Hạo Nam châu.
Lưu Vân Tông.
Bên trong đại điện của tông chủ.
Tông chủ Sở Lưu Vân đang lật xem một quyển sách cổ, tình cảm dạt dào.
Đúng lúc này, một tờ giấy trắng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hai mắt Sở Lưu Vân khẽ sáng lên.
Ông ta vung tay áo, trực tiếp cầm tờ giấy trắng kia lên.
"Không biết Cố Dương bây giờ xếp hạng thế nào?"
Tờ giấy trắng này đương nhiên là bảng xếp hạng mới nhất mà Anh Tài Bảng công bố.
Cũng là đổi mới lần thứ ba trong tháng này.
Chắc là xếp hạng lại có chút dao động?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn rơi vào trên giấy trắng.
Rẹt!
Một cái tên quen thuộc đập vào mắt hắn.
[ Đệ nhất Anh Tài Bảng: Cố Dương!]
"Cái gì!?"
Sở Lưu Vân lập tức mở to hai mắt nhìn.
Đệ nhất?
Cố Dương đã xếp hạng nhất?
Nhanh như vậy?
Sở Lưu Vân khiếp sợ không thôi.
Nhưng liên tưởng đến thực lực và thiên phú của Cố Dương, vọt tới đệ nhất dường như cũng rất bình thường, vì thế hắn tiếp tục xem.
Phía sau bài danh còn có một đoạn giới thiệu mới nhất.
【 Cố Dương, năm ấy mới mười bảy tuổi, hắn ta đã dùng thủ đoạn lôi đình trấn giết Bạch Thiên Hồng trong bí cảnh Tử Nguyệt, thiên phú vô hạn, tư chất siêu phàm, xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất trong cảnh nội Sở Quốc! 】
Nội dung không nhiều.
Nhưng Sở Lưu Vân thấy vậy thần sắc biến hóa cực kỳ nhanh chóng.
Đầu tiên hắn cả kinh, sau đó lại có chút nghi hoặc.
Ngay sau đó là kinh hãi.
Cuối cùng lại biến thành trợn tròn hai mắt.
Lúc đầu hắn còn suy nghĩ Bạch Thiên Hồng là ai.
Sau đó hắn liền nhớ tới vị trí đệ nhất Anh Tài bảng lúc trước, là Bạch Thiên Hồng chiếm lấy!
Cố Dương thế mà lại chém giết Bạch Thiên Hồng?
Trong lòng Sở Lưu Vân rung động không thôi.
Nhưng ngay sau đó không khỏi hơi nhíu mày.
"Có điều nghe đồn thế lực sau lưng Bạch Thiên Hồng cực kỳ cường hãn, Cố Dương cùng đại trưởng lão sẽ không có việc gì chứ?"
Trong lòng hắn nhất thời có chút bất an.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện trong mấy đại tông môn còn lại.
Trong đó Bắc Tuyết môn và Phong Sương môn đương nhiên là là chìm trong ghen tị khiếp sợ nồng đậm.
Biểu hiện hôm nay của Cố Dương có thể nói là uy chấn Sở quốc!
Lưu Vân Tông đương nhiên cũng sẽ vì Cố Dương mà trực tiếp tăng lên mấy cấp bậc.
Chí ít bây giờ mấy tông môn khác không cách nào đánh đồng với Lưu Vân Tông được!
Mà Bạch Dương tông là tử địch với Lưu Vân Tông, giờ phút này lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
"Súc sinh này! Vậy mà có thể leo lên hạng nhất Anh Tài bảng!?"
Nhìn Anh Tài bảng trên tay, Bạch Vô Nhai nổi giận đùng đùng.
Trong tay hắn lập tức bộc phát ra Chân Nguyên Thông Thiên.
Trực tiếp cắt nát trang giấy trắng kia!
Trong mắt hắn bộc phát ra lửa giận thông thiên.
Nhưng rất nhanh lại thu liễm lại.
"Không được... Nhất định phải nghĩ cách giết chết tên súc sinh kia."
Nhưng vừa nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ý thức được điều gì.
Trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.
"Không! Không cần ta động thủ!"
"Tiểu súc sinh này chết chắc rồi!"
"Hắn vậy mà lại giết chết Bạch Thiên Hồng!"
"Bạch Thiên Hồng chính là đệ tử truyền thừa của Bạch Linh tông, đệ nhất tông môn Sở Quốc!"
"Ha ha ha! Hắn chết chắc rồi!"
Hắn lập tức cười như điên.
Các đệ tử phụ cận ngơ ngác nhìn nhau, không biết tông chủ nhà mình sao lại cao hứng như vậy, rõ ràng Cố Dương đã trở thành người đứng đầu anh tài bảng, đối với bọn họ mà nói không phải chuyện xấu hay sao?
Bọn họ không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Mà ngay khi tin tức Cố Dương đăng đỉnh Anh Tài bảng truyền về Hạo Nam Châu.
Cùng lúc đó.
Tin tức Cố Dương rời khỏi hoàng thành, cũng lập tức truyền ra ngoài!
Dù sao lúc Cố Dương rời đi cũng không cố ý che giấu.
Hơn nữa phụ cận Hoàng Thành không chỉ có thám tử Bạch Linh Tông, còn có bóng dáng tông môn khác lưu lại.
Cố Dương rời khỏi hoàng thành.
Trước tiên bọn họ nhận được tin tức.
Sau đó đem tin tức này về!
Vì thế...
Trên đường trở về tông môn.
Cố Dương và Lý Thiên Minh ngồi trên phi chu.
Nhìn cảnh sắc xung quanh nhanh chóng chuyển động.
Trong lòng đại trưởng lão Lý Thiên Minh cũng có chút cảm khái nhìn Cố Dương đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trên phi thuyền.
Không ngờ chuyến đi này... Lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lý Thiên Minh lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Trên thực tế trong lòng hắn còn có chút lo lắng.
Dù sao...
Cố Dương hôm nay có thể nói là triệt để trêu chọc Bạch Linh tông.
Với năng lượng của Bạch Linh tông...
Phá hủy một tông môn như Lưu Vân Tông có thể nói là chuyện tùy tiện.
Bây giờ Cố Dương lựa chọn rời khỏi hoàng thành trở về thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao Cố Dương hiện giờ... Thực lực lại vượt xa hắn!
Đang lúc suy nghĩ.
Đột nhiên, toàn bộ phi chu bắt đầu rung động kịch liệt.
Vẻ mặt Lý Thiên Minh đột nhiên thay đổi.
Chương 167 - Rời khỏi hoàng thành, ngạnh kháng Nguyên Hải tầng 4, chúng cường kinh hãi (3)Giờ phút này, hắn cảm nhận được bên ngoài có mấy đạo khí tức cực kỳ kinh khủng ngăn trước mặt bọn họ!
"Cố Dương! Không hay rồi, chúng ta bị chặn rồi!"
