Chương 919: Vực Vô Quang
Chương 919: Vực Vô Quang
Từ Phàm chỉ về nơi giữa hai tòa cự thành.
Bàng Phúc nhìn về vị trí Từ Phàm chỉ, trái xem phải nhìn, cũng không cảm giác ra được nơi đó có gì đặc thù.
Trương Học Linh bên cạnh trái lại giật mình.
“Nơi này có điểm gì đặc biệt sao? Mật độ Tiên Linh chi khí, vị trí, tài nguyên, thậm chí ngay cả loại dã thành kia đều ít.” Bàng Phúc nói.
“Nơi ẩn vào bình thường nhất mới không dễ khiến người khác chú ý.”
“Đến lúc đó ta sẽ dựng lên một Truyền tống trận nối đến Kim Khí thành, còn vị trí sở tại của Ẩn Linh đảo thì triệt phong tỏa lên.” Từ Phàm cười nói.
Đúng lúc này, Ẩn Linh đảo đang trong lúc di chuyển đột nhiên chấn động, cuối cùng lâm vào trong hắc ám.
“Đang đi qua vực Vô Quang, dự tính cần thời gian ba ngày.” Giọng Bồ Đào vang lên.
Lúc này Ẩn Linh đảo bị một pháp trận phòng hộ màu đen nhánh vây quanh, không để cho ánh sáng trên Ẩn Linh đảo lộ ra một chút nào.
“Bên trên nói nơi này có Tiên thú hắc ám, có phải thật vậy hay không?” Từ Phàm nhìn tư liệu vực Vô Quang hỏi.
“Lúc vừa tiến vào phát hiện dấu vết Tiên thú trong vực Vô Quang, có cần bắt một con để chủ nhân xem thử không?” Bồ Đào nói.
“Được rồi, tranh thủ rời khỏi nơi đây thôi.” Từ Phàm lắc đầu.
Lúc này từ trong hắc ám đột nhiên chém ra một đạo ánh kiếm, nặng nề bổ lên trên hộ tráo Ẩn Linh đảo.
Dưới vết kiếm, từng khe hở từ trên khu vực hộ tráo bị đánh trúng lan ra.
“Kim Tiên!” Từ Phàm cau mày nói.
Đột nhiên một bóng đen cầm trong tay Tiên kiếm đứng trên hộ tráo Ẩn Linh môn.
“Một Kim Tiên cũng có thể bị vực Vô Quang tóm được.” Từ Phàm thở dài nói.
Hắn xem trong tư liệu về vực Vô Quang viết, nơi này là cấm địa Chân Tiên, chỉ cần xâm nhập vào trong đó, một lúc sau sẽ trở thành con rối vô ý thức trong vực Vô Quang.
Chân Tiên trở lên mới có thể vô lo trong vực Vô Quang.
Vực Vô Quang là từ Mộc Nguyên Tiên giới thuở ban sơ ra đời đã có, chỉ dựa vào tồn tại đứng đầu nhất Tiên giới cũng không cách nào xóa đi được vực Vô Quang này.
Bóng đen trên hộ tráo biến mất, sau đó lại có một ánh kiếm chém về phía Ẩn Linh đảo.
Khe hở trên hộ tráo lại nhiều thêm một ít.
“Chủ nhân, trong vực Vô Quang, con rối Kim Tiên không có mấy con, tỉ lệ gặp gỡ rất thấp.” Bồ Đào nhỏ giọng nói.
“Nói như vậy chúng ta là trúng số độc đắc?” Từ Phàm nhìn chỗ khe hở bị ánh kiếm chém xuống nói.
Loại công kích cấp bậc này, Ẩn Linh đảo có thể phòng ngự mấy chục năm, chỉ là có chút phí tiên ngọc.
“Gia tốc, không cần để ý.”
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Cứ như vậy, ánh kiếm kia mãi cho đến khi Ẩn Linh đảo sắp ra khỏi vực Vô Quang mới yên tĩnh lại.
Thế nhưng ngay khi Ẩn Linh đảo lập tức sẽ ra khỏi vực Vô Quang, chính xác mà nói đã ra khỏi một nửa, lại một đạo ánh kiếm chém về phía Ẩn Linh đảo.
Chỉ là ánh kiếm lần này mang uy lực rất lớn, trực tiếp phá nát tầng hộ tráo thứ nhất, chém tới trên tầng hộ tráo thứ ba.
Sau khi ánh kiếm biến mất, một chiếc nhẫn không gian khảm vào trong pháp trận phòng ngự Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm nhẹ vung tay lên, chiếc nhẫn không gian kia xuất hiện trong tay.
“Đây coi như là bồi thường sao?” Từ Phàm buồn cười nói.
Cuối cùng, đồ vật trong nhẫn không gian cũng bị đổ ra.
Một ngọc giản phát sáng tựa như có linh tính bay lơ lửng trước mắt Từ Phàm.
Nhẹ điểm lên ngọc giản, nội dung trong đó liền chiếu đến giữa không trung.
Thì ra, Kim Tiên tay cầm Tiên kiếm kia bị đuổi giết đến trong vực Vô Quang, sau khi bản thân bị trọng thương hôn mê mới trở thành con rối trong vực Vô Quang.
Thế nhưng trước lúc trở thành con rối, trong giây lát khi ý thức của hắn thanh tỉnh, trong lúc đó chuẩn bị đường lui.
“Vạn Thánh Tiên môn, Kiếm Đạo phong, Đại sư huynh đời thứ sáu mươi bảy, Tạ Vô Ngân.”
“Còn có một tiểu sư muội động lòng người, lúc du lịch Tiên giới phát hiện một cơ duyên, đạt được nó xong thì bị đánh lén trọng thương, sau đó tiến vào vực Vô Quang.”
