Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 950 - Chương 950: Lão Chiến Binh

Chương 950: Lão chiến binh Chương 950: Lão chiến binh

Từ Phàm nhìn đồ tôn tốt Hàn Phi Vũ của mình, trong lòng cảm khái, quả nhiên là hoàn cảnh rèn người.

Nếu như đồ tôn tốt của mình đi vào không chút bảo đảm nào, toàn bộ quá trình đều là tranh đoạt lợi ích, lục đục với tông môn nhỏ, chạy tới chạy lui có thể cũng sẽ tạo nên tính cách như Hàn Thiên Tôn trước kia.

Nhưng hiện tại có hoàn cảnh gì, vào một tông môn kiểu gia đình, sư huynh sư đệ thân mật kính trọng, giúp đỡ lẫn nhau.

Sư phụ là phong chủ của tông môn, có ơn tri ngộ với hắn, sư tổ càng là tồn tại mạnh nhất tông môn.

Hơn nữa dường như toàn bộ tông môn không có tâm nhìn trộm tài phú vô cùng vô tận trong tay hắn, ngay cả hắn muốn tặng cũng phải tìm lý do hợp tình hợp lý.

Ở trong tông môn như vậy, có vẻ cũng không có lý do chạy tán loạn khắp nơi.

Có thể an tâm tu luyện ở trong tông môn, có nghịch thiên sư tổ dạy dỗ, bên cạnh đều là sư huynh đệ tri âm tri kỷ, còn có cây Vạn Vật muốn cái gì cũng có thể biến ra.

Với cấu hình này, nếu còn chạy loạn khắp nơi thì đầu óc cũng không bình thường rồi.

“Đi đi, chọn lại một đối thủ thích hợp, sau khi trở về tông môn, hãy đi ra ngoài du ngoạn ngàn năm.” Từ Phàm nói.

“Tuân lệnh, sư tổ.”

Hàn Phi Vũ nghe được bản thân du ngoạn ở Tiên giới ngàn năm, đầu tiên là có chút không nỡ, sau đó ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định.

Hắn ở trong tông môn với hoàn cảnh này quá lâu, dẫn đến hiện tại tu vi và tư chất của hắn trống rỗng, không phát huy được chiến lực vốn có.

Hàn Phi Vũ nghiêm túc, bắt đầu chọn đối thủ của mình trên các không gian lôi đài.

Không bao lâu sau, Hàn Phi Vũ lập tức cầm phần thưởng công phá lôi đài trở về bên cạnh Từ Phàm.

Đồng thời đoàn người Từ Phàm cũng khiến cho những Chân Tiên khác trong đạo trường chú ý.

Có người tò mò, có người khinh thường, còn có người có vẻ mặt không phục.

Nhưng phần nhiều là ánh mắt kính nể nhìn đoàn người Từ Phàm, có mấy Chân Tiên thích kết giao bạn bè, nên tiến lên bắt chuyện với nhau.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời cung điện đạo trường lại vang lên một âm thanh hoành tráng.

“Chư vị đạo hữu, thương hội ta lại mở thêm mười lôi đài khác, tất cả đều là thiên kiêu do Ngoại Phong đường ta bồi dưỡng, chỉ cần có thể chinh phục lôi đài thì sẽ có phần thưởng phong phú.”

“Lại đến vớt cá, Thiên Kiêu này kết giao bạn bè còn được, đâu thể dễ dàng mời chào như vậy.”

“Đừng nói như vậy, Thiên Đỉnh thương hội không thiếu nhất chính là linh bảo Tiên khí, tài nguyên Tiên ngọc.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng thiên kiêu hoang dã đâu có nhiều để cho hắn vớt như vậy, hao lông dê thì còn được.”

Nghe được âm thanh này, tu sĩ đang xem náo nhiệt trên đạo trường bắt đầu đàm luận.

Trung tâm đạo trường dâng lên mười không gian lôi đài khổng lồ, không gian trong lôi đài có phạm vi mười vạn dặm.

“Không hổ là Hậu thiên linh bảo, tùy tiện tạo một không gian lôi đài mà đã có không gian lớn như vậy.” Từ Phàm tán thưởng nói.

“Chủ nhân, sau khi Bồ Đào và Đào Hoa Nguyên Đồ dung hợp, sẽ không thua kém cung điện Hậu thiên linh bảo này.” Âm thanh Bồ Đào vang lên trong lòng Từ Phàm.

“Gánh nặng đường xa, vẫn là nên đi từ từ, vừa đến Tiên giới, nội tình tông môn chúng ta kém quá xa.” Từ Phàm nhẹ nhàng đáp lại.

Lúc này, mỗi một không gian lôi đài đều có một Chân Tiên mặc đạo bào Ngoại Phong Đường đang đứng, tản ra khí thế bước ra từ trong thi sơn huyết hải, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt như mũi đao.

Nhìn Chân Tiên bên ngoài lôi đài bọn họ như con kiến hôi.

“Sư phụ, ta đi luyện luyện tay.” Từ Cương nói xong lập tức muốn tiến lên giành lôi đài.

“Đừng làm chim đầu đàn, xem một lúc rồi hẵng nói.”

Một luồng sức mạnh nhu hòa đẩy Từ Cương trở về.

“Sư phụ bảo đại sư huynh đợi một lúc, hiện tại bầu không khí vẫn chưa đến lúc, lúc này ra sân dù thắng cũng sẽ không xuất sắc.” Lý Tinh Từ bên cạnh cười giải thích.