Lý Thiên Minh vội vàng gọi.
Thấy vậy, Cố Dương cũng chậm rãi mở to mắt.
Trong ánh mắt lại không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
"Cuối cùng cũng đến."
Cố Dương ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp đi ra khỏi phi chu.
Lý Thiên Minh cũng vội vàng đi ra, thu phi thuyền vào.
Lúc này bọn họ đang ở trong một khu rừng rậm rạp.
Mà xung quanh có hai vị trung niên nam tử lơ lửng giữa không trung.
Khuôn mặt của bọn họ xa lạ, nhìn cách ăn mặc rõ ràng hắn đã từng xử lý nguỵ trang qua.
Mà từ động tác cùng khí tức bản thân của bọn họ đến xem rõ ràng là hai cường giả Nguyên Hải cảnh!
Ngoại trừ hai cường giả Nguyên Hải cảnh nơi này.
Bên cạnh còn ẩn tàng không ít thân ảnh.
Bọn họ đều là những môn phái khác tới xem kịch.
Một khi tình huống không thích hợp, có lẽ bọn họ cũng có khả năng gia nhập chiến đấu...
Dù sao thì đăng đỉnh Tử Nguyệt thí luyện tháp sẽ nhận được truyền thừa của Sinh Tử cảnh... Đối với một số tông môn mà nói cũng có sức hấp dẫn không nhỏ.
Cho dù chỉ là truyền thuyết.
Bọn họ cũng rất vui lòng tới xem tình hình.
Mà sau khi ánh mắt bọn họ rơi vào trên người hai vị cường giả Nguyên Hải cảnh trên sân đấu, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Là Ngũ trưởng lão của Bạch Linh tông, Phó Cao Toàn!"
"Hạ Bình Nghĩa lại không tới sao?"
"Dù sao Sở Hoàng cũng đảm bảo Cố Dương, có lẽ hắn không dám trực tiếp xung đột với hoàng thất Sở quốc."
"Ta còn có thể hiểu được, nhưng mà... Thế nào mà Trịnh Công Minh cũng tới nữa? Hắn không phải trưởng lão của Kiếm Linh tông sao?"
"Chẳng lẽ vì truyền thừa mà đến?"
Một đám người ẩn núp ở phụ cận thấp giọng nghị luận.
Dường như vô cùng nghi hoặc.
"Đến chặn giết ta còn che giấu thân phận? Tự lừa dối mình."
Cố Dương nhìn hai người này, lập tức phát ra một tiếng cười lạnh.
"Cố Dương, xem ra ngươi tự hiểu lấy mình."
Trên mặt Phó Cao Toàn lộ ra sát ý nồng đậm.
Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Cố Dương.
"Vậy thì đi chết đi!"
Trên người Phó Cao Toàn ầm ầm bộc phát ra chân nguyên kinh khủng.
Khí tức Nguyên Hải cảnh cũng lập tức bao phủ toàn trường.
Thấy vậy, Cố Dương tiện tay vẫy một cái, đẩy Lý Thiên Minh ra.
Tránh cho hắn bị liên lụy.
Mà khí tức cường giả Nguyên Hải cảnh rơi vào trên người Cố Dương.
Nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì.
Ngay sau đó, Phó Cao Toàn trợn mắt trừng trừng.
Bàn tay hắn lật lại, một đạo chân nguyên trực tiếp ngưng tụ hình thành một lưỡi đao sắc bén.
Sau đó, người này tích lũy uy năng cực kỳ khủng bố, dùng một đường vòng cung bắn nhanh về phía Cố Dương!
Trên đường.
Lưỡi đao bị một ngọn núi lớn che khuất.
Kết quả...
Lưỡi đao không hề có ý tránh né.
Trực tiếp xuyên thủng tòa sơn động kia thành từng mảnh!
Nhìn thấy vậy, Lý Thiên Minh càng vô cùng kinh sợ.
"Đây chính là... thủ đoạn của cường giả Nguyên Hải cảnh sao?"
"Quá kinh khủng!"
Lý Thiên Minh co người lại run lẩy bẩy.
Mà một đám tông môn xem trò vui cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Uy lực một chiêu này khủng bố như vậy, Cố Dương làm sao có thể ngăn cản?
Mà đối mặt với một chiêu cực kỳ kinh khủng này.
Cố Dương đứng tại chỗ lại không nhúc nhích.
Trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Ngay khoảnh khắc sau.
Chân Nguyên ngưng luyện kinh khủng đến mức tận cùng phóng lên trời!
Cố Dương trực tiếp từ bên hông rút ra trung phẩm linh kiếm.
Chân nguyên cô đọng không gì sánh được cuốn lên đó.
Kiếm ý Tiểu Viên Mãn ầm ầm bộc phát ra.
"Trảm Thiên Nhất Thức... Đoạn Trường Không!"
Cố Dương ánh mắt lạnh lẽo.
Một kiếm chém xuống.
Một đạo kiếm khí sắc bén vô song phóng lên cao.
Nó hóa thành một lưỡi đao sắc bén chưa từng có từ trước đến nay, chém thẳng về phía bầu trời!
Ầm ầm!
Ngay khoảnh khắc sau.
Đạo lưỡi kiếm kinh khủng kia cũng ầm ầm chém xuống.
Va chạm với kiếm khí.
Xung kích kinh khủng đã san bằng trăm mét xung quanh thành bình địa!
Đợi đến khi luồng xung kích kinh khủng kia tản đi.
Mọi người xung quanh lúc này mới tập trung nhìn kỹ.
Lập tức nhìn mà choáng váng.
Cố Dương rõ ràng là đứng tại chỗ, bảo trì bộ dáng nguyên bản.
Dưới một chiêu va chạm này.
Hắn vậy mà không hề bị tổn thương chút lông tóc nào!
Đánh ngang tay?!
"Chuyện này... Làm sao có thể!?"
"Bão Nguyên cảnh tầng một, ngang tay với cường giả Nguyên Hải cảnh?"
"Hízz... Cố Dương này, đến cùng là biến thái gì?!?"
Từng trận kinh hô trầm thấp không ngừng từ bên cạnh vang lên.
Mà Lý Thiên Minh thì đã sớm lui lại đến một nơi an toàn.
Nhìn một màn này, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chuyện này...
Chính là thực lực của Cố Dương sao?
Mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra với đạo kiếm ý kia?
Hoàn toàn không phải bốn thành Kiếm ý có khả năng sánh ngang.
Cũng là kiếm ý kinh khủng hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua!
Bây giờ Cố Dương, đến cùng đã trưởng thành đến loại trình độ nào?!
Trong lòng hắn kinh hãi không thôi.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào người Cố Dương.
Mà bên kia.
Phó Cao Toàn nhìn thấy một chiêu này của mình đúng là không thể chém giết Cố Dương, lập tức mở to hai mắt nhìn.
Nào chỉ không thể chém giết?
