Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 975 - Chương 975: Chiến Trường

Chương 975: Chiến trường Chương 975: Chiến trường

Tây Sa Tiên vực, Hoàng Sa thành.

Từ Cương và Hùng Lực vừa từ trong Truyền Tống trận bước ra liền cảm nhận được không khí xơ xác tiêu điều của cả toà thành.

Trên đường phố trong thành gần như đều không có người, những thương hội mở cửa phần lớn cũng đều là nơi duy tu đan dược và pháp bảo Tiên khí.

“Nơi này cách biên cương nơi còn kém khoảng ba toà cự thành nữa, sao hiện tại lại trở nên rách nát như thế?” Nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì chiến trường đã dời đến nơi này, hơn nữa khu vực hướng tây đã bị tộc Mộc Nguyên chiếm giữ.” Giọng Bồ Đào bất chợt vang lên, chỉ cần nơi có Truyền Tống trận có thể kết nối, thì có tồn tại của Bồ Đào.

Vào lúc này, cả toà cự thành bỗng nhiên chấn động, nơi xa một luồng hồng quang quét ngang mà đến.

“Chiến trường bên kia lại đánh nhau rồi, không biết lần này quân đội Nhân tộc chúng ta có thể trụ vững hay không?” Một tiểu nhị ngồi ở cửa tiệm nói.

Tiệm trà hiện nay chỗ hắn chỉ còn sót lại một tiểu nhị là hắn.

Từ Cương và Hùng Lực liếc nhìn lẫn nhau, ăn ý đi về phía quán trà kia.

Lúc này quán trà chỉ còn một tiểu nhị.

“Hai vị khách quan, trong quán trà này hiện tại chỉ có phàm trà, nếu các ngươi muốn hỏi thăm tin tức, ta có thể miễn phí nói cho các ngươi một chút.” Tiểu nhị đưa hai người tới một vị trí gần cửa sổ nói.

Trong tay Từ Cương có thêm một linh đoàn, trong linh đoàn có linh trà vừa vặn có thể pha một bình trà.

“Dùng trà này, sau khi pha xong, muốn hỏi tiểu ca một vài tin tức.” Từ Cương hoà nhã nói.

“Được, khách quan chờ một lát.”

Không qua bao lâu sau, tiểu nhị bưng một bình trà lại đây.

“Nói tình huống hiện tại một chút, Nhân tộc chúng ta và tộc Mộc Nguyên đánh đến thế nào rồi?” Hùng Lực mở miệng hỏi.

“Cự thành ở Tây Vực hiện tại, cũng chỉ còn Hoàng Sa thành, Hắc Sa thành, Phi Sa thành, những cự thành còn lại toàn bộ đều đã luân hãm, Nhân tộc chết đi vô số kể.”

“Hiện tại các đại thế lực tại Tây Sa Tiên vực đã liên hợp thành lập quân đội, có chút giảm được tiến độ tộc Mộc Nguyên xâm lấn.”

“Tiên vực Phong Vũ bên cạnh đã thành lập xong lượng lớn quân đội, dự tính sẽ ở nơi Tiên vực giao nhau ngăn chặn hoàn toàn tộc Mộc Nguyên.”

“Nếu hai vị muốn tòng quân, ta đề nghị gia nhập quân đội ở Tiên vực bên cạnh.”

“Tây Sa Tiên vực bị chiếm lĩnh là chuyện sớm muộn gì thôi, ngay cả quân đội bên này cũng bắt đầu rút lui theo thứ tự rồi.” Tiểu nhị nói, nói ra hết những chuyện hai người có muốn hỏi hay không.

Đúng lúc này, toàn bộ Tây Sa thành lại lần nữa chấn động lên.

Tiểu nhị đã thấy nhiều không trách.

“Một trận chiến này bên kia đã đánh ba ngày, xem ra ta cũng nên rút, nếu không để tộc Mộc Nguyên xâm phạm tới đây, ngay cả cơ hội chạy ta cũng không có.”

“Hai vị khách quan nhân lúc còn sớm suy nghĩ đi, là gia nhập quân đội bên này hay là Tiên vực bên cạnh.”

“Ta rút trước đây.”

Tiểu nhị cũng không lấy đi hành lý gì, chạy nhanh về hướng Truyền Tống điện, dường như đã sớm chuẩn bị tốt.

Thương hội trên đường bắt đầu lần lượt đóng cửa, trên đường cũng lần lượt xuất hiện một vài người bay về hướng Truyền Tống điện.

“Phong chủ, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?” Hùng Lực hỏi.

“Tới cũng tới rồi, qua bên kia xem thử thế nào.” Từ Cương nói.

Hùng Lực gật đầu.

Sau khi hai người uống trà xong thì bay về hướng khu vực phát ra chấn động chiến đấu.

Nơi cách Hoàng Sa thành trăm vạn dặm, hai bên Nhân tộc và tộc Mộc Nguyên đều đã đánh đến đỏ mắt.

Khu vực trong phạm vi mấy vạn dặm, trên trời dưới đất tất cả đều là bóng dáng hai tộc giao chiến.

“Mau dùng thần thông, tuyệt đối không thể để tộc Mộc Nguyên trồng cây lên, cho dù trận chiến này rút quân cũng phải đánh ra uy phong cho Nhân tộc chúng ta.” Trên chiến trường, một quan chỉ huy ở phía sau cắn răng nói.

