Chương 959: Đứa trẻ đen
Chương 959: Đứa trẻ đen
Từ Phàm nhìn cường giả, trong lòng thầm nghĩ lần này có thể vui vẻ một trận cuối cùng.
Mục tiêu tốt như vậy, nếu ba ngày ba đêm không đánh được, thật tiếc cho thân phận của hắn.
Ngay lúc Từ Phàm nghĩ làm thế nào để giáo huấn được cường giả kia.
Một bàn tay khổng lồ đột nhiên duỗi ra trên bầu trời, tóm lấy nam nhân cường tráng như tóm một con gà con, cưỡng ép lộ ra thế giới di tích.
“Xin lỗi bạn nhỏ, là do công tác kiểm tra tông môn của ta không tốt, đừng trách nha.”
Sau khi âm thanh đầy rộng lượng đó xuất hiện, một sự bình yên đã được khôi phục lại giữa trời và đất.
Lúc này Từ Phàm có chút kinh ngạc, hắn biết có thánh giả Đại La đang nhìn chằm chằm thế giới di tích, nhưng không ngờ lại phát hiện ra cường giả này đang che giấu thứ gì đó nhanh đến như vậy.
Trên tay Từ Phàm xuất hiện một chiếc quạt lông vũ, hắn vừa quạt, vừa làm dịu chiến ý vừa nổi lên.
“Haiz, cũng không biết vị cường giả đáng thương kia cuối cùng sẽ bị xử lý như thế nào, vừa mới phóng ra chút khí thế đã bị thánh giả Đại La phát hiện, quả nhiên là đáng thương.” Chân Tiên áo đen từ xa trở về, đứng ở phía sau Từ Phàm.
“Đi thôi, đi đến địa điểm tiếp theo.”
Trong thế giới di tích, một thế giới tràn đầy hỗn loạn, Từ Nguyệt Tiên mò mẫm tiến về phía trước.
“Cánh cửa kỳ lạ đó thực sự đã đưa ta đến một nơi xa lạ như vậy, ta cũng không biết liệu mình có thể thoát ra được hay không nữa.” Từ Nguyệt Tiên cẩn thận thăm dò tứ phía.
Trải qua mấy năm nay, nàng đã có kinh nghiệm thăm dò qua loại địa điểm kì quái này.
Nàng biết rằng cánh cửa xa lạ cho nàng vào, chắc nàng đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc thoát khỏi khó khăn.
“Hì hì.”
Đột nhiên, một tiếng cười như trẻ con vang lên, rồi biến mất.
“Ai ở đó?”
“Có phải có một bạn nhỏ ở đó đúng không?” Từ Nguyệt Tiên nhẹ nhàng hỏi.
“Không có ai! Cũng không có đứa nhỏ nào ở đây cả.”
Giọng nói của đứa trẻ xuất hiện một lần nữa, giống như đang chơi đùa với Từ Nguyệt Tiên.
“Vậy ngươi có thể đi ra ngoài đây cho ta nhìn xem không, tỷ tỷ kể chuyện cổ tích cho trẻ con nghe rất giỏi đó.” Từ Nguyệt Tiên nhẹ nhàng nói.
Đứa trẻ không trả lời, Từ Nguyệt Tiên nhìn thế giới hỗn loạn, lấy ra một chiếc ghế dài ngồi trên đó, lắc lư và kể lại câu chuyện cổ tích mà sư phụ của nàng đã kể cho nàng nghe khi còn nhỏ.
Khi Từ Nguyệt Tiên bắt đầu kể những câu chuyện cổ tích, nàng cảm thấy cả thế giới bắt đầu chuyên chú vào việc lắng nghe câu chuyện của mình.
Vì vậy, câu chuyện cổ tích đã được kể trong ba ngày ba đêm, nhưng đứa trẻ kia vẫn không trả lời.
Từ Nguyệt Tiên nở một nụ cười nhẹ, khi câu chuyện đạt đến lúc cao trào nhất, nàng đột nhiên dừng lại.
