Chương 963: Quà gặp mặt
Chương 963: Quà gặp mặt
Ông lão tóc bạc vừa nghe lời này của Từ Phàm, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm thành công.
Một món pháp bảo truyền tin cấp bậc Tiên khí xuất hiện trong tay ông lão tóc bạc.
Ông lão tóc bạc đó trực tiếp đi tới trước mặt Từ Phàm, cứng rắn nhét pháp bảo truyền tin vào trong tay Từ Phàm.
“Lão đệ chịu đựng nhân quả lớn như vậy, trong lòng đại ca thật sự xin lỗi, nhưng nhân quả đã định, vậy quan hệ của chúng ta chính là thật.”
“Trong máy truyền tin này có liên hệ bí pháp của sáu đồ đệ không ra gì của ta, chỉ cần có việc ngươi cứ chào hỏi một tiếng.”
“Chỉ cần sáu bọn nó dám không chịu, thì đó chính là khi sư diệt tổ!”
“Lão đệ vẫn chưa gặp qua lão đại lão nhị nhà ta đúng không, vừa hay bọn nó ở gần đây, để ta bảo bọn nó tới đây hành lễ sư thúc.”
Ông lão tóc bạc nói xong muốn kêu gọi lão đại lão nhị.
“Đừng! Tuyệt đối đừng! Tiền bối, việc này chúng ta cứ bỏ qua đi!” Từ Phàm vội vàng nói.
“Tiền bối?”
“Xem ra quan hệ của chúng ta vẫn chưa đủ thân!”
“Hai tên tiểu đồ xấu xa của ta phải đến đây gặp sư thúc của bọn nó mới được.” Ông lão tóc bạc chân thật nói.
“Đại ca, ta phục rồi đó!” Từ Phàm bất đắc dĩ nói.
Tên không biết xấu hổ này, cách kéo mối quan hệ thực sự không thể khiến cho người ta từ chối được.
“Lão đệ, ta luôn muốn có một tiểu lão đệ, hôm nay cuối cùng cũng như mong muốn.”
“Lão đại lão nhị, mau tới đây bái kiến sư thúc các ngươi đi.” Ông lão tóc bạc nói.
“Chủ nhân, bên ngoài tông môn có hai người muốn đến bái kiến.” Âm thanh Bồ Đào vang lên.
“Để bọn họ vào đi, có lẽ không thể chặn được đâu!” Từ Phàm phất tay nói.
Lập tức có hai bóng dáng xuất hiện trong Nghênh Khách điện.
“Nghe nói tâm nguyện nhiều năm của sư phụ đã thành, sư phụ có thêm tiểu đệ, bọn ta có thêm sư thúc.”
“Sư thúc ở trên, xin nhận của sư điệt một lạy.”
Hai bóng dáng cao lớn, một người khí chất tao nhã, khí tức mọt sách nồng đậm.
Người khác lại tản ra khí tức hung hãn quấn lấy, khí tức huyết sát nồng đậm, giống như đại tướng sát trường cổ đại vậy.
Từ Phàm vừa định ngăn cản, lập tức bị một luồng khí tức khó hiểu ngăn lại.
Hai thánh giả Đại La đó nhẹ nhàng bái lạy Từ Phàm.
Trong nháy mắt Từ Phàm cảm giác cả thiên địa đều thần phục dưới chân mình.
Sau đó là sức mạnh nhân quả, lúc này đã không thể dùng đại dương để hình dung, phải dùng toàn bộ bầu trời hoặc là toàn bộ bầu trời đầy sao để chứa đựng sức mạnh nhân quả này.
“Sư thúc, đây là quà gặp mặt mà ta tặng ngươi.” Lão đại tao nhã đưa lên một hộp ngọc không gian.
“Sư thúc, ta không có gì để tặng, cách đây không lâu đã chém được một Đại La dị tộc ở chiến trường ngoại vực, đây là Tiên khí không gian của hắn, ta mượn hoa hiến Phật tặng cho sư thúc làm quà gặp mặt.”
Từ Phàm ngơ ngác nhận quà gặp mặt của hai thánh giả Đại La này.
“Các ngươi trở về trước đi, ta có chuyện quan trọng cần nói với sư thúc của các ngươi.” Ông lão tóc bạc nói xong phất phất tay, lập tức đuổi hai thánh giả Đại La đó đi.
“Lão đệ, ngươi xem chúng ta có thể nói chuyện nhỏ để trao đổi tình cảm nhiều hơn được không!” Ông lão tóc bạc nói, nụ cười trên mặt sắp tràn ra ngoài.
Mọi người ở trong Nghênh Khách điện thức thời lui xuống.
“Lão đệ, đại ca làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.”
“Đừng thấy đồ đệ ta lợi hại, tương lai có một đại kiếp nạn, nếu không có lão đệ trợ giúp thì ta và những đồ đệ của ta sẽ toang đó.”
“Đại ca làm không đúng đạo, đại ca xin nhận chuyện này, sau này lão đệ có việc cứ chào hỏi một tiếng, cho dù muốn xưng bá thống nhất Nhân tộc, thậm chí cả Tiên giới, đại ca cũng sẽ dùng hết sức lực giúp ngươi.” Ông lão tóc bạc chân thành nói.
“Tương lai có kiếp nạn lớn, các ngươi đều…” Từ Phàm nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau lại bất đắc dĩ mở mắt ra.