Căn bản ngay cả lông Cố Dương cũng không đụng tới!
"Gia hỏa này."
Trong lòng Phó Cao Toàn chấn động không thôi.
Hắn là Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong!
Mà Cố Dương vẻn vẹn chỉ có Bão Nguyên cảnh tầng một!
Mà một chiêu này của hắn thế mà lại bị Cố Dương dễ dàng chặn lại!?
Hắn kinh ngạc không thôi.
Trong ánh mắt bộc phát ra từng đợt tức giận.
Mình bị một chiêu cản lại, không thể nghi ngờ là vô cùng mất mặt!
Ít nhất đối với hắn mà nói, hắn không chấp nhận được!
"Khó trách Thiên Hồng lại bị ngươi giết! Vậy mà ngươi lại nắm giữ kiếm ý Tiểu Viên Mãn!"
"Đã như vậy... Vậy càng không thể lưu ngươi được!"
Trong mắt Phó Cao Toàn bộc phát ra sát ý thông thiên.
Ngay sau đó, chân nguyên trong cơ thể hắn đều bộc phát.
Rẹt!
Chân nguyên nồng nặc tới mức kinh khủng trực tiếp ngưng tụ trên không trung, sau đó tạo thành một bàn tay khổng lồ.
"Phật Đà Cổ Linh Chưởng!"
"Chết đi cho ta!"
Phó Cao Toàn phát ra một tiếng gầm.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bàn tay chân nguyên lơ lửng trên không trung lại bộc phát ra từng đợt kim sắc quang mang.
Sau đó hung hăng trấn áp xuống hướng Cố Dương!
Chương 168 - Một kiếm, một quyền! Hai Nguyên Hải chết, sáng tạo truyền kỳ (1)"Ông!"
Bàn tay chân nguyên vừa hạ xuống thì trong nháy mắt.
Trên đó phảng phất hiện ra một đạo hư ảnh Phật Đà.
Một luồng khí tức kinh khủng ầm ầm trấn áp xuống.
Chỉ là lực lượng khủng bố mà một chưởng này giáng xuống... Cũng đủ trấn sát cường giả cùng cảnh rồi!
Một tên Bão Nguyên cảnh tầng một nho nhỏ... Cho dù ngươi lĩnh ngộ được siêu phàm kiếm ý, thì sao có thể ngăn chiêu này của ta!
Phó Cao Toàn nhìn chằm chằm Cố Dương.
Trong ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Cố Dương này biểu hiện ra thực lực quá mức khủng bố!
Nếu như hiện giờ không trừ ngày sau tất thành họa lớn!
Cho nên một chiêu này...
Nhất định phải chém giết hắn!
Ầm ầm!
Lại có chân nguyên càng khủng bố mà nồng đậm phun ra.
Bàn tay chân nguyên trên không trung càng lúc càng ngưng trọng!
Chứng kiến một màn này.
Đám người xung quanh quan sát trận chiến này cũng nhịn không được vô cùng kinh ngạc.
"Một kích toàn lực của Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong!"
"Một chiêu này chính là chiêu thức sở trường nhất của Phó Cao Toàn, đã từng dùng chiêu này đập chết một gã cường giả cùng cảnh, Cố Dương... chắc chắn phải chết!"
"Xem ra một vị thiên kiêu truyền kỳ cuối cùng vẫn lạc ở nơi này."
Từng đợt cảm khái truyền đến.
Lý Thiên Minh ở một bên thấy một màn như vậy, thần sắc cũng trở nên vô cùng tái nhợt, một chiêu này Cố Dương còn có thể ngăn cản sao?
Giữa sân.
Cố Dương cảm nhận được áp lực khủng bố từ đỉnh đầu truyền đến, ngay cả xương cốt cũng bị ép xuống, truyền đến trận trận thanh âm kẽo kẹt.
Không thể không thừa nhận, uy lực của một chiêu này của Phó Cao Toàn... có thể nói là kinh khủng!
Nếu mình không tăng cường luyện thể.
Thể phách lại càng tăng trưởng đến mức cực kỳ khoa trương.
Chỉ sợ một chưởng này còn chưa cần hạ xuống, liền có thể trực tiếp nghiền nát mình!
Thực lực của cường giả Nguyên Hải cảnh... hoàn toàn chính xác không phải Bão Nguyên cảnh có thể so sánh được!
Chẳng qua...
"Cũng chỉ có vậy thôi."
Trong ánh mắt Cố Dương tràn đầy lạnh nhạt.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Trung phẩm linh kiếm trong tay bị hắn chậm rãi huy động.
Chân khí cô đọng không gì sánh được ầm ầm bộc phát ra.
Mãnh liệt tràn vào trong thân kiếm.
Nhất thời, âm thanh cương kiếm ngân vang ầm ầm.
Kiếm ý kinh khủng phun trào ra!
Cũng gia trì trên trường kiếm!
Vẫn là kiếm ý tiểu viên mãn như trước.
Không có bất kỳ thăng cấp nào.
Nhưng ngay sau đó, Cố Dương lại đột nhiên mở to mắt.
Cùng lúc đó, linh kiếm trung phẩm trong tay cũng chém theo.
"Trảm Thiên Kiếm Quyết thức thứ hai, Liệt Cửu Thiên!"
Xuy xuy xuy!
Khoảnh khắc linh kiếm rơi xuống.
Một đạo kiếm khí kinh khủng ác liệt đến cực hạn phóng lên cao!
Kiếm khí mạnh mẽ... thậm chí còn khiến không gian cũng phải rung động!
Phảng phất như muốn chém nát cả bầu trời!
Khí thế cường thế, cũng là lúc bộc phát.
Nhắm thẳng vào đại thủ chân nguyên trên không trung kia!
Rặc rặc rặc!
Kiếm khí lăng lệ ác liệt phảng phất ẩn chứa một loại kiếm chi lĩnh ngộ đặc thù nào đó, trong nháy mắt chạm đến đại thủ chân nguyên kia.
Càng là như bẻ gãy cành khô mà nghiền nát, trực tiếp chặt đứt nó thành hai đoạn!
Bàn tay chân nguyên to lớn trên không trung ầm ầm vỡ nát!
Cùng lúc đó, Phó Cao Toàn Toàn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Mặt lộ vẻ kinh hãi, không ngừng lui lại trên không trung.
Kinh hoàng vô cùng nhìn về phía Cố Dương.
"Làm sao có thể!?"
"Đây rốt cuộc là kiếm ý gì?!"
"Làm sao có thể chém vỡ Cổ Linh Chưởng của ta!"
Rung động!
Hoảng sợ!
Sợ hãi!
Giờ phút này, Phó Cao Toàn dĩ nhiên là không dám có ý khinh thị Cố Dương nữa!
Tên gia hỏa này...
Quả thực chính là một con quái vật!
Kiếm ý hắn nắm giữ, căn bản hoàn toàn khác biệt với kiếm ý mình đã gặp được!
