Chương 673: Thả câu trên Tinh Không
Chương 673: Thả câu trên Tinh Không
Lúc này đây, đứa em gái kém cỏi đang theo hàng vạn đệ tử đời thứ ba luyện trận dưới sự sắp xếp của Bồ Đào.
“Chiến trận của tông môn chúng ta đơn giản vậy sao?”
“Tam chế đại tam, tam chế tiểu tam và tam chế tập đoàn, thật nhàm chán.” Lý Lôi Hổ cầm một cây đao lớn và nói.
“Đại đạo là đơn giản nhất. Mặc dù chiến trận đơn giản nhưng ta cảm thấy rằng nội hàm của nó đang biến hóa vô tận.”
“Giết kẻ thù, tấn công, phòng ngự, rút lui, toàn diện đến không thể toàn diện hơn được nữa rồi.” Lâm Mặc Uyển nói.
“Ta cảm thấy sự tỷ nói đúng.” Nhị Viễn ở bên cạnh họ phụ họa.
“Ta cảm thấy rằng với thực lực của ta, đối mặt với Yêu tộc cùng cấp, thật dễ dàng đến mức chả có tý áp lực nào.”
“Ngay cả khi gặp Yêu tộc cao hơn một bậc, nếu ba người chúng ta tùy tiện phối hợp một chút là có thể giết chết bọn họ rồi.” Lý Lôi Hổ vung thanh kiếm lớn trong tay nói.
“Lỡ như chúng ta gặp phải Yêu tộc cấp cao hơn, gặp phải Yêu Tôn thì phải làm sao?”
“Vậy mới nói, chúng ta vẫn cứ nên an tâm theo chân Bồ Đào học kiếm trận này đi đã.” Lâm Mặc Uyển vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Lý Lôi Hổ.
Nàng biết rằng tới lúc đại trận phía trên của tông môn hoàn thành, thì cũng là lúc họ phải xuất chinh đến Yêu Giới.
“Lôi Hổ ca, ta nghe nói lần này, những người ngoại môn cũng sẽ tham gia, vẫn là đối thủ của ngươi dẫn đội.”
“Ngươi phải thể hiện thật tốt, đừng làm suy yếu khí thế của đệ tử đời thứ ba của chúng ta.” Nhị Viễn nói.
Nghe Nhị Viễn nói, Lý Lôi Hổ im lặng, hắn cảm thấy áp lực.
Tuy hai bên vẫn luôn ngấm ngầm so sánh bấy lâu, nhưng theo Lý Hổ, hắn hưởng tư nguyên nội môn, đối thủ truyền kiếp của hắn vẫn có thể cân bằng về thực lực với hắn.
Đây thậm chí còn là một áp lực đè nặng lên đầu hắn.
Vì vậy, khi Nhị Viễn nhắc đến đối thủ của mình, Lý Lôi Hổ cảm thấy rất áp lực.
“Ta với thân phận là đệ tử đại diện cho thế hệ đệ tử đời thứ ba, ta tập hợp tất cả các đệ tử của đời thứ ba đến thế giới thử luyện để học về chiến trận.” Lý Lôi Hổ nói với bầu trời.
Hắn là đại diện cho các đệ tử đời thứ ba và có quyền hạn nhất định ở chỗ Bồ Đào.
“Lệnh triệu tập đã được ban hành.” Giọng của Bồ Đào vang lên.
“Bồ Đào, khi nào thì pháp trận của đại trưởng lão mới hoàn thành?” Lý Lôi Hổ hỏi.
“Thời gian ước tính là ba tháng sau.”
“Vậy được rồi, tất cả đệ tử đời thứ ba, tập trung học trong ba tháng.”
Lâm Mặc Uyển và Nhị Viễn đều tràn đầy ý cười nhìn về phía Lý Lôi Hổ.
Bọn họ biết rằng tinh thần chiến đấu của chú hổ nhỏ này đã được kích hoạt.
“Mặc Uyển tỷ, ngươi có phát hiện ra không? Lý Hổ ca lúc nghiêm túc lên nhìn cũng đẹp trai đó.” Nhị Viễn cười nói.
“Vẫn còn ra dáng một nam nhân.”
Cùng với sự ngày càng hoàn thiện của pháp trận Ẩn Linh đảo, toàn bộ tông môn rơi vào trầm tĩnh, bọn họ như đang nghỉ ngơi lấy sức để chờ đợi đến lúc chiến đấu.
Sau ba tháng, đại trận đã được hoàn thành như dự kiến.
Lúc này, trong đại điện của Ẩn Linh môn, mọi người đang nghiên cứu một tấm bản đồ.
“Đại trưởng lão, ta nghĩ không cần phải làm phiền tới Yêu tộc khác đâu.”
“Mặc dù Tử Ngọc Giao Long là dị chủng, nhưng dưới tay hắn có rất nhiều các chủng tộc phụ thuộc.”
“Chúng ta hãy chọn những chủng tộc phụ thuộc này để ra tay.” Trảm Linh hào hứng nói, từ khi hắn trùng tu đến Đại Thừa Tôn Giả, đã rất lâu hắn không được chiến đấu rồi.
“Trong số những tộc phụ thuộc đó, không có mấy gia tộc lớn, tất nhiên bọn họ cũng là mục tiêu.”
“Nhưng chúng ta vẫn phải nhắm đến Vô Địch Tôn Giả của Yêu tộc. Chỉ có bằng cách này, chúng ta mới có thể đánh cho Yêu tộc một đòn đau.” Từ Phàm nhìn bản đồ Yêu giới tương đối hoàn chỉnh thu được từ hhội trưởng lão và nói.
