Chương 957: Bạn cũ
Chương 957: Bạn cũ
Bên trong một chiếc linh chu, Từ Phàm nhìn Chân Tiên áo đen cười hỏi: “Như thế nào, có thấy kích thích hay không?”
Thân thể của Chân Tiên áo đen bị khống chế, chỉ có thể khôi phục năng lực nói chuyện.
“Không nghĩ tới trước khi ta chết cũng có thể làm được việc lấy một địch lại vạn kiếm khí, đẩy lùi một vạn Kiếm Tiên một lần.”
“Đời này đáng giá, bây giờ chỉ xin được chết nhanh, ta sẽ cảm tạ đại ân đại đức của đạo hữu ở dưới cửu tuyền.” Chân Tiên áo đen nói.
Hình như trong ánh mắt có vẻ đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
“Ngươi không thể chết, nếu sống có tác dụng rất lớn.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, ở một chỗ trên đỉnh núi, Từ Phàm thấy được Tinh Linh.
“Tinh Linh đạo hữu, không nghĩ tới ta có thể gặp mặt lại ở Tiên giới nhanh như vậy.” Từ Phàm chào hỏi nhiệt tình.
“Ta cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên ta bị thương nặng như vậy ở Tiên giới lại bởi vì bị Đại trưởng lão đánh.” Tinh Linh nhìn Chân Tiên áo đen phía sau Từ Phàm nói, trên mặt mang vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
“Tinh Linh đạo hữu giấu rất sâu, lúc ấy ta cũng không nhìn ra được, nếu không nhất định sẽ giữ lại chút ít sức lực.” Từ Phàm nói.
Trong dãy núi, một chỗ bằng phẳng ở trên đỉnh núi.
Từ Phàm dựng lên một bàn nhỏ, bày biện chút thức ăn, hai hũ rượu ngon, bên cạnh còn có Chân Tiên áo đen hầu hạ.
“Ta vâng theo lệnh của sư phụ tới đây để lấy một Hậu thiên linh bảo, không nghĩ tới lại trùng hợp có thể gặp Đại trưởng lão như thế.” Tinh Linh nâng chén cụng một cái cùng Từ Phàm.
“Là đại năng nào mà có thể làm cho Tinh Linh đạo hữu bị thuyết phục, bái làm sư phụ.” Từ Phàm hỏi.
Ở trong Nhân tộc, Tinh Linh là người có tư chất nghịch thiên nhất hắn từng gặp ngoại trừ hắn.
“Sư tôn của ta có tu vi Chân Tiên cấp đỉnh phong, nhưng mấy sư huynh kia của ta lại người này còn nghịch thiên hơn người kia.”
“Ta đã được một vị sư huynh bây giờ của ta cứu ra.” Tinh Linh tổ chức ngôn ngữ một chút nói.
“Người có thể làm kinh sợ tộc đàn Kim Sí Đại Bàng thì ít nhất phải là một vị thánh giả Đại La đúng không.” Từ Phàm suy đoán nói.
“Đúng, tam sư huynh của ta tự mình mang theo ta đến tận trong tộc đàn Kim Sí Đại Bàng để nói chuyện với tộc trưởng của bọn họ.”
“Cuối cùng ta còn được bồi thường.” Tinh Linh nhớ lại nói, nhưng mà sắc mặt có chút kỳ lạ.
Nếu như hắn không lạy sư tôn bây giờ của hắn làm sư phụ, vĩnh viễn cũng không nghĩ được cảnh một vị Chân Tiên dám chỉ vào lỗ mũi của thánh giả Đại La để mắng, nguyên nhân chỉ vì không hài lòng với phần bồi thường Kim Sí Đại Bàng cho mình.
Từ Phàm chắp tay tạo thành thế chúc mừng.
“Lần này gặp lại con Kim Sí Đại Bàng kia ở hạ giới, Tinh Linh đạo hữu mắng không còn cố kỵ gì nữa đúng không.” Từ Phàm cười ha ha nói, không khỏi cảm thán Tinh Linh may mắn nghịch thiên.
“Đúng, chẳng những mắng thoải mái, hơn nữa còn đánh thoải mái.” Tinh Linh gật đầu nói.
Lúc này hắn nhìn về phía Từ Phàm, đột nhiên nhanh trí lên.
“Đại trưởng lão có muốn tìm một núi dựa không.” Tinh Linh đột nhiên nói.
Từ Phàm đang ăn cơm đột nhiên sửng sốt.
“Có ý gì?”
“Sư tôn của ta có phương pháp thấy rõ thiên cơ, cho dù là ta hay là một ít các sư huynh kia của ta, tất cả đều có thiên phú dị bẩm từ nhỏ, lúc trải qua khó khăn, được sư tôn cứu lên dốc lòng dạy, sau đó con đường tu luyện thông thuận kỳ lạ.”
“Đại sư huynh của ta, nhị sư huynh, tam sư huynh, tất cả đều là thánh giả Đại La.”
“Tứ sư huynh và Ngũ sư huynh là Kim Tiên, chỉ có ta bây giờ mới vừa đột phá cảnh giới Chân Tiên, là người có tu vi yếu nhất trong số đệ tử của sư tôn.”
“Nếu như Đại trưởng lão gặp mặt một lần với sư tôn của ta, năm vị sư huynh của ta, tất cả đều là núi dựa của Đại trưởng lão.”
Tinh Linh đang nhớ lại hình ảnh trong lúc sư huynh đệ bọn họ yêu thương lẫn nhau.
