Chương 620: Tức nổ
Chương 620: Tức nổ
Thiên Linh Tôn Giả đau lòng đợi ở Ẩn Linh Môn không bao lâu liền lái tinh chu cổ điển số hiệu hắn yêu thích bay về phía vực Cực Không.
Sau khi Thiên Linh Tôn Giả đi, Từ Phàm lại nghênh đón phân thân số một.
“Còn cần bản thiết kế sao?” Từ Phàm cười hỏi.
“Bản thể, ngươi đang hoài nghi ta hay là đang hoài nghi thực lực của bản thân ngươi?”
“Luyện chế cái thứ đồ này mà còn cần bản vẽ gì.” Phân thân số một lạnh nhạt nói.
Sau đó lấy đi linh khoáng, đi về hướng điện Luyện Khí trong không gian trong lòng đất, một câu cũng không muốn phản ứng Từ Phàm.
“Chờ đến sau khi số một luyện chế Tiên khí xong là có thể kéo lông dê rồi.” Từ Phàm cười nói.
Bây giờ hắn có chút hối hận đã luyện chế cho Trảm Linh món Tiên khí kia, bởi vì hiện tại hắn là Đại Tông Sư cấp Luyện Đan Luyện Khí, thế nên không gây nên sự chú ý cho Tiên Giới bên kia.
Sau khi mọi chuyện đều được thu xếp tốt, đang lúc Từ Phàm cho là mình không có việc gì nữa, có thể cá mặn.
Đột nhiên một đạo kiếm quang kinh người lấy tốc độ khó mà tưởng tượng được bay về hướng Ẩn Linh Môn bên này.
Sau đó kiếm quang tan biến, Kiếm Vô Cực xuất hiện bên ngoài Ẩn Linh Môn.
“Rốt cuộc trở về!” Kiếm Vô Cực nhìn nơi đã từng quen thuộc này, cảm khái nói.
Ngay lúc Kiếm Vô Cực định gọi Vương Hướng Trì, Vương Hướng Trì đã xuất hiện bên cạnh Kiếm Vô Cực.
“Sư phụ!” Kiếm Vô Cực hư không quỳ xuống hành đại lễ sư đồ.
“Mau đứng dậy, những năm này không chịu khổ đấy chứ?” Vương Hướng Trì nhìn đồ đệ này của chính mình, không khỏi có chút xúc động.
“Những năm này đi theo Cửu Kiếm Tôn Giả kia không có chịu uất ức gì, chỉ là càng ngày càng nhớ sư phụ và Phi Vũ sư đệ.”
“Hiện tại Phi Vũ sư đệ đã về hay chưa?” Kiếm Vô Cực hỏi.
Vương Hướng Trì lắc đầu.
“Sư đệ ngươi bây giờ còn chưa có tin tức.”
“Sư đệ là loại người cẩn thận, thận trọng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Kiếm Vô Cực tự an ủi bản thân.
“Trước cùng ta quay về tông môn, lần này Cửu Kiếm Tôn Giả kia sao cam lòng thả ngươi về vậy?” Vương Hướng Trì hỏi.
“Hắn được Tôn Giả khác mời đi thăm dò bí cảnh, chê ta vướng bận, thế nên thả ta trở về, hắn nói sau khi ra ngoài sẽ đến đón ta.” Kiếm Vô Cực nói.
“Lần này trở về ở trong tông môn nghỉ ngơi thật tốt đi.” Vương Hướng Trì nói.
Kiếm Vô Cực khẽ gật đầu.
Hai người đầu tiên là đi gặp qua Từ Phàm.
“Trước kia tông môn yếu, không thể bảo vệ ngươi.”
“Lần này nếu ngươi không nguyện ý, sau này không ai có thể mang ngươi từ Ẩn Linh Môn đi.” Từ Phàm nhìn Kiếm Vô Cực nói.
“Đa tạ sư tổ bảo vệ, đồ tôn không muốn rước lấy ngoại địch cho tông môn, lại nói Cửu Kiếm Tôn Giả kia đối xử với ta cũng không tệ, thế nên ta muốn tiếp tục đi theo hắn tu hành.”
“Đợi sau này Cửu Kiếm Tôn Giả kia phi thăng lên thượng giới, đồ tôn lại trở về dốc sức vì tông môn.” Vẻ mặt Kiếm Vô Cực chân thành nói.
Từ Phàm cũng dùng một loại ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn vị đồ tôn này, cực kỳ hài lòng.
Trong tay Từ Phàm xuất hiện mấy bình linh đan chữa thương và khôi phục linh khí, đây đều là những thứ hắn luyện chế lúc rảnh rỗi.
“Công pháp thần thông, pháp bảo ngươi đều không thiếu, sư tổ cũng không có gì thứ tốt để tặng, liền tặng ngươi một vài linh đan chữa thương khôi phục linh khí đi.” Từ Phàm nói.
“Đa tạ sư tổ.”
Sau đó đôi thầy trò Vương Hướng Trì và Kiếm Vô Cực này từ biệt rời đi.
“Vị thiên mệnh chi tử này đã trở về, vậy báo hiệu một vị khác có phải cũng sắp trở về rồi hay không?” Từ Phàm nói, bấm tay bắt đầu tính lên.
“Ẩn Long chi tướng, xem ra vị kia cũng sắp trở về.” Từ Phàm cười nói.
“Muốn kéo lông dê một phen không?”
“Được rồi, dù gì cũng là sư tổ, phải chừa chút mặt mũi.”
Từ Phàm nhịn lại ý nghĩ vô cùng có sức hấp dẫn này, nhưng hắn biết, cạm bẫy của vai chính nhiều nhất định xảy ra vấn đề.
