Chương 772: Đứng đắn gì đó
Chương 772: Đứng đắn gì đó
Vực Cực Không, trong một chiếc tinh chu có khắc dấu hiệu của Vương triều Cửu Phượng.
“Trời ơi.” hai người Phượng Trường Ninh và quốc sư đồng thời thở dài.
“Ngươi không nên vẽ bánh có nhân cho Đại trưởng lão.” Quốc sư nói.
“Ta không phải đang vẽ bánh có nhân, mà đây là lời hứa của ta.” vẻ mặt Phượng Trường Ninh có chút lo lắng nói.
Sau khi nàng hứa hẹn, chỉ cần coi thái độ của Đại trưởng lão đối với bọn họ là có thể phán định việc này tuyệt đối không có hy vọng.
“Có thể ngươi còn không biết, Đại trưởng lão đã trấn áp phân thân của Kim Sí Đại Bàng, lại mang Tử Ngọc Giao Long và Phệ Kim Hổ làm thành đồ ăn thì nó đại biểu cho cái gì. . .” Quốc sư nhìn ngân hà mênh mông ở ngoài cửa sổ nói.
“Người mạnh nhất Tu Tiên giới đã đạt đến Cấp Đỉnh Phong, không phải là ngươi đã nói với ta về việc này rồi à.” Phượng Trường Ninh nghi ngờ nói.
“Một khi cường giả tới cấp bậc này thì ngay cả Thiên Đạo của thế giới cũng sẽ chiếu ý đến một ít.”
“Chỉ cần Đại trưởng lão còn ở Tu Tiên giới một ngày, Yêu tộc cũng không cần nghĩ đến chuyện quật khởi.”
“Miễn là Đại trưởng lão nguyện ý, trong nháy mắt Ẩn Linh môn có thể trở thành thế lực lớn nhất Tu Tiên giới.”
“Nhưng là Đại trưởng lão không có làm, có thể thấy được tâm tư của hắn không ở nơi này, những lời hứa hẹn của ngươi đối với Đại trưởng lão mà nói cũng không có tác dụng gì cả.” Quốc sư có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhưng là ở trước mặt Đại trưởng lão, chúng ta đã không có đồ vật gì có thể lấy ra tay cả.” Phượng Trường Ninh cũng có chút không biết phải làm sao.
Trước khi tới, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng là nàng phát hiện giống như không có cái gì có thể làm lay động Đại trưởng lão vậy cho nên mới có lời hứa hẹn ban nãy.
“Nên làm tính toán sớm đi, hiện tại Vũ Châu đã luyện chế thành công, việc còn lại chính là đi tới thế giới Trung Thiên khác tiến hành buôn bán.”
“Thuận tiện nhìn xem ở bên trong biển sao có thể gặp được tiểu thế giới có phẩm chất cao hay không, đây cũng là một cái đường ra.” Quốc sư nói.
“Chỉ có thể như vậy, vừa vặn có thể lợi dụng điểm này để đàm phán cùng với Trương lão, để coi thử bọn họ có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta hay không.” Phượng Trường Ninh suy nghĩ một chút nói.
“Nhất định phải làm tốt quan hệ với bên phía Đại trưởng lão, bất kể là bây giờ hay là tương lai, chỉ cần giữ lại một phần giao tình này, ngày sau Đại trưởng lão trở thành tồn tại lớn nhất ở phía trên, thì hắn có thể giúp tiên triều chúng ta hoàn thành một bước mấu chốt nhất.”
“Nhưng giai đoạn trước bản thân chúng ta nhất định phải tự mình cường đại, thì mới có thể góp nhặt từng chút một để trả lại đại giới mà Đại trưởng lão ra tay.” Quốc sư nói.