Sau một thời gian, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới hỗn loạn bắt đầu trở nên nóng nảy.
“Nói cho ta biết, cô bé quàng khăn đỏ đã xảy ra chuyện gì sau khi lấy được Tiên khí, có phải đã giết được quỷ sói không? Bà của cô bé quàng khăn đỏ chỉ để thử nghiệm cô bé quàng khăn đỏ có phải là người ngụy trang tốt không?” Ngữ khí của đứa trẻ trở nên nóng nảy.
Cá đã cắn câu, Từ Nguyệt Tiên trong lòng cười thầm.
“Câu chuyện tiếp đó, cô bé quàng khăn đỏ có được Tiên khí, nhưng vẫn bị quỷ sói xảo quyệt lấy đi.”
“Con quỷ sói biến thành nguyên hình, đạp thẳng vào ngực cô bé quàng khăn đỏ, và cắn đứt tay chân cô bé quàng khăn đỏ một cách tàn nhẫn.”
“Sau đó nhìn cô bé quàng khăn đỏ hung tợn nói: “Cô bé quàng khăn đỏ, bà của ngươi cũng đã bị ta ăn thịt như thế này rồi.”
Từ Nguyệt Tiên nói đến đây thì dừng lại.
“Sau đó thì sao, sau đó cô bé quàng khăn đỏ thắng con Sói gian ác như thế nào!?”
“Sau đó cô bé quàng khăn đỏ đó đã bị ăn luôn, chuyện cổ tích kết thúc.” Từ Nguyệt Tiên vỗ tay cười nói.
Nàng nhớ rõ lúc trước sư phụ đã kể chuyện cổ tích theo cách này làm cho nàng đau lòng đến vài ngày, cuối cùng sửa lại kết cục của truyện mới có thể khôi phục được dáng vẻ hoạt bát của nàng.
“Không phải như vậy, cô bé quàng khăn đỏ tuyệt đối không có khả năng chết như thế được!”
Một cậu bé da đen, chỉ có hàm răng trắng và đôi mắt to ngấn nước xuất hiện.
Cậu bé da đen chạy đến bên cạnh Từ Nguyệt Tiên và tức giận nhìn nàng.
“Cậu bé, nhớ lần sau thắp sáng chỗ này thêm một chút, nếu không thì chỉ thấy hàm răng sáng bóng của ngươi thôi.”
Nhìn đứa bé đen nhẻm toàn thân này, Từ Nguyệt Tiên cảm thấy có loại đáng yêu khó hiểu.
“Đồ xấu xa, chuyện cổ tích không phải kể như vậy, ngươi đổi lại cho ta!” Đứa bé da đen tức giận nhìn Từ Nguyệt Tiên.
“Vậy thì đừng biến mất và hãy ở bên cạnh ta này, nhân tiện, hãy làm cho nơi này sáng sủa hơn một chút, rồi sau đó ta sẽ tiếp tục kể chuyện cho ngươi nghe, được không?” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
Đứa bé da đen nghĩ nghĩ, vỗ tay.
Thế giới hỗn loạn ngay lập tức biến thành ban ngày, đứa bé da đen lại càng trở nên đen hơn.
Từ Nguyệt Tiên lại lấy ra một cái ghế dài, ý bảo đứa bé da đen nằm lên.
“Câu chuyện tiếp theo sau đó là linh hồn của bà của cô bé quàng khăn đỏ bất ngờ xuất hiện, đánh đuổi con quỷ sói và ban cho cô bé quàng khăn đỏ một liều thuốc trường sinh.”
“Sau khi ăn thuốc đó, cô bé quàng khăn đỏ trực tiếp sống sót sau tai họa và trở thành một người bất tử thực sự, cuối cùng tìm cách trả thù từ con sói xấu lớn, sau đó làm việc chăm chỉ để hồi sinh bà nội của mình. Từ đó, cô bé quàng khăn đỏ và bà của cô sống hạnh phúc bên nhau.”