Cũng tỷ như từ lúc Từ Phàm không muốn gặp Diệp Tiêu Dao, hiện tại chỉ cần hắn vừa xuất hiện, bên cạnh Từ Phàm nhất định không có chuyện tốt xảy ra.
Ngay lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhận được báo cáo từ Bồ Đào.
“Chủ nhân, trứng rồng và Thôn Tinh Xà kia đánh nhau rồi.” Giọng điệu Bồ Đào có chút lo lắng.
Sau khi Từ Phàm nghe xong, trực tiếp bay nhanh cất bước, bay về hướng hồ Linh Dịch.
Lúc này tình cảnh trên toàn bộ mặt hồ Linh Dịch vô cùng hỗn loạn.
Từ Phàm vốn cho rằng Thôn Tinh Xà kia sẽ chiếm thế thượng phong, nào biết khi đi tới hiện trường thì lại thấy nó đang bị đánh cho kêu áu áu liên tục.
“Dừng tay, ta không phải đã nói với các ngươi rồi sao, không được đánh nhau.”
Từ Phàm vung tay lên, một màn chắn xuất hiện giữa Thôn Tinh Xà và trứng.
Thiên Cát Quy và Giao Thủ Cự Quy vốn đang xem trò vui, trong nháy mắt cảm thấy không thú vị nữa, lại lặn xuống đáy hồ hồ Linh Dịch.
Từ Phàm đầy mặt nghiêm túc nhìn trứng rồng và Thôn Tinh Xà.
“Tại sao các ngươi lại muốn đánh nhau!”
Trứng rồng và Thôn Tinh Xà bắt đầu diễn tả lên, Từ Phàm nhìn hồi lâu cũng nhìn không hiểu.
Cuối cùng hắn thuận tay gọi ra Thiên Cát Quy vừa muốn chìm vào đáy hồ.
“Vì sao bọn nó đánh nhau?” Từ Phàm hỏi.
“U ~” Thiên Cát Quy kêu một tiếng.
Từ Phàm đã hiểu nguyên nhân kết quả, sau đó đầy mặt thất vọng nhìn về phía Thôn Tinh Xà bị đánh đến thương tích đầy mình.
“Ngươi ngay cả quả trứng cũng đánh không lại!”
Thôn Tinh Xà vẻ mặt đầy uất ức, tỏ vẻ chính mình chỉ là bất cẩn va phải bọn nó, thế mà lại bị sáu quả trứng liên hợp đánh thành bộ dạng này.
“Sáu quả trứng các ngươi liên hợp bắt nạt người ta, bắt nạt con rắn nhỏ này, cũng không ngại mất mặt.” Từ Phàm quay đầu lại bắt đầu răn dạy sáu quả trứng kia.
Quả trứng kia cũng bắt đầu nhảy lên nhảy xuống, biểu đạt ý gì đó mà Từ Phàm nhìn không hiểu.
Ngay lúc này, vỏ một quả trứng rồng đột nhiên nứt ra, làm cho Từ Phàm giật mình kêu lên.
“Ta chỉ nói các ngươi một câu, đừng nổ nha.” Từ Phàm nói.
“Gào ~”
Một tiếng rồng ngâm nãi thanh nãi khí vang lên.
Một con trường long dài chưa đến mười tấc mang theo khí thế Chân Long màu hoàng kim từ trong xác trứng nhảy ra.
Sau khi dạo một vòng trên không trung nhưng không nhìn thấy người mình muốn tìm, rồng nhỏ quay người hạ xuống bên cạnh vỏ trứng của chính mình, bắt đầu gặm vỏ trứng.
“Đây là của nhà Từ Cương.” Từ Phàm dùng phương pháp bài trừ biết được đồ đệ trước đây đã ký kết khế ước cùng vỏ trứng.
“Bồ Đào, mau kêu Từ Cương và Tinh Từ đến đây.” Từ Phàm vội vàng nói.
Ngay lúc con hoàng kim tiểu long kia sắp ăn xong vỏ trứng, Từ Cương và Lý Tinh Từ đã xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Từ Cương, trứng nhà ngươi ấp nở rồi, mang về bồi dưỡng cho tốt đi.” Từ Phàm cười nói.
“Tinh Từ, Thần thú này nên bồi dưỡng thế nào ngươi biết không?” Từ Phàm lại hỏi Lý Tinh Từ.
“Loại Thần thú này bình thường đều có truyền thừa, giai đoạn trước cho ăn chút đồ ăn huyết nhục, giai đoạn sau muốn ăn cái gì tự nó sẽ nói.” Lý Tinh Từ nghĩ một hồi rồi nói.
Hoàng kim tiểu long sau khi ăn xong vỏ trứng thì nhìn thấy Từ Cương, ánh mắt nó biến đổi, sau đó bay đến trên đầu Từ Cương, cuộn thành một vòng bắt đầu nằm ngủ khò khò.
“Sư phụ, trứng rồng này không phải cần qua mấy năm nữa mới nở sao?” Từ Cương đưa thay sờ đầu nhỏ của hoàng kim tiểu long.
“Ai biết được, vừa rồi ta dạy dỗ bọn nó một câu, có lẽ là bị việc này làm tức nổ, sớm nở ra.” Từ Phàm không hiểu nổi nói.
Ngay lúc này, một vòng xoáy linh khí xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Cương.
“Hay lắm, lại tới một đứa nhà giàu hao năng lượng.” Từ Phàm có chút bất đắc dĩ nói.
Từ Cương giơ tay tỏ vẻ cũng không có biện pháp gì tốt.
“Sư phụ nếu không có việc gì có thể luyện nhiều thêm mấy lò Ngũ Hành Đan cấp cao nhất, hẳn là có thể làm chậm lại việc tiêu hao linh khí này.” Lý Tinh Từ nghĩ một lát rồi nói.