“Mấy năm nay vì giúp ta và đồ đệ của ta vượt qua kiếp này, ta đã cưỡng ép tiêu hao tuổi thọ bói toán đến nôn ra máu, có cự hồ bên ngoài tông môn của lão đệ là nước nhiều.”
“Bây giờ cuối cùng cũng bắt được cọng rơm cứu mạng là lão đệ, xin lão đệ thông cảm cho.” Ông lão tóc bạc nói.
Từ Phàm nhìn ông lão tóc bạc muốn làm đại ca này, trong ánh mắt phần lớn là vẻ nghi ngờ.
Chuyện lớn cỡ nào, vậy mà lại khiến người có tuổi thọ vô hạn này không tránh được chứ.
“Nhân quả đã định, chuyện sau này thì sau này hẵng nói.”
“Nhưng ta tò mò, đại ca, tuổi thọ vô hạn này đến từ đâu.” Từ Phàm thăm dò hỏi.
“Tiên thiên chí bảo, Thời Không điện.” Một cung điện nho nhỏ xuất hiện trong tay ông lão tóc bạc.
Cuối cùng không thèm để ý ném về phía Từ Phàm.
“Nếu lão đệ muốn thì sẽ tặng ngươi!” Ông lão tóc bạc khí phách nói.
Từ Phàm tiếp nhận cung điện nho nhỏ đó, sau khi quan sát một lượt, lại trả lại cho ông lão tóc bạc.
“Cơ duyên của đại ca, sao ta có thể cướp được.” Từ Phàm lắc đầu nói.
“Đây không tính là gì so với thành tựu sau này của lão đệ.”
“Lần này ta đến chủ yếu là muốn thăm lão đệ, xác định mối quan hệ của chúng ta, không còn gì khác.”
“Lão đệ cứ tùy ý sai khiến mấy đồ đệ chẳng ra gì của ta, bọn nó tuyệt đối không dám có nửa phần oán hận.” Ông lão tóc bạc nói.
“Đại ca khách khí rồi.”
Sau đó ông lão tóc bạc dẫn theo Tinh Linh rời khỏi đảo Ẩn Linh.
Từ Phàm trở lại tiểu viện của mình, bắt đầu mở hộp mù.
Từ Phàm mở hộp ngọc vừa nhận được, chỉ thấy trong hộp ngọc có một thanh sắt nhìn như bình thường.
Sau khi cầm lấy thanh sắt cẩn thận quan sát một lượt, trên mặt Từ Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Định Giới Thần Thiết!”
“Đây chính là Thần Thiết luyện chế Tiên thiên linh bảo, nói tặng là tặng, quả nhiên là hào phóng.” Từ Phàm cảm giác tiếp nhận nhân quả ngập trời này cũng không vô ích.
“Đáng tiếc bây giờ không cách nào dùng được thứ tốt như vậy!” Từ Phàm thở dài một hơi rồi đóng hộp ngọc vừa nhận được, cất vào trong không gian.
Món thứ hai là một sợi dây chuyền răng sói, thánh giả Đại La đó nói là Tiên khí không gian của Đại La dị tộc, Từ Phàm cũng không biết có phải là thật hay không.
Mãi đến khi Từ Phàm muốn phá vỡ Tiên khí không gian này thì trợn tròn mắt.
“Không hổ là Tiên khí không gian mà Đại La dị tộc dùng, đến ta cũng không mở được.”
Đột nhiên cảm thấy hai món quà gặp mặt dường như rất có giá trị, như không phải là tặng vậy.
“Tham lam không ngừng!” Từ Phàm cười mắng mình.
Trong Tiên vực nào đó của Nhân tộc, một nam tử vừa thăng cấp Chuẩn Tiên đi ra từ trong một bí cảnh, biểu cảm cực kỳ vui mừng.
“Lão Kiếm, lần này xem như ngươi đáng tin được một lần, không ngờ ngươi giấu trong bảo tàng Mộc Nguyên Tiên giới là thật!” Diệp Tiêu Dao vui vẻ thầm nói.
“Còn nhớ câu đầu tiên mà ban đầu ta nói với ngươi là gì không?” Lão Kiếm hỏi.
“Thiên Kiếm Tiên đế, Thiên Hồng đại thế giới sao?”
“Lúc đó cứ nghĩ ngươi là kẻ lừa đảo, nhưng sau khi thấy ngươi để lại bảo tàng cho ta, ta đã tin được ba phần!” Diệp Tiêu Dao cảm nhận những thứ đó trong Tiên khí không gian của mình, trong lòng lập tức dâng lên tâm chí mạnh mẽ.
“Ba phần!”
“Hóa ra ngươi chưa từng tin tưởng ta!” Lão Kiếm cảm giác tình cảm của mình đã bị lừa gạt.
“Ngay từ lúc bắt đầu ta còn không biết Tiên đế mà ngươi nói là gì, ngươi bảo ta tin ngươi thế nào đây.”
“Còn nữa, những thủ đoạn lừa gạt hãm hại sau đó, đây vốn không phải là phong cách của Tiên đế!” Diệp Tiêu Dao không thèm để ý nói.
“Thôi vậy, hiện tại xem như đã lấy được bảo tàng đứng đầu rồi, sau này cứ tu luyện cho thật tốt, chỉ cần nghe ta chỉ dẫn, tương lai chắc chắn ngươi sẽ báo được thù lớn cho ta, trở thành Thiên Kiếm Tiên đế mới.”