Chương 842: Lý Đồ Phu phi thăng, Lôi Lăng đại thế giới
Chương 842: Lý Đồ Phu phi thăng, Lôi Lăng đại thế giới
“Xin hỏi đại lão, đời trước ngài là vị đại năng nào?” Mặc dù Từ Phàm không biết Tiên giới có những đại năng nào, nhưng điều này cũng không cản trở hắn hỏi như vậy.
Nghe được câu hỏi của Từ Phàm, Lý Đồ Phu cười thật thà.
“Đại trưởng lão không cần như vậy, chẳng qua là trong đầu ta có thêm chút kí ức, cũng không phải là những kí ức đó thay thế ta.”
“Ta vẫn là Lý Đồ Phu như trước.”
Nụ cười chất phác này khiến cho Từ Phàm xác định được Đồ Phu này vẫn chính là Đồ Phu đó.
“Cụ thể là ai thì ta còn chưa biết, thế nhưng ta chỉ biết rằng kẻ thù của ta rất nhiều, khi trở về thế giới Đại Thiên ta phải đi giết từng tên một.”
Lý Đồ Phu vừa nói xong, bầu trời liền ầm vang lên một tiếng sấm.
Trong nháy mắt, dường như cả Phi Vũ giới đều bị tiếng sấm này kinh động.
“Nếu đã có thù, ngươi lại là người có xuất thân từ Ẩn Linh môn của ta, ta không thể không giúp.”
Từ Phàm trực tiếp lấy ra ba món Tiên khí Lôi đạo từ trong đống Tiên khí.
“Thời gian gấp rút, chỉ có thể tặng đại lão chút Tiên khí cấp thấp này rồi.” Từ Phàm đưa cho Lý Đồ Phu ba món Tiên khí.
Lý Đồ Phu cũng không làm kiêu, hắn trực tiếp nhận lấy ba món Tiên khí, chắp tay với Từ Phàm ngỏ ý cảm ơn.
“Ân tình này ta đã nhớ kỹ rồi.” Lý Đồ Phu nói.
Từ Phàm đã nhìn ra, vị Lý Đồ Phu này đang được kí ức của hắn cải tạo từng chút một, có lẽ lúc hắn kế thừa toàn bộ kí ức kiếp trước, cái tên Lý Đồ Phu này cũng sẽ biến mất.
“Đại trưởng lão, cảm tạ tông môn trong suốt bao năm qua vẫn quan tâm chăm sóc cho Lôi Hổ.” Lý Đồ Phu để lộ ra một chút dịu dàng khi nhắm đến Lôi Hổ.
“Lôi Hổ là đệ tử của tông môn ta, trước kia là vậy sau này cũng vẫn sẽ là như vậy.” Từ Phàm nghiêm túc nói.
Lý Đồ Phu nghe ra ý của Từ Phàm, hắn lại lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn với Từ Phàm.
“Có lẽ ta vừa đi là sẽ không biết khi nào trở lại, ân tình của Đại trưởng lão, ta cũng không biết lúc nào có thể trả lại.”
“Nếu như về sau có cơ hội, Đại trưởng lão có thể đến Lôi Lăng đại thế giới tìm ta, nếu như ta vẫn còn ở đó.” Trong giọng nói của Lý Đồ Phu có chút bi thương.
“Nhất định phải phi thăng thượng giới sao?” Từ Phàm đột nhiên có cảm giác kịch bản Lý Đồ Phu cầm có chút không đúng.
“Nhất định phải đi, không đi không được.” Lý Đồ Phu nói bằng giọng khẳng định.
“Vậy chúc người mọi điều thuận lợi.”
Đúng lúc này, trên bầu trời cự hồ mười vạn dặm bắt đầu có sấm chớp rền vang.
Toàn bộ cự hồ mười vạn dặm bị lôi vân bao phủ.
Trong lôi vân có lôi long uốn lượn, nhiều không đếm xuể, giống như đang đợi chủ nhân của bọn chúng trở về vậy.
Sau đó hết thảy lôi long ngưng tụ lại thành một tiên môn Lôi đạo.
Một cái cầu thang được tạo thành từ lôi long trực tiếp kéo dài đến bên trong Linh Ẩn môn.
“Đại trưởng lão, ta phải đi rồi, sau này có duyên gặp lại.” Lý Đồ Phu cáo biệt xong rồi bước lên cầu thang lôi long.
Đi tới giữa thang, vẻ mặt hắn hãy còn lưu luyến nhìn về phía Lý Lôi Hổ.
Lý Lôi Hổ đứng ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, rưng rưng trông theo hình bóng phụ thân trên cầu thang lôi long.
Giờ khắc chia tay, đôi bên nhìn nhau rơi lệ nhìn nhau.
Lý Đồ Phu cuối cùng phất tay về phía Lý Lôi Hổ một cái, đi vào trong lôi đạo tiên môn.
Cự hồ mười vạn dặm khôi phục bình thường.
“Lôi Hổ, trở về đi, sau này chúng ta cố gắng tu luyện, nhất định sẽ có một ngày gặp lại sư bá ở Tiên giới.” Lâm Mặc Uyển nói.
Lý Lôi Hổ gật đầu, lần này phụ thân hắn phi thăng thượng giới, không biết khi nào có thể gặp lại.
Trước khi chia tay phụ thân nói với hắn mấy câu, giống như đang nó lời vĩnh biệt vậy.
