Chương 588: Ly Tử thần thông
Chương 588: Ly Tử thần thông
Trong lúc Hùng Lực đang cân nhắc có nên tìm tộc Linh Giáp cảnh giới tu vi thấp một chút hay không.
Pháp khí thông tin của hai người đồng thời vang lên.
“Đại trưởng lão muốn đi ra ngoài du ngoạn, đang chiêu mộ đội hộ vệ, chúng ta có nên đi báo danh không?” Thiên Vạn Binh nhìn pháp khí thông tin rồi hỏi.
“Còn không mau tranh thủ bánh danh, chỉ có đồ đần mới không báo!” Hùng Lực vội vàng hô.
Hắn biết rõ chỉ cần đi bên cạnh Đại trưởng lão thì sẽ có cơ hội được chỉ điểm, lần trước Từ Phàm trấn thủ ở Cương Thiết Trường Thành đã chỉ điểm hắn, có thể nói là lúc đó hắn đã nhận được ích lợi không nhỏ.
“Vậy ta cũng đi, nói không chừng Đại trưởng lão còn có thể ban thưởng cho ta một hai con rối lợi hại.” Thiên Vạn Binh mơ mộng nói.
“Ngươi nằm mơ có phải quá sớm rồi không?”
Hai người vừa nói chuyện vừa bay về phía Ẩn Linh đảo.
Lúc này, Từ Phàm đang dùng cơm với mấy vị đồ đệ.
Mấy vị đồ đệ tốt vừa ăn cơm vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vị sư phụ hận không thể vạn năm trạch ở nhà này của bọn họ.
“Vì sao các ngươi lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn vi sư?” Từ Phàm nhìn thấy ánh mắt của chúng đồ nhi không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Sư phụ, có phải người có chuyện gì giấu diếm chúng ta không?”
“Nếu không sao tự dưng lại vô duyên vô cớ muốn ra ngoài du ngoạn?” Từ Nguyệt Tiên lên tiếng hỏi.
Từ Phàm đón lấy ánh mắt tò mò của mấy vị đồ đệ, trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không thể nói hiện tại ta đã có thực lực, có thể ra ngoài chơi được.
“Gần đây vi sư có rất nhiều cảm ngộ đối với vạn sự vạn vật trên thế gian này nên muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút, để có thể cảm ngộ càng sâu sắc hơn.” Từ Phàm mỉm cười đáp.
Rất hiển nhiên, lý do này không thể hoàn toàn thuyết phục mấy người Từ Cương, bọn họ không cho rằng sư phụ của mình sẽ có cái cảm ngộ gì mà còn phải ra ngoài để làm sâu sắc thêm.
“Sư phụ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta có thể mang theo Ẩn Linh đảo cùng nhau đi mà!” Từ Cương lên tiếng.
“Đúng vậy, sư phụ, nếu người có chuyện gì khó xử thì có thể nói với chúng ta, mặc dù chúng ta không thể giúp bày mưu tính kế, làm chuyện gì to tác, nhưng làm chân chạy vặt thì vẫn có thể.” Lý Tinh Từ cũng lên tiếng.
“Rốt cuộc trong đầu các ngươi đang suy nghĩ cái gì? Vi sư là loại người gặp khó khăn lập tức chạy trốn hay sao?” Từ Phàm cau mày hỏi.
“Con rối Đại Thừa kỳ của tông môn đã luyện chế xong, lần này ra ngoài du ngoạn, đầu tiên là giải sầu một chút, sau đó chính là thí nghiệm chiến lực cực hạn của con rối Đại Thừa kỳ.”
“Những năm này, các ngươi người tu luyện thì tu luyện, người thám hiểm thì ra ngoài thám hiểm, đã một thời gian dài không có tụ họp với nhau.”
“Cho nên vi sư muốn tập hợp các ngươi lại cùng một chỗ, ra ngoài buông lỏng một phen, thuận tiện giảng giải cho các ngươi cảm ngộ khi tấn cấp Luyện Hư kỳ của vi sư.” Từ Phàm nói.
“Hóa ra là thế à?” Lúc này đám người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ba ngày sau, một cái hạm đội Linh thuyền to lớn từ Ẩn Linh đảo xuất phát.
“Mục tiêu thứ nhất của chúng ta chính là Tiên thành duy nhất vẫn còn tồn tại bên cạnh chúng ta - Tiên thành Bích Hải.” Trên một chiếc Linh thuyền, Từ Phàm nói với mọi người.
“Bồ Đào, tên đường đi nếu có gặp nơi nào phong cảnh xinh đẹp hoặc địa phương có di tích bí cảnh thì ngừng lại.” Từ Phàm lại lên tiếng dặn dò.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Trên boong tàu của một chiếc Linh thuyền, Từ Phàm đang nằm trên ghế nằm, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Đám người Từ Cương mặt đầy hắc tuyến đất nhìn về phía sư phụ của bọn họ.
Ngươi như vầy thì khác gì so với ở tông môn chứ? Chỉ đổi chỗ khác để nằm thôi!
“Từ Cương, ngươi qua đây, để vi sư nhìn xem ngươi có tật xấu gì hay không?” Giọng nói của Từ Phàm vang lên.
“Đến ngay sư phụ.”
Từ Cương dời một cái bàn nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Từ Phàm.
“Về phương diện sức chiến đấu, có thể nói là ngươi đã không có nhược điểm gì, điều tiếc nuối duy nhất chính là ở chỗ ngươi tu luyện thần thông khá đơn nhất.”