Cái kết nhảm nhí khiến cậu bé da đen rất mãn nguyện.
“Bây giờ ngươi đã xuất hiện, ta sẽ cho ngươi thấy một cái gì đó thú vị hơn.”
Từ Nguyệt Tiên vẫy tay nhẹ nhàng, một tấm màn sáng hiện ra, trên đó bắt đầu chiếu những bộ phim hoạt hình mà trẻ em thích xem.
Bên trong Tụ Linh Cổ Trận, một đám Chân Tiên hóa thành người phàm đang cùng khí linh ở hạch tâm Tụ Linh Cổ Trận chơi trò chơi.
Trong trò chơi mấy trăm ngàn chân tiên hóa thành người phàm này, ba thầy trò Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ quả thực giết lung tung loạn xì ngầu.
Một trò chơi ngây thơ như vậy làm sao có thể so sánh được với những trò chơi có độ rủi ro cao của tông môn, nó chỉ đơn giản là một cuộc tấn công giảm tính sát thương mà thôi.
Sau khi biến thành người phàm, hắn thực sự chơi trò ném đá giấu tay, có phải chuyện này quá mức đơn giản rồi không?
Trong một thị trấn cổ kính yên tĩnh, những người bất tử thực sự bị biến thành người phàm ẩn mình trong đó.
Chỉ cần bị khí linh hạch tâm tìm được sẽ bị loại khỏi trò chơi.
Những chân tiên khác đều tìm cách trốn mình trong phòng, chỉ có ba thầy trò Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ trốn ở trên bức tường thành của thị trấn.
Họ tận dụng thời gian rất ngắn để may quần áo cùng màu và hoa văn với bức tường thành, gần như thẳng tắp lặng lẽ nằm trên bức tường thành.
Một số người cũng nhìn nhau, truyền tải thông điệp bằng cách chớp mắt.
“Không hổ là sư đệ của ta, ngay cả phương thức ẩn thân cũng giống như ta.” Vương Hướng Trì nhìn về phía Lý Tinh Từ, chớp mắt truyền tin tức.
“Đây là những gì ta học được từ nhị sư tỷ, tuy rằng ta chưa luyện tập ở nhà, nhưng chơi trò trốn tìm hẳn cũng đủ rồi.” Lý Tinh Từ nháy mắt đáp lại.
“Không thể không nói, vẫn phải nhờ vào tầm nhìn xa của sư phụ vào thời điểm kia. Lúc đó ông ấy nói với chúng ta rằng trong những hoàn cảnh đặc biệt, sẽ luôn có lúc người ta trở thành người phàm, bị sư phụ buộc phải học rất nhiều sức mạnh phép thuật mà không cần dùng đến hiểu biết linh lực.” Vương Hướng Trì chớp mắt.
“Lúc trước ta lâm vào một bí cảnh hóa thành người phàm, chỉ dựa vào lễ bao độ kiếp mà sư phụ cho người phàm, liền có thể dùng thân thể người phàm mượn khôi lỗi lợi khí chém giết Nguyên Anh, hiện tại suy nghĩ một chút, sư phụ cao thâm khó lường, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.” Lý Tinh Từ tần số cao chớp mắt truyền tải tin tức.
“Sư bá, ngài có thể để sư phụ thay đổi vị trí một chút hay không, hắn ngăn cản chúng ta, không nhìn thấy các ngươi dùng ánh mắt đang tán gẫu cái gì.” Hàn Phi Vũ không thuần thục chớp mắt.
Sau khi Lý Tinh Từ nhìn thấy tin tức mà Hàn Phi Vũ truyền tải, bắt đầu chớp mắt ra hiệu Vương Hướng Trì đổi chỗ khác, tranh thủ bốn người đều có thể nhìn thấy lẫn nhau.
“Cứ như vậy đi, không nói nữa, mắt hơi mỏi, ta nghỉ ngơi một chút.”
Vương Hướng Trì sau khi truyền tin nhắn xong nhắm mắt lại.
“Mắt ta cũng mỏi rồi.”