Thời Từ Phàm còn ở Trúc Cơ kỳ, đã từng mơ một giấc mộng.
Trong mộng, thời gian tựa lưu quang, chớp mắt mấy chục năm đã trôi qua, tu vi của hắn thăng cấp nhanh như tên lửa.
Giờ hết thảy đã thành hiện thực.
Thời gian tăng tốc xong, tiểu thế giới mặt kính Từ Phàm đang ở đột nhiên tăng thêm rất nhiều căn nguyên linh khí ngũ hành.
Một bệ đỡ trồi lên, trên bệ có một chén nhỏ Thạch Chung Nhũ vạn năm.
“Thạch Chung Nhũ vạn năm, không tệ lắm, cũng tạm có xíu công dụng.” Từ Phàm cười rồi phất tay cho vào trong nhẫn không gian, bắt đầu đi đến tiểu thế giới mặt kính tiếp theo.
Bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định, hắn muốn đạp xuyên toà bí cảnh này tìm ra huynh đệ tốt của hắn.
Thế giới mặt kính thứ ba, khi Từ Phàm tận tình hưởng thụ, thời gian tăng tốc kết thúc.
“Thời gian tăng tốc năm mươi sáu năm, trong đây có quy luật gì nhỉ?” Từ Phàm hơi nghi ngờ.
Vẫn theo thông lệ trồi lên một bệ đỡ và một con Yêu thú Hoá Thần kỳ hung hãn, chiến lực của con này mạnh hơn một chút so với con mà Từ Phàm gặp lần đầu.
“Càng đi vào sâu, phần thưởng đạt được hoặc những con Yêu thú gặp phải càng ghê gớm hơn sao?”
Từ Phàm lập tức nhẹ nhàng vung tay, những sợi tơ còn mảnh hơn cả tóc gấp trăm lần trong nháy mắt quấn chặt cổ của Yêu thú kia.
Sau đó tách lìa một cách hoàn hảo.
“Thời gian gấp gấp thôi không chơi với ngươi nữa.” Từ Phàm nhìn Yêu thú đầu đuôi tách rời vừa cười vừa nói.
Thế giới mặt kính thứ tư, tăng tốc sáu mươi năm, Từ nhận nhận được một bộ đạo khí không có tác dụng gì to tát cả.
Tiểu thế giới mặt kính thứ năm, thời gian tăng tốc sáu mươi ba năm, Từ Phàm đụng độ một con Yêu thú Luyện Hư kỳ, lại tiện tay chém chết.
Tiểu thế giới mặt kính thứ sáu (raw là 6), phía trên đang một loạt giống nhau, đến đây chắc tác giả gõ nhầm), thời gian tăng tốc sáu mươi mốt năm, phần thưởng đạt được vẫn là một con Yêu thú Luyện Hư kỳ.
Ngay vào lúc Từ Phàm cho rằng có thể tiếp tục vui vẻ như vậy, ở trong thế giới mặt kính thứ bảy, Từ Phàm gặp phải một Yêu tộc tiến vào bí cảnh do thám.
“Nhân tộc, ngươi đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao?” Một tên Yêu Tôn tộc Ngạc Quy nói, trong mắt ánh lên sát khí mãnh liệt.
“Quy tộc, có vẻ như chẳng có Yêu Tôn nào lợi hại nhỉ.” Từ Phàm xoa cằm nói, không chút sợ hãi nhìn về phía Yêu Tôn tộc Ngạc Quy.
“Nhân tộc, mau lại đây ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Yêu Tôn tộc Ngạc Quy kia trong nháy mắt biến ra chân thân, một luồng sức mạnh kỳ quái trói chặt lấy Từ Phàm.
“Thần thông Trọng Lực, cũng ghê đấy.” Từ Phàm nói rồi thả Ngộ Không ra.
“Đang lo không có cái để thử tay nghề, kết quả ngươi lại tự dâng đến cửa.”
Ngộ Không vừa được thả, liền toả ra hơi thở của Đại Thừa tôn giả.
Phá linh xuất hiện trên tay Ngộ Không, nện về phía Yêu Tôn tộc Ngạc Quy.
“Định Hải Nhất Bổng!”
“Nhân tộc, ngươi mù rồi sao? Vậy mà lại đánh vào vị trí phòng ngự mạnh nhất!”
“Xem ra hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Yêu Tôn tộc Ngạc Quy vui vẻ ra chiều nắm chắc thắng lợi, trực tiếp dùng mai rùa đón cú nện của Ngộ Không.
Từ Phàm chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Yêu Tôn tộc Ngạc Quy đang khoe mẽ một cách hờ hững.
Theo cú nện từ cây gậy của Ngộ Không, trong nháy mắt dường như toàn bộ tiểu thế giới mặt kính đều run rẩy một chút.
Định Hải Nhất Bổng nện vào mai rùa của tộc Ngạc Quy, cứ như nện vào trong bãi bùn nhão nhoẹt.
Mai rùa của tộc Ngạc Quy lập tức bị đánh nứt.
Định Hải Nhất Bổng nện một phát nhập hồn, trực tiếp đánh cho Yêu Tôn tộc Ngạc Quy bảy vía thoát xác.
“Không thể, tuyệt đối không thể nào!” Dường như Yêu Tôn tộc Ngạc Quy gặp phải chuyện hoang đường nhất trên đời.
Tộc bọn hắn nổi tiếng với khả năng phòng ngự làm sao có thể bị con rối đánh nát cái mai rùa còn cứng rắn hơn Đạo khí một cách tuỳ tiện được chứ.
