Chương 961: Đây mới là kiểu hack mà ta muốn
Chương 961: Đây mới là kiểu hack mà ta muốn
Trong khoảnh khắc Kiếm Vô Cực được Hậu thiên linh bảo nhận chủ, cả tụ linh cổ trận ầm ầm biến mất.
Dịch Tiên Linh đã ngưng tụ trong tụ linh cổ trận hơn ngàn vạn năm kia giống như nước biển chảy ngược.
Trong nháy mắt, một lượng lớn dịch Tiên Linh tuôn ra xung quanh giống như thủy triều.
Nhưng đều bị Chân Tiên đã chuẩn bị sẵn ở xung quanh thu vào trong pháp khí không gian.
Dịch Tiên Linh giống như đại dương, trong nháy mắt đã bị Chân Tiên vây quanh tụ linh cổ trận thu vào.
“Ngươi đừng để dịch Tiên Linh này chảy ra, ta mang về tông môn cho sư huynh đệ tốt hơn, ngươi làm như vậy đúng là lãng phí.” Kiếm Vô Cực nói với tiểu cô nương đang chơi đùa trong ý thức của mình.
“Đây mới có bao nhiêu dịch Tiên Linh chứ, trong không gian linh bảo của ta còn có nhiều dịch Tiên Linh hơn gấp trăm ngàn lần, sau khi trở về ngươi muốn dùng thế nào thì dùng.” Tiểu cô nương trong ý thức của Kiếm Vô Cực khinh thường nói.
“Lại nói ngươi đã có ta rồi mà vẫn còn định nhận sư phụ ban đầu à?”
“Dựa vào ta, ngươi hoàn toàn có thể bái vào môn hạ của thánh giả Đại La ở các thánh địa Tiên tông, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền, ngươi không hề có một chút ý tưởng nào sao?” Tiểu cô nương vẫn hơi không tin hỏi.
“Sư phụ của ta sư tổ của ta, còn cả các sư huynh đệ trong tông môn của ta đều giống như người một nhà, vả lại lão tổ kia của ta, lại còn là nhân vật lợi hại hơn cả thánh giả Đại La.” Kiếm Vô Cực nói với giọng điệu ngưỡng mộ.
“Phản bội bọn họ đi làm đệ tử của thánh giả Đại La khác, đây chẳng phải là chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn sao.” Kiếm Vô Cực bĩu môi nói.
Lúc này tất cả dịch Tiên Linh đều đã bị thu hết, Chân Tiên vây quanh tụ linh cổ trận lao vào bên trong như điên, bắt đầu cướp đoạt bộ phận của tụ linh cổ trận.
Còn Kiếm Vô Cực thì bị Lý Tinh Từ kéo đi, dẫn tới bên cạnh Từ Phàm.
“Sư tổ, đây là Hậu thiên linh bảo mà ta có được, xin ngài hãy nhận lấy.” Kiếm Vô Cực cầm trong tay một thứ giống như tiên văn, đây là bản thể của tụ linh cổ trận.
“Không vội, quay về tông môn hãy bàn.” Từ Phàm cười đỡ Kiếm Vô Cực đứng dậy.
“Vẫn chưa biết chúng ta có thể rời đi một cách thuận lợi hay không.” Từ Phàm nói khi nhìn về phía cửa lớn xa xa.
“Hẳn là không thành vấn đề, Cửu Tinh Chính Pháp tông là thế lực lớn xưng bá ở Tinh Bắc Tiên vực, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta vì vài món Hậu thiên linh bảo.” Vương Hướng Trì nói.
“Cái ta nói không phải là ý này, đợi sau khi ngươi ra ngoài sẽ biết.” Từ Phàm nhìn về phía Từ Nguyệt Tiên và Kiếm Vô Cực, nở một nụ cười có phần thần bí.
“Đi thôi, chuyện gì đến sẽ đến.”
Một Truyền Tống trận bao bọc mọi người dịch chuyển thẳng tới chỗ bên ngoài cửa lớn.
Lúc này tụ linh cổ trận đã hỗn loạn, nơi nơi đều là những trận chiến tranh đoạt linh kiện Tiên khí của tụ linh cổ trận.
Mỗi tông môn thành lập một tiểu đội, tạo thành chiến trận tản ra chiến lực kinh người.
“Sư tổ, tại sao chúng ta không lấy đi hết linh kiện Tiên khí luôn.” Kiếm Vô Cực hỏi Từ Phàm.
“Trong các trích dẫn của tông môn chúng ta có một câu: Vật quý không lấy hết, ăn thịt để lại nước.”
“Ít dính nhân quả, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền não.” Từ Phàm cười ha ha nói.
Ở giai đoạn này, hai vấn đề nan giải nhất của tông môn đã được giải quyết, điều này khiến tâm trạng của Từ Phàm thoải mái vô cùng.
Từ Phàm dẫn mọi người đi vào trong cửa lớn, ngoài cửa lớn của Tiên giới không xảy ra tình huống mà Từ Phàm dự liệu tới.
Chỉ thấy Tinh Linh với một ông lão tóc trắng đặc biệt đợi hắn ở ngoài cửa lớn.
Và khi hắn đi vào, mấy tòa Hậu thiên linh bảo to lớn trên không trung đều đã biến mất.
“Đại trưởng lão xin thứ lỗi, ta đã nói với sư tôn về ngươi, sư tôn muốn theo ta tới đây gặp ngươi.” Tinh Linh hơi áy náy nói.