Đạo kiếm ý này giống như có thể chém nát vạn vật trên thế gian!
Phải biết rằng đạo Phật Đà Cổ Linh Chưởng kia của mình cho dù là cùng cảnh cũng chưa từng có địch thủ!
Một tên gia hỏa Bão Nguyên cảnh tầng một dựa vào cái gì có thể thi triển thủ đoạn kinh khủng như vậy!?
Mà khi đối mặt với Phó Cao Toàn đang khiếp sợ, Cố Dương vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
"Ồn ào."
Hắn ta nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Tiếp đó hắn lại xuất kiếm chém tới!
Kiếm khí kinh khủng nhất thời bộc phát ra.
Phó Cao Toàn sợ tới mức vội vàng toàn lực thúc giục chân nguyên trong cơ thể.
Quay người liền chạy trốn!
Hắn không ngốc đến nỗi cho rằng chân nguyên của mình có thể ngăn cản được một kiếm này!
Ngay cả Phật Đà Cổ Linh Chưởng đều bị một kiếm của hắn chém nát, huống chi là chân nguyên?
Có nồng đậm đến mấy cũng khẳng định không thể đỡ nổi!
Chuyện cho tới bây giờ... Có lẽ còn có cơ hội đào tẩu!
Trong khoảnh khắc hắn xoay người... kết cục đã định trước.
"So tốc độ với một kiếm này của ta sao?"
Nhìn thấy động tác của Phó Cao Toàn, Cố Dương cười lạnh.
Ngay khoảnh khắc sau.
Kiếm khí kinh khủng nhất thời chém ngang ra, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố nhanh chóng tới gần Phó Cao Toàn.
Sau đó thổi phù!
Kiếm khí ầm ầm bộc phát.
Chương 169 - Một kiếm, một quyền! Hai Nguyên Hải chết, sáng tạo truyền kỳ (2)Trực tiếp cuốn toàn bộ những kẻ chưa kịp thoát đi vào trong đó!
Từng đạo kiếm khí kinh khủng trực tiếp khuấy động long trời lở đất ở trong cơ thể hắn!
Nhưng chỉ ngắn ngủi có mười giây.
Vốn Phó Cao Toàn vẫn đang hùng hổ, giờ phút này lại bị vô số kiếm khí sắc bén xuyên thủng, chết không toàn thây!
Ầm ầm!
Thi thể Phó Cao Toàn ầm ầm rơi xuống đất.
Máu tươi rơi xuống ào ào như mưa.
Trong khoảnh khắc, cả mặt đất đã bị nhuộm đỏ.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ra.
Làm cho đám người các tông môn chung quanh lúc này mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Ọt ọt.
Từng đợt âm thanh nuốt nước miếng vang lên liên tiếp.
Hiển nhiên...
Bọn họ đều bị dọa sợ!
Bọn họ nhìn thấy gì?
Cố Dương là một tu luyện giả có cảnh giới Bão Nguyên nhất trọng.
Dựa vào kiếm ý mạnh mẽ tới cực điểm của mình... Một kiếm vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong!
Hơn nữa...
Là miểu sát!
Miểu sát!
Đây là khái niệm gì vậy?
Coi như là cường giả Nguyên Hải cảnh tầng năm gặp phải Phó Cao Toàn, cũng chưa chắc dám nói có thể một kiếm giết chết!
Nhưng chỉ có Cố Dương là Bão Nguyên cảnh tầng một lại làm được điểm này!
Việc này khiến bọn họ kinh ngạc không thôi!
Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Cố Dương, cũng thay đổi càng thêm hoảng sợ.
"Lại nói... Cố Dương này trước khi tiến vào hoàng thành, mới chỉ là Ngưng Chân cảnh tầng mười đi? Khi đó còn suýt nữa bị Hạ Bình Nghĩa giết chết."
"Đúng vậy, lúc này mới qua mấy ngày? Vậy mà hắn lại tăng lên khủng bố như thế?"
"Không đúng! Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn nhanh chóng hấp thu truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh đạt được trong Tử Nguyệt thí luyện tháp, cho nên mới có thể tăng nhanh như vậy!?"
"Truyền thừa cường giả Sinh Tử cảnh..."
Nói tới đây, ánh mắt bọn họ nhất thời trở nên có chút lửa nóng.
Nhưng cũng chỉ có vậy, bọn họ cũng không dám đứng ra khiêu chiến Cố Dương.
Dù sao...
Cố Dương vừa mới chém giết một vị cường giả Nguyên Hải cảnh!
Hiện tại đi ra ngoài chẳng phải là tự chuốc lấy cực khổ sao?!
Có điều cũng chính vào lúc này, có người kỳ vọng Kiếm Linh tông Trịnh Công Minh có thể ra tay, nhưng chờ bọn hắn nhìn lại vị trí của Trịnh Công Minh lúc trước.
Nhất thời sắc mặt khẽ giật mình.
"Đợi đã, sao không thấy Trịnh Công Minh đâu nữa?"
"Hắn sợ rồi sao?"
"Trịnh Công Minh tu vi cũng không thấp, nghe nói cũng là Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong, luận thực lực thậm chí còn mạnh hơn một chút so với Phó Cao Toàn Toàn, không nghĩ tới không khiêu chiến đã trực tiếp bỏ chạy rồi sao?"
Nhất thời, từng đợt âm thanh bàn luận hoài nghi truyền đến.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc này.
Một màn đột nhiên xuất hiện, lại là hiện ra trước mặt mọi người.
Bởi vì ngay tại thời điểm phần lớn lực chú ý của Cố Dương đều đặt ở trên thân Phó Cao Toàn.
Không ai phát hiện sau lưng Cố Dương, một bóng đen lặng yên xuất hiện.
Mà hắn lại là Trịnh Công Minh đã biến mất bấy lâu nay!
Lúc này, trong ánh mắt Trịnh Công Minh tràn đầy hưng phấn và tham lam.
Truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh!
Trên người Cố Dương tất nhiên có truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh!
Nếu không, rõ ràng mới qua mấy ngày như vậy, Cố Dương dựa vào cái gì mà tăng lên nhiều như vậy!?
Chuyện này rõ ràng không cách nào giải thích!
Chỉ có một khả năng đó là Cố Dương hấp thu truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh trong Tử Nguyệt thí luyện tháp!
Vì vậy mới có thể không ngừng tăng cường thực lực.
"Chẳng trách gan lớn như vậy, cũng dám rời khỏi hoàng thành!"
"Quả nhiên, ta không đoán sai!"
Trịnh Công Minh hưng phấn không thôi!
Tuy rằng lý do hắn đi theo Phó Cao Toàn Lai để chặn giết Cố Dương là: Cố Dương giết con trai của hắn, Trịnh Vũ.
Nhưng trên thực tế hắn căn bản không thể xác định.