“Kệ đi, ta ung dung tự tại quen rồi, trời đất là sư phụ, ba ngàn đạo pháp là kẻ dạy dỗ, không cần lạy bất cứ kẻ nào làm sư phụ nữa.” Từ Phàm lắc đầu nói, nhưng mà vẫn nâng chén cảm ơn tính toán của Tinh Linh.
“Không nói cái này nữa, sư tôn của ngươi bảo ngươi tìm Hậu thiên linh bảo kia, đã tìm được chưa?” Từ Phàm hỏi.
“Tìm được rồi, đúng lúc muốn rời đi thì lập tức thấy được ngọn núi năm màu kia, muốn tiện tay lấy đi, kết quả bị Đại trưởng lão làm tổn thương.”
“Sau này có thời gian, nhất định phải tìm Đại trưởng lão để luận đạo, chiêu kiếm kia chém ta đến bây giờ ta vẫn không nhìn rõ.” Tinh Linh hơi sợ hãi than thở nói.
“Gần đây Tinh Linh đạo hữu bận rộn nhiều việc sao?” Từ Phàm nghi ngờ hỏi.
“Sư tôn vạch trần thiên cơ, tìm vài món Hậu thiên linh bảo thích hợp cho ta để ta dùng ở Kim Tiên kỳ, bây giờ đang tìm bảo vật khắp Tiên giới.”
Một thanh Thanh Linh Tiểu Kiếm hiện lên ở trong tay Tinh Linh, tản mát ra hơi thở chỉ có ở Hậu thiên linh bảo.
“Vị sư tôn kia của Ngươi quả nhiên là bất phàm, Hậu thiên linh bảo cơ duyên nói cho ngươi hư thì hư rồi.” Từ Phàm nhìn Tinh Linh trong tay thanh linh Tiểu Kiếm nói.
“Ta nhớ được Đại trưởng lão cũng là cao thủ trong quẻ bói Vận Mệnh nhất đạo, nếu có thời gian thì có thể luận đạo cùng sư tôn của ta.”
“Sư tôn của ta là một người vô cùng thú vị, tính cách có phần giống với Đại trưởng lão, các ngươi gặp nhau một mặt nhất định có thể trở thành tri kỷ.” Tinh Linh thu hồi Thanh Linh Tiểu Kiếm cười nói.
“Ta cũng không dám với cao đến quý sư tôn.” Từ Phàm vội vàng khoát tay nói.
Từ Phàm dám khẳng định sư tôn của Tinh Linh chính là một kẻ đeo ép, nếu không như vậy cho dù hắn chạy đến chân trời, có 800 cái mạng cũng không đủ dùng.
“Đợi sau khi ngươi gặp mặt một lần với sư phụ ta sẽ biết.”
Cuối cùng hai người bàn luận một phen về Hội Trưởng lão cùng với sự phát triển của đời sau, sau khi trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau thì Tinh Linh rời đi.
Tinh Linh vừa trở lại Tiên giới đã bị tam sư huynh của hắn trực tiếp kéo trở về bên cạnh sư tôn của bọn họ.
“Ngươi bị thương?” Một vị lão giả mặt trẻ tóc trắng, khuôn mặt ôn hòa cau mày hỏi.
“Gặp phải một người quen ở thế giới di tích, không nhận ra lẫn nhau nên sinh ra chút hiểu lầm.” Tinh Linh nói.
“Tam sư huynh đâu rồi, sao ta không gặp hắn?” Tinh Linh sau đó tò mò hỏi.
“Ngoài Tiên giới xảy ra chút vấn đề, hắn đi xử lý rồi.”
“Theo ta được biết trong thế giới di tích cùng lắm cũng là Chân Tiên, thế mà lấy cảnh giới trước mắt của ngươi có thể bị gây thương tích bởi một luồng Kiếm Ý, đạo hữu kia của ngươi khó lường nha, chờ ta suy tính một phen.”
Lão giả tóc trắng nói xong, nhắm mắt lại, phía sau hiện ra một Vận Mệnh La Chung bắt đầu suy diễn.
Nhưng mà sau đó lông mày càng ngày càng nhăn sâu, sinh cơ trên người cũng giảm bớt theo đó, cuối cùng cho đến khi trên người không có bất kỳ hơi thở nào.
Tinh Linh đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị đối với một màn này rồi, vị sư tôn của mình mỗi lần cũng tính , gắt gao rồi sinh, sinh nữa coi là, dường như giữa trời đất không có bất kỳ thiên cơ nào có thể ngăn cản hắn.
Cuối cùng trong lúc đột nhiên, trên người lão giả tóc trắng bỗng nhiên sinh ra sức sống vô hạn, tiếp tục suy diễn.
Nhưng mà sau đó, lão giả tóc trắng kia có phần bất lực mở mắt, nhưng mà sau đó lại biến thành vẻ hưng phấn.
“Vị đạo hữu kia của ngươi...”
Lão giả tóc trắng còn chưa nói xong, dường như chịu phải cắn trả, trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
Có thể thấy được sức sống trên người giảm bớt bằng mắt thường.
“Có cơ hội nhất định phải...”
Còn chưa nói hết, lại phun ra một búng máu tươi.
“Sư tôn đừng gấp, chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi hãy nói.” Tinh Linh vội vàng nói.
“Tốt.”
Lại phun một búng máu tươi nữa.
Lúc này, bóng dáng Từ Phàm xuất hiện ở ngoài một tòa tụ linh cổ trận cực lớn.
tụ linh cổ trận này phong tỏa nghiêm ngặt phạm vi mấy trăm vạn cây số xung quanh.
“Hậu thiên linh bảo cỡ lớn này hoá ra là trung tâm tụ linh cổ trận này.”
Từ Phàm nhìn tiên văn chi chít bên ngoài tụ linh cổ trận nói.