“Vậy thì đợi một lúc!” Từ Cương nhìn về phía Chân Tiên trong lôi đài, trong mắt có chiến ý lóe lên.

Hắn cảm nhận được hương vị đồng loại từ trong khí thế Chân Tiên. 

Chân Tiên bị nhìn chằm cũng cảm nhận được ánh mắt Từ Cương, nhìn lại tràn đầy khiêu khích.

Lúc này có rất nhiều Chân Tiên vừa nãy công phá lôi đài tiến lên cướp lôi đài, nhưng đều bị đánh xuống lôi đài với tốc độ cực nhanh.

“Chư vị đạo hữu ở đây ít nhất cũng có mười vạn, lẽ nào không có ai công phá được lôi đài của bọn ta sao?”

Tay của Chân Tiên giữ lôi đài khí thế tràn đầy cầm thanh trường thương, khiêu khích nhìn về phía đám Chân Tiên vây xem phía dưới, trên mặt suýt chút nữa viết ra dòng chữ các ngươi đều là rác rưởi.

“Không khí ổn áp chưa?” Từ Cương xoa tay hỏi.

“Còn thiếu chút nữa, đại sư huynh nhịn thêm chút đi!” Lý Tinh Từ bên cạnh nói.

Từ Cương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Chân Tiên giữ lôi đài kiêu ngạo nhất, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng như núi lửa sắp phun trào.

Đúng lúc này, một Chân Tiên một bước tiến về phía lôi đài.

“Lâm Vô Song, Vạn Thánh Tiên môn.”

Một Chân Tiên dáng người cao ngất, khí tức quanh thân hùng hậu xuất hiện.

Sau đó trên người hiện ra một bộ Tiên Văn trọng giáp dày đặc, hai tay còn có cặp Tiên khí bao tay rất lớn.

“Ngươi là một trong trăm Chân Tiên của Vạn Thánh Tiên môn đời này, ta đã xem qua tài liệu của ngươi, cảm giác cũng chỉ như vậy.”

Tay Chân Tiên giữ lôi đài cầm Tiên khí trường thương chỉ về phía Lâm Vô Song nói, biểu cảm rất bình tĩnh, dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.

“Vậy có thể là cảm giác của ngươi đã sai!”

Một Pháp Tướng Kim Thân trọng thổ khổng lồ xuất hiện, một quyền ném về phía Chân Tiên giữ lôi đài.

Trong lúc đánh, toàn bộ không gian lôi đài bắt đầu xao động. 

Chủ tu quyền đạo Lâm Vô Song cuồng bạo, mỗi một quyền đều có thể khiến không gian trong tay chấn động.

Sắc mặt bình tĩnh của Chân Tiên giữ lôi đài có chút khiêu khích, chỉ một thương lại một thương chống lại trọng quyền của Lâm Vô Song.

“Vô Phong!”

Trong nháy mắt không gian như tĩnh lặng, chỉ có gió nhẹ thổi qua.

Pháp tướng của Chân Tiên giữ lôi đài trực tiếp bị nghiền nát, như đạn pháo bay ra khỏi nòng, nặng nề nện vào vách tường trong trận pháp của không gian lôi đài. 

“Sư tổ, Lâm Vô Song đó có thể thắng sao?” Kiếm Vô Cực ở bên cạnh hỏi.

“Không thắng được, mặc dù cảnh giới tu vi đều không kém nhau mấy, nhưng một đứa trẻ vừa mới ra đời sao có thể thắng lão chiến binh thân trải qua trăm trận chứ.” Từ Phàm nhìn tình thế trên lôi đài nói.

Không sai, Lâm Vô Song chiếm ưu thế trên lôi đài trong mắt Từ Phàm giống như một tân binh chưa trải qua chiến đấu vậy, điều duy nhất có thể khen ngợi chính là ngày thường tập luyện không tồi.

Trên không gian lôi đài, Pháp Tướng Kim Thân trọng thổ của Lâm Vô Song nhìn về phía Chân Tiên giữ lôi đài trong vách tường với ánh mắt rất thận trọng.

Uy lực thần thông quyền đạo mà vừa nãy bản thân dùng để đánh Chân Tiên giữ lôi đài chỉ có hai phần.

“Đệ tử tông môn các ngươi vẫn chưa lên chiến trường bên ngoài biên cương đúng không!” Chân Tiên giữ lôi đài tay cầm Tiên khí trường thương đứng lên nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vô Song có chút tán thưởng.

“Chiến lực không tồi, trên chiến trường con đường mà ngươi đi rất dễ sống sót.”

“Nhưng hiện tại, thân là lão chiến binh ta đây sẽ dạy cho ngươi một bài học.”

Chân Tiên giữ lôi đài đó nói xong thân hình lập tức biến mất, sau đó lúc xuất hiện trước mặt Lâm Vô Song đã biến thành Pháp Tướng Kim Thân cùng loại, trường thương cầm trong tay như có thể xuyên qua bầu trời, trực tiếp xuyên qua Pháp Tướng Kim Thân của Lâm Vô Song.

Trực tiếp kéo Lâm Vô Song từ trong Pháp Tướng Kim Thân ra ngoài.

Tiên khí trường thương đặt trên Tiên Linh của Lâm Vô Song.
Bình Luận (0)
Comment