Trong lúc Yêu Tôn tộc Ngạc Quy còn đang khiếp vía chưa hồi hồn lại thì phát gậy thứ hai mang theo khí thế sét đánh lôi đình của Ngộ Không lại lần nữa nện xuống.
Mà mục tiêu lần này là đầu của hắn.
Một tia hơi thở tử vong vờn quanh trong lòng Yêu Tôn tộc Ngạc Quy .
Trong nháy đó, xuất phát từ bản năng sợ hãi, hắn lập tức rúc đầu và tứ chi vào trong mai rùa.
“Ầm!!”
Một gậy được nện xuống, trong chớp mắt nửa thân trên mai rùa của Yêu Tôn tộc Ngạc Quy vỡ vụn, còn đập thủng một lỗ thế giới mặt kính dưới chân.
“Tha mạng cho ta được không Nhân tộc!” Yêu Tôn tộc Ngạc Quy cầu xin.
“Vậy trước tiên ngươi ló đầu ra đã, rúc đầu trong mai rùa nói chuyện với ta rất là thiếu tôn trọng đấy.” Từ Phàm nói một cách ung dung.
“Ngươi đồng ý không giết ta đã rồi ta khác ngoi ra.” Yêu Tôn tộc Ngạc Quy sợ hãi kêu.
Nghe lời Từ Phàm nói là hắn biết tên Nhân tộc này căn bản không định tha cho mình.
“Tha cho ta đi Nhân tộc, ta sẽ làm Yêu nô cho ngươi.”
“Tộc Ngạc Quy bọn ta mặc dù chiến lực không mạnh, nhưng thông hiểu mọi sự việc lớn nhỏ của Yêu giới, có thể trở thành trợ thủ của ngươi.” Yêu Tôn tộc Ngạc Quy nói vô cùng thành khẩn, liều chết đánh cược một phen cuối cùng.
“Thôi được rồi, đang vội nên ta đành mở lòng từ bi cho ngươi chết thống khoái vậy.” Từ Phàm nói một cách hờ hững.
Thu nhận một Yêu Tôn có quan hệ với đại tộc đỉnh tiêm Yêu tộc, hắn chán sống à?
Sau đó Ngộ Không lại nện tiếp một phát, trực tiếp giết chết chân linh của Yêu Tôn tộc Ngạc Quy.
Từ Phàm cảm giác được mức độ tiêu hao của con rối Ngộ Không, hơi đau lòng mà thu xác của Yêu Tôn Ngạc Quy vào đạo khí hành cung.
“Sớm biết thế thì phát thứ hai đã nện không nương tay rồi, mẹ nó tiêu hao nhiều quá đi.” Từ Phàm đau lòng than thở.
Ba phát nện của Ngộ Không, lượng tiêu hao còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của Từ Phàm, gần như mỗi một gậy đều hao hết căn nguyên linh khí ngũ hành một năm của Ẩn Linh đảo.
“Thôi, hao nhiều thì hao vậy, cũng coi như xứng đáng.” Từ Phàm nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm.
Ngay vào lúc này, tiểu thế giới mặt kính chỗ Từ Phàm phát sinh biến động dị thường, thời gian bắt đầu chảy ngược, lập tức chảy về một trăm năm.
“Đây là phần thưởng của ta khi đánh thắng Yêu tộc sao?” Từ Phàm thấy hơi thốn.
Trong nháy mắt Từ Phàm cảm thấy gọi một đội khôi lỗi Hợp Thể kỳ ra đánh nhau với Yêu Tôn thực sự quá lỗ vốn.
Sau khi thời gian chảy ngược xong, tiểu thế giới mặt kính chỗ Từ Phàm lại liên thông với rất nhiều tiểu thế giới mặt kính xa lạ khác.
Từ Phàm nghệt cả mặt, ngẫu nhiên đi vào thế giới gần nhất.
“Hy vọng lần này đừng có gây rối ta nữa.” Từ Phàm lẩm bẩm trong lòng.
Tiểu thế giới mặt kính thứ tám, thời gian tăng tốc đủ tám mươi năm mới dừng lại.
“Đây mới là hương vị quen thuộc, đây mới là hương vị quen thuộc.”
Từ Phàm giang rộng tay hít thở thật sâu, chờ bệ đỡ trồi lên rồi tranh thủ giải quyết để đi đến tiểu thế giới tiếp theo.
Một con Yêu thú Hợp Thể kỳ chầm chậm trồi lên cùng bệ đỡ.
Mười con rối Hợp Thể kỳ xuất hiện, bằng khí thế không thể ngăn cản lập tức giết chết con Yêu thú Hợp Thể kỳ kia.
Từ Phàm không thèm nhìn mà thu con rối lại, nhấc chân đi về phía tiểu thế giới mặt kính tiếp theo.
Cùng lúc đó, phía trên tiểu thế giới mặt kính xuất hiện một đôi mắt, tò mò quan sát Từ Phàm.
Theo đó Từ Phàm bước vào tiểu thế giới mặt kính thứ mười ba.
Thời gian vừa mới tăng tốc năm mươi năm thì bị một cỗ sức mạnh ngang tàng bao trùm lên thế giới này ngăn cản.
Từ Phàm nhìn những ráng mây bảy màu và vạn đạo dị tượng từ trên trời rơi xuống, như thể hắn đã khám phá ra thế giới mới vậy.
“Hoá ra hệ thống còn có công dụng như này!”