Vốn đang là một vùng sa mạc rực lửa, từng mảnh rừng rậm xanh biếc lại tùy tiện xuất hiện trong sa mạc.

Mỗi mảnh rừng rậm đều phát ra sinh cơ dồi dào, có tộc Mộc Nguyên bị thương, chỉ cần trở lại trong rừng rậm, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể khôi phục, tiếp tục lên chiến trường chiến đấu.

Đúng lúc này, có một đội trăm người ở hậu phương, bọn họ chung tay kết pháp ấn, tiên lực kết nối lẫn nhau, cùng thi triển thần thông.

Lập tức, toàn bộ chiến trường đột nhiên u ám lên.

Cát vàng sinh ra bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng ngưng tụ thành một cự nhân thân cao vạn dặm, bước từng bước về phía chiến trường.

Mỗi đi một bước, thiên địa sẽ vì đó chấn động.

Cự nhân này vừa xuất hiện, lập tức trở thành bia ngắm sống của tộc Mộc Nguyên.

Vô số thần thông độc hữu của tộc Mộc Nguyên bắn về phía cự nhân cát vàng kia.

Đội trăm người phía sau trận địa lại lần nữa kết ấn, một tầng phòng hộ tráo thật dày xuất hiện trên người cự nhân cát vàng.

Lúc này, trên chiến trường đột nhiên có thêm mấy trăm Pháp Tướng Kim Thân tộc Mộc Nguyên thân cao trăm dặm, kết thành chiến trận đặc biệt phóng về phía cự nhân cát vàng.

Nhưng thân thể cự nhân cát vàng có một tầng phòng hộ tráo dày nặng, trực tiếp bỏ qua những Pháp Tướng Kim Thân tộc Mộc Nguyên, phá hủy từng mảnh rừng cây tộc Mộc Nguyên dùng thần thông ngưng tụ ra tới.

Chỉ có vô tận cự tiễn ngưng tụ từ cát vàng, ngưng tụ phía sau cự nhân cát vàng, bay vọt về phía trận địa tộc Mộc Nguyên.

Trong lúc nhất thời, tình hình trên toàn bộ chiến trường chậm rãi nghiêng về Nhân tộc.

Nhưng quan chỉ huy ở hậu phương một bàn tay nắm thành nắm đấm, có chút khẩn trương nhìn cự nhân cát vàng.

Lúc này, cự nhân cát vàng đã đánh tới trước trận doanh tộc Mộc Nguyên.

Lúc đang muốn phá hủy rừng cây lớn nhất phía sau tộc Mộc Nguyên kia.

Chính vào lúc này, một cây dây leo lớn có đường kính mấy trượng từ trong đại địa chui ra, bắt đầu quấn quanh lên người cự nhân cát vàng.

Không bao lâu sau, toàn bộ cự nhân cát vàng đã bị dây đằng quấn quanh tầng tầng, sau đó bắt đầu siết chặt lại.

Vô số cát vàng chảy ra qua khe hở, sau đó bỗng nhiên phát ra bão cát, cự nhân cát vàng hoàn toàn bị phá hủy.

Chỉ thấy đội trăm người ở hậu phương chiến trường Nhân tộc đồng thời hộc máu, ý chí bọn họ ngưng tụ trên người cự nhân cát vàng đã bị phá hủy.

“Các ngươi đã nỗ lực rồi. Lui về sau dưỡng thương cho tốt đi.” Quan chỉ huy nhìn về phía đội trăm người truyền âm nói.

Dây leo từ trong đại địa chui ra bắt đầu dàn khắp toàn bộ chiến trường, ưu thế vừa được Nhân tộc đánh ra nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.

“Mẹ nó, nếu không phải quân đội tinh nhuệ của chúng ta ở Phi Sa thành, lần này nhất định có khả năng nổ chết bọn họ.” Quan chỉ huy nói, nhìn về phía đội trăm người bị thương phía sau kia, trong lòng ẩn ẩn đau.

“Chuẩn bị rút quân, người bên Hoàng Sa thành đã đi hết, lại ở đây phòng thủ cũng không có ý nghĩa gì.” Giọng quan chỉ huy truyền tới trong tai tất cả tu sĩ Nhân tộc đang chiến đấu.

Lúc này dây leo tung hoành trên chiến trường kia đã không còn người nào có thể chặn lại, đông đảo quân đội tộc Mộc Nguyên theo dây leo lại lần nữa áp lên.

Lúc ở bên Nhân tộc bên đánh bên rút, trong trận địa tộc Mộc Nguyên vang lên một âm thanh.

“Muốn rút, muộn rồi.”

“Đánh với Nhân tộc các ngươi lâu như vậy, lại cho các ngươi có thể bình yên rút quân, các ngươi nghĩ quá đẹp rồi đó.”

“Ta cũng phải tính toán đàng hoàng ân oán với Hoàng Sa tông các ngươi rồi.”

Nhưng vào lúc này, hậu phương lớn ở trận doanh Nhân tộc đột nhiên vút ra một dây leo thật lớn, trên dây leo có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm quan chỉ huy phía sau Nhân tộc.

Lúc này không gian trên toàn bộ chiến trường đã vì chiến đấu trở nên không ổn định lên, lúc này ai dám phá ra không gian, truyền tống đi, thập tử vô sinh.

Quan chỉ huy phía sau Nhân tộc thở dài thật sâu.

“Trò lừa bịp nhỏ cướp đường lui, ngươi cho rằng ta không lường trước được?”
Bình Luận (0)
Comment