Phượng Trường Ninh nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn vị trí của Ẩn Linh đảo một chút, ánh mắt có chút phức tạp, vào thời điểm Vương triều Cửu Phượng phát triển nhanh nhất, hắn từng có ảo giác đó chính là vương triều của chính mình đã mạnh hơn Ẩn Linh môn thậm chí mạnh hơn Đại trưởng lão rất nhiều.
Nhưng đáng tiếc mọi thứ đều chỉ là ảo giác.
Lúc này Từ Phàm và người anh em tốt của mình đang ngồi câu cá.
Vương Vũ Luân kể về một ít đồ vật cổ quái kỳ lạ mà hắn câu được gần đây.
Từ Phàm thì kể về những điều chính hắn đã mắt thấy tai nghe ở Nam Sơn giới.
“Không nghĩ tới cái la bàn bằng đá kia vậy mà lại là Truyền tống trận vượt giới, quả nhiên là thần khí mà.”
“Khoảng cách giữa hai thế giới không biết cách nhau mấy trăm triệu km, đã vậy mà còn có thể truyền tống liên tiếp với nhau.” Vương Vũ Luân kinh ngạc nói.
“Đây không phải là chuyện rất phức tạp gì cả, nó khó khăn nhất ở chỗ chính là ở tần suất tương đồng của trận pháp truyền lực vượt giới nối liền hai giới với nhau ở cùng một chỗ.” Từ Phàm vừa cười vừa nói
“Đúng rồi, khoảng thời gian trước Bàng Phúc có nói với ta, giá cả của ba cái yếm được bán đấu giá đó có giá tương đương với nửa kiện Tiên khí.”
“Đặc biệt là kiện yếm hai tay đó càng khiến cho vô số tu sĩ truy phủng, nếu ngươi không có việc gì thì có thể giảm bớt một ít loại đồ vật dư thừa như này.” Từ Phàm trêu chọc nói.
“Câu cái đồ vật gì là ta có thể khống chế được à?”
“Hơn nữa Từ đại ca à, ta là cái loại người này sao?”
Vương Vũ Luân đứng đắn nói, đúng lúc này cần câu trong tay hắn trầm xuống, lại có đồ vật gì đó mắc câu rồi.
Hắn vừa nhấc cán lên, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần có khuôn mặt cực kỳ quyến rũ, trên người mặc bộ đồ lụa mỏng nửa trong suốt bị kéo lên.
Lúc này ánh mắt của cô gái này đờ đẫn, cả người giống như là con rối gỗ vậy.
“Đồ vật này là. . .” Từ Phàm nhìn con rối giống như cô gái nói.
“Nó cũng giống như con rối vậy, chẳng qua là công năng có chút đặc biệt.” Từ Phàm vuốt cằm, trong mắt lóe ra tia sáng, nhìn cô gái này từ trên xuống dưới rồi nói.
“Chắc hẳn là cho những nam tu sĩ mới vào đạo Hợp Hoan dùng để thải bổ.”
“Ngươi cũng đừng nói, một ít phù văn và trận pháp ở phía trên nó vẫn là rất mới lạ.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Cái này..., làm sao mà gần đây luôn câu lên toàn loại đồ vật kỳ quái gì không vậy.” Vương Vũ Luân có chút xấu hổ nói.
“Không biết, nhưng mà ta cảm thấy nó có liên quan đến những suy nghĩ thường ngày của ngươi, bằng không thì làm sao lại câu lên loại đồ vật này được.” Từ Phàm cười nói.
“Từ đại ca, ngươi không cần nói oan cho ta!” Vương Vũ Luân lớn tiếng nói.
“Loại đồ vật này vẫn là để cho Bàng Phúc bán đi, nói không chừng có thể bán được giá cao.”
“Còn nếu như ngươi muốn chính mình dùng thì coi như ta chưa nói gì cả.”
Từ Phàm vừa nhấc cần câu, một con cá đuôi xanh dài hơn ba mét bị câu lên.
Con rối ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, nó dùng lưới lớn vớt con cá đuôi xanh lên rồi bay về phía nhà ăn.