Hắn chỉ biết là Trịnh Vũ đã chết trong bí cảnh Tử Nguyệt.
Sau đó hắn còn trực tiếp biết được chuyện truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh trong bí cảnh Tử Nguyệt, hắn cảm thấy đây là một cơ hội.
Vì vậy hắn lợi dụng cái cớ này, cùng Phó Cao Toàn hợp lại vây chặn Cố Dương!
Bây giờ y thập phần khẳng định.
Trên người Cố Dương nhất định có truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh!
Vừa lúc Cố Dương lại bị Phó Cao Toàn hấp dẫn lực chú ý.
Cho nên y lập tức thi triển thuật pháp thu liễm hơi thở, thu liễm khí tức, ẩn tàng thân hình, dần dần tới gần Cố Dương.
Chính là vì thời khắc này!
Mắt thấy Cố Dương đang đưa lưng về phía mình hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào.
Trong ánh mắt hắn lập tức bộc phát ra từng đợt kích động.
Chỉ cần giết hắn!
Giết Cố Dương!
Hắn có thể thu tất cả bảo bối trên người Cố Dương vào trong túi!
Bao gồm cả truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh!
Một khi thành công!
Vậy có lẽ Trịnh Công Minh hắn có thể nhân cơ hội này trực tiếp đột phá Đan Hư cảnh cũng không chừng!
Đến lúc đó...
Toàn bộ Kiếm Linh Tông ai dám chống lại?
Chương 170 - Một kiếm, một quyền! Hai Nguyên Hải chết, sáng tạo truyền kỳ (3)Không.
Không chỉ có Kiếm Linh tông, mà kể cả toàn bộ Sở quốc.
Cũng sẽ bị hắn nắm giữ trong tay!
Trịnh Công Minh càng nghĩ càng kích động.
Cảm giác đau đớn của việc mất con giờ phút này đã tan thành mây khói!
So với truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh, tính mạng con mình có thể tính là cái gì?
Cùng lắm thì lại sinh thêm một đứa nữa là được.
Cường giả Nguyên Hải cảnh vốn có thọ mệnh dài dằng dặc vô cùng.
Mấy trăm tuổi sinh con cũng có khối người.
Cho nên cũng không cần lo lắng chuyện truyền thừa.
Thân hình Trịnh Công Minh nhanh chóng tới gần Cố Dương.
Lúc đã đủ tiếp cận.
Hắn không hề do dự.
Chân nguyên trong cơ thể ầm ầm bộc phát!
Đột nhiên ra chiêu!
Chỉ thấy trong tay hắn là một con dao nhỏ sắc bén.
Chân nguyên rót vào trong đó.
Cuối cùng bộc phát ra từng đợt khí tức vô cùng sắc bén!
Ngay sau đó...
Trịnh Công Minh cầm tiểu đao sắc bén, trực tiếp đi về phía sau lưng Cố Dương!
Ở trên lại có cả lực lượng ý cảnh hiển hiện!
Đó rõ ràng là sáu thành đao ý!
Đòn đánh này, có thể nói là âm hiểm chí cực!
Xuất đao trên vị trí thập phần gần Cố Dương.
Mà vị trí này cho dù Cố Dương phản ứng lại, cũng tuyệt đối không có cơ hội rút kiếm!
Cứ như vậy...
Một chiêu này của hắn, tất có thể chém giết Cố Dương!
Cho dù không thể chém giết, cũng có thể dễ dàng phế Cố Dương!
Cứ như vậy...
Cố Dương sẽ giống như cá nằm trên thớt, tùy ý để mình làm thịt!
Trịnh Công Minh nhếch miệng cười một tiếng...
Phảng phất đã thấy hình ảnh Cố Dương bị mình một chiêu trọng thương.
"Là Trịnh Công Minh!"
"Hắn thế mà lại xuất hiện sau lưng Cố Dương!"
"Hắn ra tay rồi!"
"Ai da... Trịnh Công Minh này lại chơi âm chiêu! Thủ đoạn thật âm hiểm!"
"Khoảng cách bây giờ, cho dù Cố Dương phản ứng lại, cũng khẳng định không kịp vung kiếm!"
"Vẫn là sơ suất rồi, Cố Dương mặc dù là kỳ tài ngút trời, nhưng cũng quá trẻ tuổi."
"Cố Dương chắc chắn phải chết!"
Mọi người bên các tông môn khác thấy một màn này.
Nhất thời nhịn không được cảm khái.
Rất rõ ràng...
Một chiêu này, Cố Dương chắc chắn không thể đỡ nổi!
Mà ở một chỗ trong rừng cây.
Không ngờ lại có hai bóng người đang đứng vây quanh tàng cây chứng kiến một màn này.
Một thân ảnh trong đó thình lình chính là Quyền Ma!
Giờ phút này hắn cắn răng nhìn tình huống trong sân.
Lúc trước khi nhìn thấy Cố Dương một kiếm chém giết Phó Cao Toàn, sắc mặt hắn đại biến!
Phải biết rằng hắn cùng Cố Dương có ân oán không nhỏ!
Bây giờ thực lực của Cố Dương thế mà lại tăng lên đến loại tình trạng khủng bố này!
Cho dù sư tôn của mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn, thì làm sao báo thù được nữa?
Ngay lúc hắn có chút tuyệt vọng.
Không nghĩ tới Trịnh Công Minh thế mà lại xuất hiện sau lưng Cố Dương.
"Tốt lắm! Mau giết Cố Dương!"
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy chờ mong.
Hận không thể nhìn thấy Cố Dương lập tức chết thảm trong tay Trịnh Công Minh!
Mà cùng lúc đó.
Cố Dương tự nhiên là trước tiên cảm nhận được khí tức uy hiếp từ sau lưng truyền đến.
Hắn nhướng mày!
Lại chơi âm chiêu sao?
Cố Dương có chút ngoài ý muốn.
Khoảng cách bây giờ càng lúc càng gần.
Bản thân đúng là có hơi không kịp huy động kiếm.
Nếu như vung kiếm...
Sợ rằng tiểu đao trong tay đối phương đã đâm vào thân thể mình.
Nhưng cho dù là không cách nào vung kiếm.
Cũng không đại biểu y bó tay không có cách nào.
Cố Dương cười lạnh một tiếng.
Mặt lộ sát ý.
"Đường đường là cường giả Nguyên Hải cảnh mà lại chơi trò hạ lưu như vậy. Trưởng lão của Kiếm Linh Tông đều là loại tố chất này sao?"
Cố Dương không nhanh không chậm xoay người, châm chọc khiêu khích.
"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, đi chết đi cho ta!"
Trịnh Công Minh vô cùng phẫn nộ, chân nguyên trong cơ thể không hề giữ lại đều bộc phát ra toàn bộ!
Tốc độ trong tay hắn càng thêm nhanh, trong nháy mắt này...
Tiểu đao đã sắp rơi vào sau lưng Cố Dương!
