Chương 675: Hung Bạch
Chương 675: Hung Bạch
Nửa tháng sau, ngọn núi ngũ sắc mở ra tu luyện, tất cả đệ tử chen chúc mà tới.
Trong Ẩn Linh môn có chín phần đệ tử tu luyện Ngũ Hành Quyết.
Ngay cả ngoại môn cùng Yêu Bộ đều có mấy suất.
“Đáng tiếc ở Yêu Giới Vực Cực Không không thể dễ dàng truyền tống, nếu không sẽ dễ bị Yêu Tộc phát hiện.”
Từ Phàm biết Yêu Tộc có Tiên khí tương tự, có thể giám sát chính xác một phương khu vực.
Một khi để bọn họ biết có vật thể được truyền đi thường xuyên, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.
Cho nên Từ Phàm quyết định tập kích Yêu Tộc trước rồi hẵng nói.
“Bồ Đào, đến lãnh địa tộc Tử Viêm Xà cần bao lâu?” Từ Phàm hỏi.
“Với tốc độ hiện tại cần khoảng ba tháng, khởi động Truyền Tống Trận hai ngày là có thể đến.” Bồ Đào nói.
“Đưa bản đồ Yêu Tộc cho ta.” Từ Phàm quyết định sửa đổi kế hoạch tác chiến, tính toán tiêu diệt thêm mấy Yêu Tộc có Yêu tôn Vô Địch.
“Tuân mệnh.”
Một tấm bản đồ lập thể khổng lồ lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Tộc Tử Viêm Xà, tộc Tà Ảnh Báo, tộc Cự Thạch Sơn Yêu, tộc Thiên Tầm, tộc Tà Nguyệt Ma Chu.”
Từ Phàm vừa nói vừa lưu lại điểm sáng trên bản đồ.
“Giết yêu không chỉ là phải giết người, hơn nữa còn có sát tâm.”
“Không phải những Yêu Tộc này dựa vào Tử Ngọc Giao Long, mà chính là ủng hộ Tử Ngọc Giao Long làm Yêu Đế.”
“Ta làm như vậy, cho dù ngươi không suy nghĩ cũng sẽ có suy nghĩ.” Khóe miệng Từ Phàm nhếch lên một nụ cười.
Bên trong các chủng tộc đứng đầu của Yêu Tộc cũng không hòa bình cho lắm, đặc biệt là sau khi Kim Sí Đại Bàng phi thăng.
Ân oán trước kia của chủng tộc đứng đầu cũng bắt đầu bộc phát ra.
“Hy vọng những nhà kho bảo vật của Yêu Tộc không khiến ta thất vọng, nếu như bảo vật ẩn chứa thời gian đại đạo, thì ta có thể nhanh chóng thăng cấp đến cảnh giới Đại Thừa Tôn Giả.”
“Lúc đó, sao có thể lén lút đi báo thù như bây giờ chứ.”
Từ Phàm lấy ra quyển sổ nhỏ, lật xem một lần rồi nói.
“Sư phụ, cảm giác đó của ta lại xuất hiện.” Từ Nguyệt Tiên xuất hiện bên cạnh Từ Phàm nói.
“Nhẫn nhịn trước đã, đợi ta diệt mấy Yêu Tộc đó trước rồi hẵng nói.”
“Sau khi trở về, sẽ xử lý chuyện này cho ngươi.” Từ Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vâng sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Nguyệt Tiên, ngươi luyện lồng Vạn Thú đến mức nào rồi?” Từ Phàm hỏi.
“Đã luyện đến tầng bảy, ba tầng khác luyện rất thong thả, có lẽ là liên quan đến tu vi.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Đây là thứ tốt, đợi sau này vi sư có thời gian, sẽ tăng lồng Vạn Thú này đến cấp bậc Tiên Khí.” Từ Phàm cười nói.
Hắn nhìn Từ Nguyệt Tiên, không khỏi có chút cảm khái.
Hai huynh muội trước đó bản thân dẫn về nhà, hiện tại đã tu luyện đến Hợp Thể Kỳ.
Có thể qua một thời gian nữa sẽ biến thành Đại Thừa Tôn Giả, xem như là sắp đạt được mục tiêu lúc trước của mình.
Nghĩ tới đây Từ Phàm nở nụ cười.
“Sư phụ đang cười cái gì vậy?” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi.
“Vi sư nhớ tới lúc trước, ngươi và ca ca ngươi chỉ ngang này, ta dẫn các ngươi trở về, định bồi dưỡng thành Tu Tiên Giả lợi hại nhất.”
“Cảm giác cảnh đó còn hiện lên trước mắt, mà các ngươi đã sắp tu luyện tới Đại Thừa Tôn Giả rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Chỉ tiếc đã phụ kỳ vọng của sư phụ, không bảo vệ được sư phụ.”
“Còn khiến sư phụ che chở mấy đệ tử bất thành bọn ta.” Từ Nguyệt Tiên cũng nở nụ cười.
Đúng lúc này, một cự thú Cực Không có hình dáng cự quy lướt qua Ẩn Linh đảo.
“Đây là cự thú Cực Không do Yêu Tộc khống chế sao?” Từ Phàm hỏi.
Cảm giác kích thước nhỏ hơn con rùa già gặp phải lúc trước.
“Trong tài liệu không có ghi chép.” Tiếng Bồ Đào vang lên.