Ông lão tóc trắng nhìn Từ Phàm, Từ Phàm cũng nhìn hắn.
Ông lão tóc trắng kích động bước tới bên cạnh Từ Phàm.
“Đạo hữu, chúng ta kết làm huynh đệ khác giới thế nào.”
Ai ngờ câu đầu tiên của ông lão tóc trắng, đã khiến Tinh Linh và tam sư huynh đang âm thầm bảo vệ Tinh Linh sợ ngây người.
“Không dám xưng huynh gọi đệ với tiền bối.” Từ Phàm vội vàng nói.
Phải biết rằng vị trước mắt này chính là hình mẫu lý tưởng cuối cùng của hắn, với tu vi Chân Tiên dạy dỗ ra đệ tử thánh giả Đại La.
Theo quan điểm của hắn, tất cả đều đã rất viên mãn rồi.
“Cũng đúng, ta nói như vậy quá đột ngột, vậy huynh đệ chúng ta bồi dưỡng tình cảm trước.”
“Huynh đệ ngươi đi về trước, qua thời gian nữa ta sẽ tới cửa của quý tông môn bái phỏng.” Ông lão tóc trắng đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó nói.
“Tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa kết bái, nhưng ngươi chắc chắn là huynh đệ của ta.”
“Lão tam, lão tứ, lão ngũ, lão lục, đi ra gặp sư thúc của các ngươi.” Ông lão tóc trắng gọi.
Chỉ thấy một vị thánh giả Đại La, hai vị Kim Tiên và cả Tinh Linh dàn hàng xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Nơi mi tâm của thánh giả Đại La đứng đầu – người được gọi là lão tam có phù văn huyền ảo, một mình đứng ở nơi đó, mà giống như hợp thành một thể với trời đất, trời đất là hắn, mà hắn cũng là trời đất.
Chỉ riêng khí thế này, và cả ánh mắt hờ hững kia đã khiến Từ Phàm hơi tê dại da đầu.
Còn hai vị Kim Tiên, mặc dù trong ánh mắt hiện lên sự tò mò, nhưng vì câu nói kia của sư phụ mà trong mắt thoáng hiện ra một phần kính trọng.
“Bái kiến sư thúc.” Chỉ thấy bốn người khẽ cúi đầu, cho dù Từ Phàm né tránh, cũng vẫn cảm nhận được nhân quả ngập trời rơi vào trên người mình.
Vẻ mặt của thánh giả Đại La và hai vị Kim Tiên rất nghiêm túc, không hề khinh thường Từ Phàm chỉ vì hắn là Chuẩn Tiên.
Ông lão tóc trắng kia vuốt mái tóc bạc phơ của mình, có phần vui mừng khi nhìn thấy cảnh này.
“Huynh đệ, ta và đồ đệ của ta đi về trước, qua một thời gian nữa sẽ chính thức bái phỏng quý tông môn.”
Sau khi ông lão tóc trắng kia nói xong, thì nhìn lên bầu trời.
“Đây là huynh đệ của ta, sau này kẻ nào muốn đụng tới hắn, kẻ đó sẽ không xong với ta!” Giọng điệu vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Sau khi nói xong, ông lão tóc trắng kia đã dẫn chúng đệ tử rời đi.
Lúc này đồ tử đồ tôn sau lưng Từ Phầm đều hơi kinh ngạc nhìn Từ Phàm.
“Thế mà hôm nay ta nhìn thấy thánh giả Đại La, còn cả Chân Tiên.”
“Vẫn là sư phụ lợi hại, có thể khiến bọn họ gọi sư thúc.”
“Ta đã nói sư phụ chắc chắn che giấu cảnh giới của bản thân, ít nhất phải lợi hại hơn thánh giả Đại La.”
Hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các đồ tử đồ tôn, Từ Phàm hơi mất tự nhiên, trong lòng hắn thầm mắng Tinh Linh lão lục này.
“Về tông môn trước đi.”
Ẩn Linh môn, Từ Phàm ngồi trầm ngâm ở trong sân nhỏ của mình khi nhìn về phía hồ dịch Tiên Linh xa xa.
“Ta sớm nên tính đến, ta đã chịu thiệt lớn với tiếng sư thúc này rồi.” Từ Phàm nhìn thần thú Tiên Linh đang tiến hóa trong hồ dịch Tiên Linh nói.
Ông lão tóc trắng kia có chủ ý gì, Từ Phàm có thể không biết.
Nhưng vừa mới nhìn thấy ông lão tóc trắng đó, Từ Phàm đã cảm nhận được khí tức vừa có sức sống vừa hoang cổ.
Giống như ông lão tóc trắng đó đã sống hàng chục tỷ năm.
Nhưng Từ Phàm tinh thông đạo Chiêm Bốc Vận Mệnh liếc mắt một cái là đã có thể đoán được, đây là kết quả của việc tiêu hao thọ mệnh quá độ.
Tất cả những chuyện còn lại đều giải thích được hết, ông lão tóc trắng kia chắc chắn là đã thông qua tiêu hao thọ mệnh để bói ra đại năng khi còn đang nhỏ yếu, sau đó thu nhận đồ đệ, lợi dụng đặc điểm tiêu hao thọ mệnh vô hạn, giúp đồ đệ nạp tiền.
Nghĩ đến đây, Từ Phàm không khỏi thở dài.
“Đây mới là kiểu hack lý tưởng mà ta muốn, sao ngươi lại chạy tới trên người kẻ khác.”
Có một chút đau lòng trong lời nói của Từ Phàm.