Chương 713: Sự lo lắng của Minh Không
Chương 713: Sự lo lắng của Minh Không
Chiến trận Tam Tam Chế đạt được thắng lợi toàn diện và đầy tính đàn áp.
Sau đó là thời gian nội chiến.
Hàn Phi Vũ cũng bị một đội đệ tử của Ẩn Linh môn loại bỏ, hắn ra ngoài khu vực đại đào sát với vẻ mặt buồn bực.
“Đối ngoại thì còn giữ chút mặt mũi, đối với người cùng tông môn thì âm hiểm vô cùng.” Hàn Phi Vũ lắc đầu nói.
Vốn dĩ hắn đã cẩn thận lắm rồi nhưng vẫn bị rơi vào bẫy rập do một đội sư huynh cùng tông môn bày ra.
Sau một trận giằng co, hắn nhanh chóng bị loại bỏ.
“May là những người này đều là sư huynh sư đệ cùng môn, nếu gặp được kẻ địch ở bên ngoài như thế này, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.” Hàn Phi Vũ nói.
Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn không thấy bóng dáng của Ảnh Thứ đâu.
Nhưng hắn vừa ngẩng đầu thì thấy Ảnh Thứ đang quyết đấu với thiên kiêu mà hắn vừa mở mắt kia.
Còn đệ tử nữ Tiểu Kỳ của Thiên Linh Tông thì đang lo lắng nhìn bầu trời, trên đó là phát sóng trực tiếp trận quyết đấu của hai người.
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Hàn Phi Vũ cười xuất hiện ở bên cạnh đệ tử nữ.
“Ta không biết, nhưng ta hy vọng sư huynh có thể thắng. Sư huynh của ngươi lấy kiếm rạch mông sư huynh của ta, ta cảm thấy hắn quá đáng lắm!” Tiểu Kỳ nhíu mày nói, có vẻ hung dữ và dễ thương.
“Đúng là hắn hơi quá đáng, chúng ta cùng nhau cổ vũ sư huynh của ngươi thắng hắn.” Hàn Phi Vũ cười nói, giống như người ở phía đối diện không phải sư huynh của mình.
Tiểu Kỳ sửng sốt, chớp đôi mắt to hỏi: “Không phải hắn là sư huynh của ngươi sao? Sao ngươi lại muốn hắn thua?”
“Bởi vì hắn nói sau khi mở mắt cho sư huynh của ngươi thì sẽ để hắn nhìn ta thật kỹ.” Hàn Phi Vũ bình tĩnh nói.
“…”
“Cùng nhau cổ vũ cho sư huynh của ta đi!” Tiểu Kỳ cố nhịn cười nói. Nàng đang nghĩ đến cảnh tượng sư huynh của nàng dùng mông nhìn vị đạo hữu này.
Loại miêu tả vô cùng có hình ảnh này làm Tiểu Kỳ cảm thấy vị sư huynh của Ẩn Linh môn bên cạnh nàng rất hài hước.
Lúc này, cảnh chiến đấu trong quầng sáng đã gần kết thúc.
Khi thiên kiêu kia dùng Ngũ Hành Tự Bạo thuật, cuối cùng đồng quy vu tận, xem như hai người hòa nhau.
“Ngươi đợi đấy cho ta, ta sẽ luôn ghi nhớ mối nhục ngày hôm nay trong lòng.” Thiên kiêu nhìn Ảnh Thứ, cắn răng nói.
“Nhớ thì cứ nhớ đi, chừng nào ngươi có thể tìm được ta thì mới nói đến chuyện gặp lại nhau.” Ảnh Thứ phất tay, hắn hóa thành một làn sương mù biến mất ở trước mặt thiên kiêu.
Thiên kiêu tức giận nhìn nơi Ảnh Thứ vừa biến mất.
“Mối hận này sẽ không bao giờ kết thúc.” Thiên kiêu cắn răng nói.
“Vị sư muội này, ta đi trước, sau này có duyên thì gặp lại.” Hàn Phi Vũ nhìn thiên kiêu đi ra, hắn không nán lại mà chào Tiểu Kỳ rồi rời đi.
Cách khu giao lưu của hai tông không xa có một ngọn núi khổng lồ, Ảnh Thứ ngồi trên đỉnh núi nhìn khu giao lưu của hai tông, không biết đang nghĩ gì.
Hàn Phi Vũ lẳng lặng xuất hiện ở phía sau Ảnh Thứ.
“Thật hâm mộ ngươi có quyền hạn truyền tống của Bồ Đào, muốn truyền tống đến đâu cũng được.” Ảnh Thứ ngồi trên đỉnh núi nhàn nhạt nói.
“Ta đã giấu khí tức rồi mà ngươi vẫn phát hiện ra ta sao?” Hàn Phi Vũ tò mò hỏi.
“Ánh sáng và bóng dáng, tuy ngươi dấu rất hoàn hảo nhưng ta vẫn thấy có chút khuyết điểm.”
“Trong Tàng Kinh Các của tông môn có phương pháp để ngươi che giấu một cách hoàn hảo, khi nào rảnh thì ngươi có thể đến xem.” Ảnh Thứ nhàn nhạt nói.