Nhưng vào lúc này.
Cố Dương cười lạnh một tiếng.
Một tiếng ầm vang vọng truyền ra mãnh liệt.
Khí huyết chi lực kinh khủng nhất thời bộc phát như thủy triều!
Khí huyết mạnh mẽ bộc phát.
Ngay khoảnh khắc sau.
Cố Dương trực tiếp xoay người lại.
Tay trái gần nhất chậm rãi nâng lên.
Lực lượng kinh khủng dâng trào ra.
Lập tức một quyền ầm ầm đánh tới Trịnh Công Minh!
Sức mạnh một con Rồng...Bạo nổ!
Trong lòng Cố Dương khẽ quát một tiếng.
"Hống!"
Một tiếng long ngâm vang lên rung chuyển cả thiên địa.
Không gian bắt đầu rung động!
Quyền kia giáng xuống.
Ngay cả không gian cũng bắt đầu không ngừng rung động, tản mát ra từng đợt gợn sóng kinh khủng!
Mà sóng gợn nhộn nhạo này lại lập tức rơi xuống trước mặt Trịnh Công Minh!
Quyền còn chưa tới.
Quyền kình khủng bố kia đã là ra trước đón đầu!
Trực tiếp rơi vào ngực Trịnh Công Minh!
Lạch cạch!
Ngực Trịnh Công Minh trực tiếp bị luồng sức mạnh kinh khủng này trực tiếp làm cho sụp đổ!
Ngay khoảnh khắc sau.
Trịnh Công Minh điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Khí tức cả người nhanh chóng suy sụp xuống.
Vẻn vẹn chỉ là một quyền!
Thế là trực tiếp đánh Trịnh Công Minh gần chết tàn tạ!
Thấy vậy, Cố Dương lạnh lùng tiến lên, lại đánh xuống một quyền!
Bịch!
Pặc!
Đầu Trịnh Công Minh nổ tung!
Máu tươi và não tủy bắn tung tóe!
Trịnh Công Minh chết ngay tại chỗ!
Nương theo một quyền của Cố Dương đánh nát đầu Trịnh Công Minh.
Nhất thời người vây xem xung quanh lâm vào trong một mảnh yên tĩnh.
Ngay sau đó...
Đó là một mảnh tiếng hít vào liên tiếp vang lên.
"Khí huyết chi lực thật nồng hậu... Không ngờ tạo nghệ luyện thể của Cố Dương lại sâu như vậy?!"
"Thân thể mạnh mẽ như vậy... Quả thực còn hung ác hơn cả Yêu thú!"
"Vốn tưởng rằng Cố Dương Kiếm Đạo đã đủ khủng bố, không nghĩ tới... lực lượng thể phách của hắn thế mà càng thêm khoa trương!"
"Một quyền giết chết cường giả Nguyên Hải cảnh bậc bốn đỉnh phong... Thằng này... Quả thực không phải người!"
"Quái vật! Cố Dương này tuyệt đối là quái vật!"
"Mau lùi lại, nếu không đừng để gia hỏa này nhìn chằm chằm vào sẽ chết mất!"
Nhất thời, một trận âm thanh hỗn loạn vang lên.
Bọn họ cũng không cho rằng Cố Dương không phát hiện được bọn họ.
Nếu như bị Cố Dương để mắt tới, với thủ đoạn khủng bố của Cố Dương.
Bọn họ chống đỡ như thế nào?
Người mạnh nhất trong đám bọn họ cũng chỉ có Nguyên Hải cảnh tầng hai.
Cố Dương tùy ý một quyền cũng có thể đuổi giết Nguyên Hải Cảnh tầng bốn đỉnh phong, vậy mà còn ở chỗ này không phải muốn chết sao?
Trong nháy mắt, vô số người điên cuồng thôi động chân nguyên, vội vàng trốn khỏi nơi đây.
Đối với những người này, hai mắt Cố Dương là lười phải để ý tới.
Dù sao mình và bọn họ cũng không thù không oán.
Chẳng qua vào lúc này, Cố Dương cũng từ trong đám người trốn đi phát hiện một đạo thân ảnh quen thuộc.
Ánh mắt hắn ngưng tụ.
Chân nguyên trong cơ thể ầm ầm bộc phát.
Chương 171 - Ngươi xứng??? Chết! (1)Ngay khoảnh khắc sau.
Cố Dương thúc dục chân nguyên trong cơ thể, cuối cùng ở sau lưng trực tiếp ngưng tụ thành một đạo chân nguyên đại thủ!
Sau đó hắn bỗng nhiên nắm chặt tay về phía trước!
Rẹt!
Tốc độ cực nhanh, những người bình thường căn bản không thể so sánh được!
Lập tức, một đạo thân ảnh quen thuộc liền bị bàn tay chân nguyên này của Cố Dương nắm lấy!
Mà hắn ta lại bất ngờ là Quyền Ma, kẻ lúc trước vẫn nghiến răng nghiến lợi hận Cố Dương sao không bị giết chết ngay tại chỗ!
Lúc này Quyền Ma mặt không chút huyết sắc, thần sắc bối rối, hoảng sợ vô cùng lớn tiếng la lớn.
"Buông ta ra! Buông ta ra! Sư tôn cứu ta!"
Hắn không ngừng giãy giụa, nhưng không thể đào thoát.
"Thú vị, ta không đi tìm ngươi, ngươi cũng tự mình tìm tới cửa rồi."
Nhìn xem Quyền Ma, trong ánh mắt Cố Dương hiện ra một tia sắc lạnh.
"Cố Dương, ta khuyên ngươi tranh thủ thời gian buông ta ra! Sư tôn của ta chính là đại chưởng môn của Băng Quyền Môn! Nếu như ngươi ra tay với ta, chờ sư tôn của ta ra tay sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Tâm thần Quyền Ma chấn động, muốn dời ra thân phận sư tôn mình đe dọa uy hiếp Cố Dương, nhưng đối với loại uy hiếp như trò trẻ con này, Cố Dương tự nhiên là hoàn toàn không sợ.
"Thật sao? Vậy ta có chút hứng thú, nhanh gọi sư tôn của ngươi ra đây đi."
Cố Dương hai tay ôm quyền, có chút hăng hái nhìn Quyền Ma bị bắt như xách gà con trên không trung.
"Ngươi!"
Thấy vậy, sắc mặt Quyền Ma nhất thời trắng bệch.
Gia hỏa này vậy mà một chút cũng không sợ!
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, vừa rồi Cố Dương chính là mới giết hai vị cường giả Nguyên Hải cảnh!
Sao có thể vì một câu nói của hắn mà cảm thấy sợ hãi chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Quyền Ma có chút sợ hãi.
Vội vàng lại hô to.
"Sư tôn! Sư tôn nhanh cứu con với!"
"Ngài mà không cứu ta, đồ nhi sẽ mất mạng đấy!"
"Sư tôn!"