Vương Vũ Luân có chút hâm mộ nhìn con cá đuôi xanh dài hơn ba mét đó.
Hắn nhớ tới nhiều năm trước chính mình cũng phóng khoáng như vậy, khi đó còn ít khi câu lên mấy thứ đồ vật kỳ lạ gì đó, thỉnh thoảng vẫn có thể câu lên mấy con cá đàng hoàng.
Vậy mà bây giờ, hắn đã không còn liên quan gì với loại vật sống này nữa.
“Đúng rồi, Từ đại ca, gần đây ta câu cá có có điều hiểu được, có khả năng chẳng bao lâu nữa ta sẽ độ kiếp.” Vương Vũ Luân nói.
Từ Phàm sững sờ, tốc độ này có hơi nhanh thì phải.
Sau đó là một bàn tay vỗ lên trên vai của Vương Vũ Luân, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể của hắn.
“Cảm giác tốc độ có chút nhanh, ta kiểm tra cho ngươi một chút để coi thử có bệnh gì hay không .” Từ Phàm nói.
Sau khi cảm nhận một vòng, Từ Phàm nói lỏng tay ra.
“Không tệ, xem ra bộ công pháp tu luyện được đặc biệt sáng tạo cho ngươi còn rất thích hợp ngươi.”
“Qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ sáng tạo mấy môn thần thông dành riêng cho ngươi.” Từ Phàm cười nói.
“Gần đây, trong tông môn có nhiều người muốn độ kiếp, Từ Cương và lão Nhị của nhà ngươi, ta đánh giá qua một khoảng thời gian nữa thì lão Đại nhà ngươi cũng phải độ kiếp.”
“Xem ra cần thiết phải tìm một chỗ ẩn bí để chuyên môn bố trí một tòa đại trận độ kiếp.”
Đặt mồi vào lưỡi câu, Từ Phàm ném cần câu vào bên trong Thập Vạn Lý Cự Hồ.
“Tông môn càng ngày càng mạnh, không bao giờ phải giống như một phái nhỏ lúc trước, chỉ bởi vì một tên Yêu tôn mà phải dọn cả tông môn để chạy trốn nữa.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Đúng rồi, thực ra ta vẫn là cảm thấy trước đây khá thú vị, đâu giống như bây giờ, ngước mắt nhìn lại không có một đối thủ thích hợp.” Từ Phàm có chút hoài niệm mà nhìn mặt hồ phía xa.
“Nam Sơn giới không phải có ba vị tôn giả chí cao à, Từ đại ca có thể đi khiêu chiến bọn hắn.” Vương Vũ Luân là một người anh em tốt nên hắn quyết tâm không quen nhìn tật xấu của đại ca hắn.
“Ta mà đi Nam Sơn giới khiêu chiến vị tôn giả chí cao, nếu có đánh thật, lúc đó một đánh ba thật sự có thể khiến cho thế giới của bọn hắn bị đánh sập.”
“Đều là Nhân tộc, vẫn là nên chiếu cố lẫn nhau một chút cho thỏa đáng.” Từ Phàm nói.
Lúc này, Tinh cưỡi Độc Giác Cự Xà dài hơn bốn chục mét rơi xuống trên đảo nhỏ.
“Chào Từ bá bá, cha nuôi.” Tinh cười chào hỏi.
“Đi dạo một vòng Vực Cực Không có cảm giác thế nào.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Ta có cảm giác những Cự Thú Cực Không đó đều rất yếu nha, hơn nữa hương vị cũng không tốt.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh nhăn lại nói.
“...”
“Cự Thú Cực Không của Tu Tiên giới chúng ta không phải có rất nhiều, nếu không có việc gì thì ngươi có thể đi Yêu Giới bên kia để nhìn xem.” Từ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Sau này không đi chỗ đó chơi nữa, ngoài đá ra thì chỉ vẫn toàn là đá.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh nhăn lại nói.