Hai bầu rượu nhỏ xuất hiện trong tay Hàn Phi Vũ, hắn ngồi ở bên cạnh Ảnh Thứ, đưa cho hắn một bầu.
“Sao tự dưng lại ưu sầu như vậy?” Hàn Phi Vũ tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ là hôm nay rạch mông thiên kiêu xong thì đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nhỏ.”
“Khi đó nhà ta còn nghẻo, cái gì cũng không ăn nổi, có một lần cha ta đi ra ngoài xin ăn rồi trở về với một cái phao câu gà, hắn không nỡ ăn nên cho ta hết.”
“Cái phao câu gà kia là món ngon nhất ta từng ăn, tiếc là từ đó về sau, cha ta bị bệnh nặng, không bao lâu thì hắn nhắm mắt xuôi tay.” Ảnh Thứ nói đến đây thì thở dài.
Hàn Phi Vũ không nói gì, hắn chỉ giơ bầu rượu nhỏ trong tay lên uống.
Loại cảm xúc đến bất chợt này sẽ dần bị xóa nhòa theo thời gian.
Trong Ẩn Linh đảo, Từ Phàm cảm thấy hơi nhàm chán, hắn tắt phát sóng trực tiếp đệ tử hai tông giao lưu.
“Đánh tới đánh lui, chơi tới chơi đi cũng chỉ có như vậy, còn không bằng tìm chỗ nào đó hưởng thụ ảnh nắng mặt trời.”
Một Truyền tống trận xuất hiện dưới chân Từ Phàm, sau đó xuất hiện ở trong sơn cốc mà hắn vừa chuyển đến.
Toàn bộ sơn cốc không có một bóng người, chỉ có một dòng suối nhỏ đang lặng lẽ chảy.
Từ Phàm lấy một cái ghế nằm đặt ở cạnh sông nhỏ, hắn nằm lên ghế, nhìn lên bầu trời một cách nhàn nhã tự tại.
“Còn hơn hai năm nữa, số một số hai có thể trở lại, cũng không biết bọn họ có thể lấy được linh bảo ẩn chứa thời gian đại đạo từ Hội trưởng lão.”
“Chỉ cần tiến vào được Độ Kiếp Kỳ, vượt qua ba kiếp lớn thì có thể thăng cấp lên Đại Thừa Kỳ, đến lúc đó có thể được xem như là vượt qua cửa ải ở Tu Tiên giới.” Từ Phàm nhìn bầu trời, nói.
Nhưng vào lúc này, Từ Phàm chợt nhận được tin tức từ phân thân số một.
Ngay sau đó, Từ Phàm nhận được lời mời của Minh Không.
Tổng bộ Hội trưởng lão, bí cảnh thuyền Vạn Tinh ở.
Từ Phàm và Minh Không nhìn lại thuyền Vạn Tinh bị hư hỏng, sắc mặt của bọn họ xám xịt.
“Ta không bao giờ có thể ngờ rằng Yêu tộc nằm vùng trong Hội trưởng lão lại là Nguyên Đăng!” Minh Không cắn răng nói.
“Đại trưởng lão, có thể xem giúp ta hiện tại thuyền Van Tinh còn sửa được không?” Minh Không nói với thái độ áy náy.
Vị trưởng lão của Hội trưởng lão kia lại đây, hắn trực tiếp nổ tung, hắn không những làm hỏng thuyền Vạn Tinh mà còn hai phân thân của Từ Phàm tan xác.
Từ Phàm nhìn thuyền Vạn Tinh, hắn không khỏi thở dài.
“Ta biết Yêu tộc sẽ đến quấy rối, nhưng không ngờ hắn sẽ trả giá đắt như vậy.”
“Ấy vậy mà trưởng lão số hiệu 15 Nguyên Đăng là tay sai Yêu tộc tám nghìn năm trước.
“Thuyền Vạn Tinh chủ yếu hỏng bộ phận bên ngoài, trung tâm không hỏng nặng lắm, đây cũng là may mắn trong xui xẻo.” Từ Phàm nhìn thuyền Vạn Tinh nói.
Minh Không vung tay lên, một vầng sáng xuất hiện ở trước mặt Từ Phàm.
Trên đó là hành động của số một và số hai sau khi Vô Địch tôn giả số 15 tự bạo.
Chỉ thấy số một số hai kết ấn thành trận pháp phòng ngự, bảo vệ thuyền Vạn Tinh.
“Là công lao của hai vị phân thân của Đại Tông Sư.” Minh Không nói.
Lúc này Từ Phàm mới hiểu được, phân thân số một phát cho hắn tin tức kia là có ý gì.
“Hai vị phân thân của Đại trưởng lão có thể sống lại không?” Minh Không quan tâm hỏi.
“Cần năm năm.” Từ Phàm nói.
Tuy Từ Phàm không đồng bộ ký ức với số một và số hai, nhưng cứ cách một khoảng thời gian thì hai người bọn họ sẽ truyền số liệu của mình đến cơ sở dữ liệu của Bồ Đào.
Mà ký ức được truyền đến gần đây nhất là ngày xảy ra vụ nổ.
“Năm năm.” Minh Không hít vào một hơi thật sâu.
“E rằng Nhân tộc cần ẩn nhẫn một khoảng thời gian.”