Có điều hắn liên tục la lên mấy chục tiếng.
Vẫn như cũ không ai trả lời.
Thấy vậy, Cố Dương cũng mất đi kiên nhẫn.
"Xem ra không có ai tới cứu ngươi."
"Đã như vậy thì không sai biệt lắm cũng nên kết thúc rồi."
Cố Dương chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra một tia sát ý.
Nhưng ngay lúc Cố Dương chuẩn bị động thủ.
Đột nhiên một luồng khí tức cường đại từ bên cạnh truyền tới.
Cố Dương quay đầu nhìn lại.
Thình lình nhìn thấy bên đó, một gã tráng hán trung niên hình thể cường tráng không thôi đang bước ra.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Cố Dương.
Thần sắc thập phần ngưng trọng.
"Sư tôn! Sư tôn cuối cùng người cũng đi ra rồi, mau tới cứu ta đi!"
Quyền Ma sau khi nhìn thấy tráng hán trung niên kia, nhất thời mừng rỡ vô cùng, vội vàng hô to.
"Câm miệng!"
Sắc mặt tráng hán trung niên hết sức khó coi, lúc này giận dữ nói.
Nghe vậy, Quyền Ma lập tức ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
Sau đó, người đàn ông trung niên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Cố Dương.
"Cố Dương huynh đệ, mặc dù không biết Quyền Ma đã xảy ra tranh chấp gì với ngươi ở bí cảnh Tử Nguyệt, nhưng nhiều thêm một kẻ địch không bằng thêm một bằng hữu."
"Trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó."
"Ta chính là đại chưởng môn Băng Quyền Môn Thạch Đại Cường, cho ta mặt mũi, lưu lại một mạng nghiệt đồ này của ta, thế nào?"
Trung niên tráng hán hơi chắp tay, tư thái cũng không quá cao.
Chỉ có điều nghe Thạch Đại Cường nói, Cố Dương lập tức cười lạnh một tiếng.
"Cho ngươi mặt mũi? Ta với ngươi rất quen à?"
"Hơn nữa... Quyền Ma trong bí cảnh Tử Nguyệt muốn giết ta ngược lại bị ta trọng thương bỏ chạy, ngươi nói với ta là có hiểu lầm à?"
"Ngươi cũng xứng sao?"
Cố Dương vừa nói ra lời này.
Sắc mặt Thạch Đại Cường lập tức trở nên khó coi.
"Cố Dương! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Hiện giờ ngươi giết Phó Cao Toàn và Trịnh Công Minh, đã cùng Bạch Linh tông và Kiếm Linh tông kết thành tử thù!"
"Chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng muốn thành thù với Băng Quyền Môn chúng ta hay sao?"
Thạch Đại Cường lạnh giọng nói.
Cố Dương vẻ mặt không thay đổi.
"Lẽ nào giữa chúng ta không có cừu oán sao?"
Cố Dương lạnh nhạt mở miệng.
Ngay khoảnh khắc sau.
Bàn tay của hắn nắm chặt.
Một tiếng hét thảm đột nhiên từ trên không trung truyền đến.
"Sư... Sư tôn cứu... A!"
Chỉ thấy Quyền Ma trên không trung đã trực tiếp bị bàn tay khổng lồ kia bóp nát!
Vô số hỗn hợp máu não tủy hỗn hợp rơi lả tả trên đất.
Thạch Đại Cường thấy vậy, trên mặt lộ rõ sự phẫn nộ.
"Quyền Ma!"
"Đáng chết!"
"Cố Dương... Ngươi đây là tự mình chuốc lấy khổ!"
"Băng Quyền Môn chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Chân nguyên trong cơ thể của Thạch Đại Cường ầm ầm bộc phát!
Dường như là định trực tiếp động thủ với Cố Dương.
Nhưng ngay lúc Thạch Đại Cường hung hăng nói một câu.
Lòng bàn chân bôi dầu, quay đầu liền chạy.
Nhìn thấy vậy, Cố Dương nheo mắt.
"Còn muốn chạy trốn?"
Thần sắc hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhìn thân ảnh Thạch Đại Cường thoát đi, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười nhàn nhạt.
Ngay khoảnh khắc sau.
Hắn chậm rãi giơ linh kiếm trong tay lên.
Một kiếm chém ra!
Rẹt!
Kiếm khí phóng lên trời, chém ngang tới!
Phốc xuy!
Một lát sau.
Chương 172 - Ngươi xứng??? Chết! (2)Một cái đầu người cực lớn lăn long lóc trên mặt đất.
Cứ như vậy, Thạch Đại Cường chết đi!
Đám người các tông môn đang điên cuồng chạy trốn đều quay đầu lại nhìn thấy một màn này.
Nhất thời càng thêm hoảng sợ khó giải thích, dưới chân nổi gió, dùng hết khí lực toàn thân rời xa Cố Dương, Cố Dương tự nhiên cũng không có ý đuổi giết bọn họ.
Hiện tại những người đang truy sát hắn đều đã bị hắn ta giết sạch.
Đương nhiên phải dọn dẹp chiến trường trước đã.
Cố Dương nhanh nhẹn lấy ra toàn bộ trữ vật giới chỉ trên người ba gã Nguyên Hải cảnh, thu hết vào trong túi.
Sau đó lại lấy trữ vật giới chỉ trên người Quyền Ma ra.
Toàn bộ đồ tốt trên người bốn người đều tìm tòi sạch sẽ rồi
Lúc này Cố Dương mới đi về phía Lý Thiên Minh.
Mà lúc này Lý Thiên Minh đã hoàn toàn choáng váng.
Hắn đã nhìn thấy gì?
Cố Dương một kiếm chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong!
Sau đó, một quyền lại đánh nổ tung một gã cường giả Nguyên Hải Cảnh tầng bốn đỉnh phong khác, đây thật sự là Cố Dương mà mình quen biết?
Rõ ràng mới qua mấy ngày.
Phảng phất như đã trôi qua vô số năm vậy!
Rốt cuộc Cố Dương làm được bằng cách nào?!
Rõ ràng Cố Dương chỉ đột phá từ Ngưng Chân cảnh lên đến Bão Nguyên cảnh, thực lực lại tăng lên vô số lần!
Cái này dĩ nhiên là liên quan đến điểm mù kiến thức của Lý Thiên Minh.
Có lẽ giống như lúc trước đám người tông môn kia nói, Cố Dương đã nhận được truyền thừa của cường giả Sinh Tử cảnh!
Nếu không thật sự là không có cách nào giải thích tình huống trên người Cố Dương!
Mà Cố Dương hiển nhiên cũng lười giải thích nhiều như vậy.
"Đại trưởng lão, tiếp tục phát động đi."
"Được!"
Lý Thiên Minh bình tĩnh lại, vội vàng gật đầu.
Hắn theo bản năng chuẩn bị lấy phi chu ra.