“Chỉ cầu đưa tín vật của hắn đến Vạn Thánh Tiên môn, cho hay tình hình, sẽ có người hậu tạ cho hắn.” Từ Phàm nhìn nội dung trong ngọc giản nói.
“Trước mặt Trận Pháp Đại Tông sư ta mà giở thủ đoạn nhỏ này.”
Từ Phàm lấy ra tín vật của Tạ Vô Ngân trong nhẫn không gian, trực tiếp thả ra pháp trận phong ấn, đem nó phong ấn trong đó.
“Chỉ có chút đạo hạnh ấy mà còn muốn học người khác đoạt linh trùng sinh.”
Bên trong tín vật này phong ấn một tia chân linh, chỉ cần có phù hợp người chạm đến là có thể phát động, thả tia chân linh kia ra đoạt xá.
Vạn Thánh Tiên môn, Tạ Vô Ngân gì đó nói trên đó đều là giả, mục đích chỉ là để khiến hắn buông lỏng cảnh giác.
Từ Phàm vốn định để tín vật này vào trong bảo khố.
Về sau suy nghĩ lại một chút, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng tìm chút việc vui.
Từ Phàm bước ra một bước đến tiểu thế giới có cây Thông Linh.
Từ Phàm lấy ra một trăm tiên ngọc ném xuống rễ cây Thông Linh.
“Giúp ta bồi dưỡng một thân thể vô tính không linh căn, thích hợp đoạt xá.” Từ Phàm nói.
Cây Thông Linh nhẹ nhàng lắc lư thân cây một chút, trái cây vì được chiếu sáng nhanh chóng ngưng tụ, sau đó càng lúc càng lớn.
Cuối cùng trái cây vỡ ra, một thân thể không có bất cứ đặc trưng gì rơi xuống đất.
Từ Phàm lấy ra tín vật bị phong ấn, dẫn một tia chân linh trong đó vào trong thân thể kia.
Không qua bao lâu, thân thể kia chậm rãi mở to mắt.
Sau đó nhìn chung quanh một chút, cuối cùng đưa ánh mắt đặt lên người Từ Phàm.
“Xin đạo hữu tha ta một mạng!!”
Thân thể không có chút tiết tháo nào quỳ xuống, hướng về phía Từ Phàm bang bang dập đầu.
“Nói cái gì tha với không tha, gần đây có chút nhàm chán, cùng ta nói một chút chuyện xưa của ngươi.”
Thiên địa xoay tròn, trong chớp mắt hai người đã xuất hiện trong tiểu viện của Từ Phàm.
Thân thể kia cũng mặc lên một thân đạo bào bình thường.
“Vốn muốn đưa nhẫn không gian ra khỏi vực Vô Quang, không nghĩ tới bị đạo hữu nhặt được.”
“Tạo hóa trêu ngươi, rơi xuống trong tay đạo hữu, chỉ có thể trở thành trên miếng thịt trên thớt.” Thân thể kia thở dài nói.
“Kế hoạch của ngươi đại khái không có khuyết điểm gì, chỉ là tương đối không may gặp phải ta.”
“Tiếp theo bắt đầu vào chính đề, mời nói ra chuyện xưa bi thảm của ngươi.” Từ Phàm có chút bát quái nhìn về phía người kia.
“Vạn Thánh Tiên môn là giả, thế nhưng thân phận Kim Tiên của ta ngược lại là thật, Huyễn Tiên môn, La Sinh.”
“Hảo hữu cùng nhau bị đuổi giết tiến vào vực Vô Quang. Hắn bị thương rất nặng, ta vì cầu một tia sinh cơ, phong ấn chân linh vào trong tín vật.” La Sinh nói.
“Các ngươi vì sao bị đuổi giết, vì cơ duyên, hay là có thứ gì tốt?” Từ Phàm cảm thấy hứng thú hỏi.
“Bí cảnh Tiên Linh, là nơi thánh giả Đại La ngã xuống, chúng ta ở trong đó phát hiện được một Hậu thiên linh bảo, Xích Vũ Huyết Quang đồ.”
“Bản thân Hậu thiên linh bảo kia có phong ấn, không phá nổi pháp trận, không còn cách nào, chỉ có thể đi ngoại giới mời Trận Pháp Đại Tông sư phá giải pháp trận.”
“Nhưng sau khi ra khỏi bí cảnh Tiên Linh, chúng ta liền đụng phải kẻ thù, sau đó bị đuổi giết đến trong vực Vô Quang.” Vẻ mặt La Sinh bất đắc dĩ nói.
Một chuyện xưa nhỏ rất phổ thông, từ trên xuống dưới Từ Phàm cũng tìm không ra khuyết điểm.
Thế nhưng trong ánh mắt giống như cười mà không phải cười kia của Từ Phàm, La Sinh thua trận.
“Đạo hữu, lời ta nói đều là thật, vị trí bí cảnh Tiên Linh kia ta đều có thể nói cho đạo hữu.” Giọng điệu La Sinh kiên định nói.
“Chuyện xưa này không thể khiến ta hài lòng.”
“Mà trình độ bịa chuyện xưa của ngươi rất kém cỏi, chờ nghĩ kỹ lại nói cho ta.”
Từ Phàm uống trà liếc nhìn La Sinh.
La Sinh chỉ là Kim Tiên, lúc hắn nói về Hậu thiên linh bảo vậy mà không có một chút ý nghĩ thán phục nào, ngay cả đặt tên cũng rất không có trình độ.
Cho nên Từ Phàm chỉ coi như là một chuyện xưa nhỏ mà nghe.