Từ Phàm nhìn về phía tiên môn biến mất, không khỏi nói rằng: “Lôi Lăng đại thế giới, xem ra con của hắn trong thời gian tới sẽ khá là bận rộn đây.”
“Thân làm đệ tử của tông môn ta, về sau ta phải xuất ra một phần lực giúp hắn tìm cha.” Từ Phàm nói.
“Bồ Đào, gọi Lý Lôi Hổ tới đây.”
“Tuân mệnh.”
Không qua bao lâu, Lý Lôi Hổ xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Viền mắt Lý Lôi Hổ có hơi đỏ.
“Mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, cha ngươi cũng vậy.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, ngươi nói xem cha ta sẽ còn trở lại sao?”
“Hắn không trở lại thì ngươi không thể đi tìm hắn sao?” Từ Phàm hỏi ngược lại.
“Nhưng cha ta nói, chưa thành Kim Tiên thì không thể nghe ngóng tin tức của hắn ở thế giới Đại Thiên.” Lý Lôi Hổ cảm thấy bản thân hơi thất bại.
Hắn đã từng là niềm kiêu ngạo của cả nhà, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, đến cả người thân nhất của mình hắn cũng không giúp được.
“Cha ngươi trước khi đi có nói cho ta một chỗ, nơi đó là Lôi Lăng đại thế giới.”
“Cho nên sau này ngươi chăm chỉ tu luyện, sau khi trở thành Kim Tiên thì có thể đi tìm phụ thân ngươi.”
“Lần này ta gọi ngươi tới là vì muốn giúp ngươi một tay.” Từ Phàm nói, một tay hắn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Lôi Hổ.
Chỉ trong chớp mắt, Từ Phàm đã biết tác dụng Vạn Lôi thánh thể của Lý Lôi Hổ.
“Trở về đi, nửa năm sau đi Tàng Kinh các lĩnh một bộ công pháp lôi đạo, sau này ngươi đừng chuyên tu bộ công pháp lôi đạo kia nữa.”
Công pháp mà trước đây Lý Lôi Hổ tu luyện là công pháp ngày trước Từ Phàm thôi diễn ra, hiện nay đã không theo kịp thời đại nữa rồi, lần này cha Lý Lôi Hổ phi thăng đã nhắc nhở hắn.
“Đa tạ Đại trưởng lão, sau khi trở về đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.” Lý Lôi Hổ thi lễ nói.
“Lui xuống đi.”
Lại là một ngày nữa, phía trên cự hồ mười vạn dặm, Từ Phàm và Trảm Linh ngồi trên Linh thuyền tự do phiêu đãng theo gió.
“Lý Đồ Phu đi rồi.” Trảm Linh thở dài, chỗ dựa lớn sắp thành hình đến nơi rồi thế mà nói biến mất là biến mất.
“Đừng buồn, về sau vẫn có thể gặp được huynh đệ tốt của ngươi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, Lý Đồ Phu vẫn còn là Lý Đồ Phu sao?” Trảm Linh lắc đầu nói.
Hắn không phải là chưa gặp qua chuyện chuyển thế trọng sinh, trong đó tàn nhẫn nhất không gì bằng đánh nát nhân cách kiếp này.
“Mọi chuyện đều có ngoại lệ, tuy rằng chuyện khác ta không thể đưa ra kết luận, thế nhưng căn cứ vào tướng mạo con trai hắn mà nói, coi như là cả nhà đoàn tụ, kết cục tương đối viên mãn.” Từ Phàm nói.
Hắn gọi Lý Lôi Hổ qua, một là để kiểm tra đo lường Vạn Lôi thánh thể, hai là để quan sát tướng mạo của Lý Lôi Hổ.
“Thật chứ?” Trảm Linh bán tín bán nghi.
“Chẳng lẽ ta lại gạt ngươi?” Từ Phàm cười.
Đúng lúc này, Vương Vũ Luân đang câu cá phía xa đột nhiên câu được một con cự thú tiền sử.
Giống như Giao Long, có điều trên mặt đều là con mắt.
Cái miệng khổng lồ chia thành bốn ngăn, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tinh, nhanh đẩy nó về, đây là thứ quái quỷ gì thế.” Nhìn cự thú giống như sắp bổ nhào vào Ẩn Linh môn, Vương Vũ Luân vội vàng nói.
“Vâng, cha nuôi.” Nói xong Tinh lấy một hòn đá to như một ngọn núi nhỏ từ trong nhẫn trữ vật ra đập về phía con cự thú kia.
Chỉ với một kích này, cự thú có lực phá hoại cấp bậc Đại Thừa đã bị đập ngất, bị Tinh kéo tới khe hở không gian chưa kịp khép lại kia.
“Cự hồ mười vạn dặm của chúng ta thế mà lại có thứ đồ chơi này.” Trảm Linh khiếp sợ nói, mấy năm nay hắn một mực chuyên tâm tu luyện trong Ẩn Linh môn, rất ít khi đi ra ngoài, có ra cũng là vì đột phá cảnh giới vô địch.
“Nếu ngươi theo Vương Vũ Luân câu cá trong một thời gian dài, vật ly kỳ cổ quái hơn nữa cũng có thể gặp được.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Thế gian rộng lớn, không gì là không có.” Trảm Linh cảm thán.
Lúc này Từ Phàm vừa nói chuyện với Trảm Linh vừa thôi diễn công pháp của Lý Lôi Hổ của Vạn Lôi thánh thể.