“Nếu bây giờ ngươi gặp phải một đối thủ có tu vi và chiến lực cao hơn ngươi thì ngươi chỉ có thể sử dụng thần thông Đông Phong mà thôi ~”
“Cho nên vi sư đặc biệt căn cứ theo tật xấu của ngươi, vì ngươi thôi diễn ra một môn thần thông khác.”
Trong tay Từ Phàm xuất hiện một đoàn linh vụ, sau đó bắt đầu chậm rãi diễn hóa.
Đầu tiên, đoàn linh vật kia hóa thành linh khí ngũ hành, cuối cùng lại từ trong linh khí ngũ hành rút ra vật chất kỳ dị, hợp thành một thanh phi kiếm nho nhỏ.
Nhìn đoàn linh vụ kia biến hóa mà tất cả mọi người trên boong tàu đều say mê.
“Học được thần thông này thì chút nhược điểm nho nhỏ kia của ngươi coi như đã được bổ xung đầy đủ.”
“Lúc gặp phải địch nhân mà ngay cả khi ngươi đã điên cuồng oanh tạc cũng không thể làm được gì, vậy thì ngươi có thể phóng ra thần thông này.”
Từ Phàm nói, trực tiếp bắn ra tiểu kiếm biến hóa từ linh vụ, hướng về phía một ngọn núi cao ngất trong mây bay đi.
Tiểu kiếm tạo thành từ vật chất kỳ dị, trong nháy mắt trốn vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, từ trong dãy núi xa xa truyền đến lực dao động kinh người, đoạn hóa thành từng đạo kiếm nhận cắt qua toàn bộ dãy núi.
Hệt như xếp gỗ bị sụp đổ, cả tòa sơn mạch trong nháy mắt bị chém thành hình lập phương lớn nhỏ đồng đều.
Đám người trên boong tàu hít sâu một hơi.
Đoàn linh vụ xuất hiện trong tay Từ Phàm lúc nãy, đám người đều có thể cảm nhận được linh lực ẩn chứa trong đó.
Trong khoảnh khắc vật chất kỳ dị hóa thành từ đoàn linh vật rồi sau đó hình thành tiểu kiếm, đám người ngoại trừ dùng mắt thường có thể nhìn thấy tiểu kiếm kia, các phương diện còn lại căn bản không thể cảm giác được sự tồn tại của tiểu kiếm.
“Sư phụ, thần thông này có tên gọi là gì?”
Chẳng những Từ Cương bắt đầu kích động, Vương Hướng Trì lấy kiếm đạo làm chủ bên cạnh cũng bắt đầu trở nên kích động.
“Hiện tại sở học thần thông của ngươi chính là thần thông Đông Phong hệ liệt, mà thần thông này lại thuộc về thần thông Ly Tử hệ liệt.” Từ Phàm nói.
Sau khi hắn tấn cấp Luyện Hư kỳ, đột nhiên nhìn rõ được tồn tại cấp độ càng sâu hơn linh khí.
“Đây chỉ là ứng dụng sơ cấp nhất của thần thông Ly Tử hệ liệt, sau này tu luyện đến chỗ cao thâm hơn.” Nói đên đây Từ Phàm chợt dừng một cái.
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của những người trên boong tàu, chậm rãi nói tiếp: “Sau khi tu luyện đến chỗ càng cao thâm hơn, có thể bộc phát ra gấp mấy lần chiến lực bản thân.”
“Vậy mà có thể lợi hại đến thế!” Đám người khiếp sợ không thôi.
“Sau khi trở về ta sẽ để môn thần thông này vào Tàng Kinh các, độ khó học tập khá lớn, muốn học môn thần thông này phải có nghị lực và sự kiên trì bền bỉ.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, đệ tử đời thứ nhất chúng ta cũng có thể học sao?” Hùng Lực đang thủ vệ trên boong tàu kích động hỏi.
“Đương nhiên có thể, có thể học được xem như là bản lãnh của các ngươi.” Từ Phàm khẽ gật đầu đáp.
Sau đó Từ Phàm lại chỉ điểm Từ Cương một vài nghi hoặc liên quan đến việc tu luyện, sau đó lại bắt đầu chỉ điểm Từ Nguyệt Tiên.
Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ, từng người từng người ai cũng chạy không thoát.
Bích hải lam thiên, một chiếc Linh thuyền to lớn dài đến cả nghìn mét đang rong ruổi trên tầng mây, giống như một con thuyền nhỏ trong biển mây.
Từ Phàm nằm trên ghế nằm, đắc ý phơi nắng.
“Chủ nhân, phát hiện phía trước có một chỗ linh khí dị thường, nghi ngờ hình như có di tích bí cảnh, phải chăng dừng lại điều tra?”
Giọng nói của Bồ Đào vang lên bên tai Từ Phàm.
“Vậy còn không mau mau đến xem, đi ra buông lỏng một chút, cũng không cần phải gấp gáp lên đường.” Từ Phàm nửa híp mắt, mỉm cười nói.
Từ Phàm vừa dứt lời, một cái hạm đội Linh thuyền to lớn từ trên tầng mây chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Hạm đội Linh thuyền đỗ ngay bên cạnh một cái hồ cảnh sắc duyên dáng.
Trong rừng rậm xa xa, có một cột sáng linh khí dâng thẳng lên trời.
“Chủ nhân, trải qua dò xét đó là một tiểu thế giới bí cảnh do tự nhiên hình thành.”
“Mức độ nguy hiểm thấp, mật độ linh khí cao, bên trong có linh bảo linh khoáng.”
Từ Phàm đi trên bãi cỏ bên hồ, phất phất tay nói: “Để tất cả đệ tử tông môn và Thiên Khôi Sư đi theo cùng nhau qua đó tầm bảo, xem như là phúc lợi của chuyến đi này.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”