“Lần này chúng ta mang theo tất cả gia tài, cũng không sợ bị tiêu hao, chúng ta dùng chiến đấu để hỗ trợ chiến đấu.” Từ Phàm nói.
“Kẻ đầu tiên chúng ta sẽ tiêu diệt khi tới Yêu giới đó là Tử Viêm Xà tộc – Yêu tộc lớn nhất dưới tay Tử Ngọc Giao Long.”
“Theo tình báo của hội trưởng lão, Tử Viêm Xà tộc có bảy Yêu Tôn và một Yêu tôn Vô Địch.”
“Chúng ta phải một đao đâm hắn trước, sau đó mới từ từ xẻ thịt.” Từ Phàm chỉ vào một điểm trên bản đồ Yêu giới và nói.
Dưới sự mong chờ của tất cả đệ tử của Ẩn Linh môn.
Toàn bộ Ẩn Linh đảo được dịch chuyển đến Yêu giới, sau đó nó ẩn thân vào vực Cực Không của Yêu giới và bắt đầu bay về vị trí đã định ra trước đó.
“Tại sao Tinh Hải trong vực Cực Không của Yêu giới lại không khác gì với Nhân tộc của chúng ta vậy?” Vương Hướng Trì đứng trên đỉnh của một ngọn núi trên Ẩn Linh đảo và nói.
“Theo lời của sư phụ, những Tinh Hà này có thể do phản chiếu mà thành, không tồn tại thực sự của thế giới này.” Lý Tinh Trì đứng bên cạnh giải thích.
“Một đốm sáng ở đằng xa tượng trưng cho một thế giới như thế giới tu tiên.”
“Vậy có thể nói rằng câu nói đó khá đúng, một đóa hoa một thể giới, một ngôi sao một thế giới.” Lý Tinh Từ nhìn bầu trời và nói.
“Gần đây, cha đã nhận nuôi một cô con gái, ngươi có gặp nàng chưa?” Vương Hướng Trì nói sang chuyện gia đình.
“Ta gặp rồi. Sư phụ nói rằng muội muội nuôi đó của ngươi là dị chủng thượng cổ. Ngươi rảnh rỗi có thể kết thân với nàng ấy.” Lý Tinh Từ cười nói.
“Ta không cần kết thân làm gì, ta chỉ cần có cha là đủ rồi.” Vương Hướng Trì liếc nhìn Lý Tinh Từ sau đó hắn nở nụ cười.
“Ngươi đang cười cái gì vậy?”
“Ta đang cười, cảm giác lúc còn nhỏ không sai.”
“Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, ngươi cũng chỉ mới 6 tuổi. Ta không biết tại sao, nhưng khi kéo tay ngươi, ta cảm thấy rất thân thiết.”
“Sau này ta mới biết đó được gọi là huyết mạch tương liên.”
“Ban đầu ta nghĩ điều đó là không thể, cho đến khi ta thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ, ta mới biết rằng ngươi thực sự là em trai ta.”
“Đây có được coi là tạo hóa trêu người không?” Vương Hướng Trì nói.
“Tất cả đều là quá khứ, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Lý Tinh Từ bình tĩnh nói.
“Ta biết đó là quá khứ, nhưng sự thật rằng ngươi là em trai ta sẽ không bao giờ thay đổi, vì vậy bây giờ ngươi gọi một tiếng anh ta nghe thử xem nào.” Vương Hướng Trì khà khà cười nói.
Lý Tinh Trì chỉ liếc nhìn Vương Hướng Trì, cơ thể biến thành một đám sương mù đen rồi biến mất.
“Gọi sư ca cũng được đó ~” Vương Hướng Trì hét vào không khí.
Chỉ có dải tinh hà lung linh lấp lánh phía xa trả lời hắn.
“Đã đến lúc quay lại nói chuyện với cha rồi.” Vương Hướng Trì đứng dậy vỗ tay nói.
Ở rìa Ẩn Linh đảo, Từ Phàm đang câu cá với một lớn một nhỏ.
Từ Phàm có chút căng thẳng, cho đến khi cảm thấy lưỡi cần câu trong tay Vương Hướng Trì đã chui vào không gian vô định, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chiếc cần câu nhỏ của Tinh chỉ dùng để trang trí.
“Đây là lần đầu tiên câu cá trên Tinh Không, rất thú vị.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Có phải ở đây vận hành công pháp, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn ở Thập Vạn Lý Cự Hồ không?” Từ Phàm cười hỏi.
Nội gián của người anh em tốt không biến mất là được.
“Tu luyện đúng là có nhanh hơn trước một chút, nhưng sẽ khó hơn trước một chút.” Vương Vũ Luân nói.
“Tất nhiên rồi, hoàn cảnh không giống nhau.” Từ Phàm cười nói.
Đúng lúc này, chiếc cần câu trên tay Vương Vũ Luân chìm xuống, suýt chút nữa đã kéo cả hắn ra ngoài.
May mắn thay, Từ Phàm phản ứng nhanh, linh lực tăng cường trên người Vương Vũ Luân giúp hắn ổn định lại cơ thể.
“Lần này có món lớn!” Vương Vũ Luân hào hứng nói.
“Cha, ngươi có cần giúp gì không?” Tinh cầm chiếc cần câu nhỏ bên cạnh nói.
“Không cần, một mình ta là được rồi.” Vương Vũ Luân nắm lấy cần câu, hắn ra sức nhấc nó lên.
Từ Phàm nhìn độ uốn cong của cần câu, hắn băn khoăn không biết có nên luyện chế một chiếc cần câu cấp tiên khí cho người anh em tốt của mình không?