“Đáng tiếc quá rồi, nếu nhỏ hơn chút thì có thể nuôi ở Ẩn Linh đảo rồi.”
Sau khi Từ Phàm tỉnh lại, vẫn cân nhắc tìm kiếm một con rùa thượng cổ dị chủng nuôi dưỡng bên người.
Chỉ tiếc vẫn chưa gặp được con thích hợp.
“Sư phụ muốn nuôi một con linh quy sao? Gần đây ta phát hiện Vân Hoa Lộc có mang một con rùa đi ngang qua đây, màu sắc cũng rất đẹp.”
“Nếu sư phụ thích thì có thể nuôi dưỡng bên người.”
Từ Nguyệt Tiên vừa dứt lời, một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Một con rùa nhỏ ngây thơ, mai rùa chỉ to bằng lòng bàn tay của đứa nhỏ, toàn thân ngọc trắng thoạt nhìn rất tinh xảo.
“Ba tháng trước, linh quy do Vân Hoa Lộc mang tới từ không gian chưa biết, vì không phát hiện dị thường nên để lại tài liệu trong kho dữ liệu.” Bồ Đào giải thích.
“Không trách ngươi, chuyện gì cũng nói với ta, ta còn sống hay không đây?” Từ Phàm cười không thèm để ý nói.
“Gọi Vân Hoa Lộc qua đây.” Từ Phàm nói.
Không bao lâu sau, một con rùa nhỏ màu trắng ngọc trên đỉnh đầu Vân Hoa Lộc dẫn theo bạn đời của nàng nhảy nhót đến trước mặt Từ Phàm.
Vân Hoa Lộc kêu một tiếng về phía Từ Phàm, ý là ngươi gọi ta tới đây làm gì?
Từ Phàm chỉ vào con rùa nhỏ màu ngọc trắng trên đầu Vân Hoa Lộc.
“Ngươi bắt từ đâu vậy?”
“Sao không trả lại?” Từ Phàm hỏi.
“Hức hức!”
“Cha nương hắn đều đã chết, quả trứng duy nhất còn lại cũng vừa mới nở, cho nên ngươi cứu nó về sao?” Từ Phàm nói.
Vân Hoa Lộc gật đầu.
Từ Phàm nhẹ nhàng cầm con rùa nhỏ trên đầu Vân Hoa Lộc, đặt ở trong lòng bàn tay quan sát.
Nhìn nửa ngày, trong đầu Từ Phàm chỉ có một câu.
Cái quái gì vậy?
Gần đây luôn xuất hiện mấy đồ vật nằm ngoài nhận thức của Từ Phàm, điều này khiến cho gần đây hắn hơi khổ não, luôn cảm giác mình nên cập nhật kho dữ liệu của Bồ Đào.
“Bồ Đào, trong kho dữ liệu có ghi chép không?” Từ Phàm hỏi.
“Rùa màu trắng ngọc được ghi chép trong Tu Chân giới có năm vạn ba ngàn chín trăm bảy mươi tám loại, ghi chép phù hợp với con rùa trong tay của chủ nhân có ba ngàn sáu trăm hai mươi mốt loại.”
“Nhưng theo như Bồ Đào suy đoán, con trên tay của chủ nhân không phủ hợp với loại trong nhận thức của Bồ Đào.”
Có thể gần đây Bồ Đào cảm thấy luôn trả lời vấn đề của chủ nhân, cho nên lần này đã đặc biệt nói một lượt.
“...”
Trực tiếp nói không biết là được, cần gì nói cho nhiều lời, trong lòng Từ Phàm thầm nói.
“Ta biết rồi!”
Lúc này, con rùa đang ngủ trong tay Từ Phàm tỉnh lại.
Trong mai rùa màu trắng ngọc lộ ra chiếc đầu nhỏ, sau khi cảm nhận được Từ Phàm, nó chậm rãi mở mắt ra.
Lộ ra biểu cảm thân thiết lạ thường.
“Chủ nhân, đây là lần đầu tiên con rùa này mở mắt.” Bồ Đào nói.
Con rùa màu trắng ngọc thân thiết cọ cọ lòng bàn tay Từ Phàm.
Sau đó hít một hơi linh khí, rồi lại rụt chiếc đầu nhỏ vào trong mai rùa ngủ thiếp đi.
Lúc này, bỗng nhiên Từ Phàm cảm thấy con rùa của mình có chút mùi vị huyết mạch tương liên.
“Các ngươi đi chơi đi, sau này con rùa nhỏ này sẽ được nuôi dưỡng bên cạnh ta.” Từ Phàm nói.
Vân Hoa Lộc nhìn Từ Phàm, rồi quay người dẫn bạn đời của mình nhảy nhót rời đi.
“Sư phụ, con rùa nhỏ trên tay ngươi dễ thương quá.” Từ Nguyệt Tiên bên cạnh cười nói.
“Đúng là đáng yêu.” Từ Phàm nói xong đặt con rùa nhỏ lên vai của mình.
“Cũng không biết là loại gì, nhưng trông rất có duyên với ta, sau này cứ để nó bên cạnh ta đi.” Từ Phàm dùng tay cọ cọ vào mai rùa của con rùa nhỏ màu trắng ngọc.
“Vậy sư phụ đặt cho nó cái tên đi.”
“Vậy thì gọi là Hung Bạch đi!”