Nhưng lại bị Cố Dương đánh gãy.
"Của ta còn tốt hơn."
Cố Dương khẽ vẫy tay, trực tiếp từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái phi chu càng thêm to lớn mà trân quý!
Lý Thiên Minh khẽ giật mình, ngay lập tức vội vàng đi theo Cố Dương bước lên phi chu.
Một viên linh thạch trung phẩm được Cố Dương trực tiếp đặt ở phía trên.
Nhất thời.
Phi chu toàn lực phát động, bay nhanh về phía Lưu Vân Tông!
Cố Dương vừa mới động thân.
Cùng lúc đó.
Bên trong cung điện hoa lệ.
Có những hồn bài hình vuông được xếp đặt trên đó.
Mà đúng lúc này.
Một cái hồn bài đặt ở hàng trưởng lão rơi xuống ầm ầm vỡ vụn ra.
Nhất thời.
Một giọng nói sắc bén vang lên trong đại điện.
"Không tốt không tốt!"
"Hồn bài của Phó trưởng lão đã vỡ vụn!"
Đệ tử canh giữ hồn bài vội vàng chạy đi báo cáo.
Trong đại điện tông môn.
Trên đó thình lình khắc bốn chữ to —— Bạch Linh đại điện!
Bên trong đại điện.
Sắc mặt tông chủ Bạch Linh Tông cực kỳ khó coi.
Hắn nhìn xuống tên đệ tử Trấn Thủ Hồn Các phía dưới, tức giận hỏi.
"Ngươi nói cái gì!?"
Tên đệ tử kia sợ tới mức run rẩy cả người, vội vàng trả lời: "Bẩm tông chủ, vừa rồi đệ tử nhìn thấy hồn bài của Phó trưởng lão nát mất!"
Bịch!
Một cái bàn quý màu xanh gỗ đàn hương trực tiếp bị tông chủ Bạch Linh Tông đập thành phấn vụn!
"Xuống dưới!"
Hắn ta phất phất tay.
Tên đệ tử kia lập tức như được đại xá, quay đầu vội vàng rời đi.
Lập tức, trong đại điện nghiễm nhiên chỉ còn lại một mình hắn.
"Sao có thể như vậy!"
"Sao lại như vậy!?"
"Chẳng lẽ là Sở Hoàng kia phái người bảo vệ Cố Dương?"
Sắc mặt tông chủ Bạch Linh Tông hết sức khó coi.
Lần này sở dĩ hắn không để Hạ Bình Nghĩa ra tay, mục đích là không muốn vạch mặt hoàn toàn với Sở quốc.
Mặc dù thực lực Phó Cao Toàn so với Hạ Bình Nghĩa yếu hơn không ít.
Nhưng đối phó với Cố Dương, tất nhiên là có dư!
Kết quả lại không ngờ rằng Phó Cao Toàn đã chết!
Lần này khiến cho tình huống trở nên phiền toái.
Về phần Phó Cao Toàn bị Cố Dương giết chết hay không, hắn hoàn toàn không suy nghĩ theo phương diện này.
Từ trong miệng thám tử, hắn tự nhiên biết được tu vi hiện tại của Cố Dương chính là tầng một Bão Nguyên cảnh, cho dù là thiên tài, làm sao so sánh được với Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong?
Hắn càng có khuynh hướng là Sở quốc phái người bảo vệ Cố Dương, hơn nữa... ít nhất là cao thủ Nguyên Hải cảnh tầng sáu!
Nếu Phó Cao Toàn muốn chạy trốn... Nếu thấp hơn Nguyên Hải Cảnh bậc sáu tuyệt đối không cản được!
Tình huống như vậy cũng phát sinh trong Kiếm Linh Tông.
Trong đại điện Kiếm Linh Tông.
"Chuyện gì xảy ra? Hồn bài Công Minh sao đột nhiên lại vỡ vụn?"
Tông chủ Kiếm Linh Tông vừa phẫn nộ đồng thời lại có chút nghi hoặc.
"Hắn không phải đi chặn giết Cố Dương sao?"
"Cố Dương chỉ là tầng một Bão Nguyên cảnh, căn bản không thể uy hiếp đến Công Minh."
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!"
Trong lòng hai tông chủ có muôn vàn nghi hoặc.
Nhưng sự nghi hoặc này cũng không duy trì quá lâu.
Bởi vì tin tức ngày hôm sau truyền vào trong tai hai tông.
Bạch Linh Tông Phó Cao Toàn chặn đường Cố Dương, muốn chém giết.
Lại bị Cố Dương một kiếm chém giết!
Về sau Kiếm Linh Tông Trịnh Công Minh muốn đánh lén Cố Dương, lại bị một quyền của Cố Dương đánh nổ đầu, sau đó Cố Dương càng bóp chết Quyền Ma của đệ tử Băng Quyền môn, một kiếm chém chết Đại trưởng lão Thạch Đại Cường của Băng Quyền Môn!
Một người một kiếm... Chém giết ba vị cường giả Nguyên Hải cảnh!
Sau khi tin tức này truyền về từ từng tông môn.
Tông chủ Bạch Linh Tông nhất thời đứng không yên.
Chương 173 - Ngươi xứng??? Chết! (3)"Cố Dương!"
"Hắn vậy mà có thực lực vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh!"
"Thất sách, thật sự là thất sách!"
"Khó trách hắn dám rời khỏi Hoàng Thành, thì ra là có niềm tin bên người!"
Sắc mặt tông chủ Bạch Linh Tông hết sức khó coi, biểu lộ tức giận.
"Không thể xem nhẹ sự tình ở nước Sở được nữa!"
"Nếu Cố Dương này mà không chém giết... ngày sau nhất định thành tâm phúc đại họa của ta!"
"Nhất định phải nhanh chóng giải quyết hắn mới được!"
Nghĩ đến điều này, hắn lập tức suy nghĩ rất cặn kẽ, sau đó liền nghĩ ra phương pháp.
Cùng lúc đó.
Tình huống tương tự cũng phát sinh trong Kiếm Linh Tông.
Mà không bao lâu sau, người của Bạch Linh tông đã đi tới Kiếm Linh tông.
Hai tông bắt đầu mưu đồ bí mật.
Hoàng thành Sở quốc.
Sở Hoàng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ của mình.
Xử lý tấu chương.
Đột nhiên, một bóng đen chậm rãi hiện ra sau lưng Sở hoàng.
"Chuyện gì?"
Sở Hoàng không quay đầu lại, nhìn không chớp mắt, hỏi một câu.
"Bệ hạ, Cố Dương không sao."
Bóng đen phát ra một hồi âm thanh trầm thấp.
Trong thanh âm không có chút tình cảm nào.
Phảng phất như một bộ khôi lỗi.
"Ồ? Tình hình cụ thể như thế nào?"
"Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông phái ra hai vị cao thủ Nguyên Hải Cảnh tứ trọng đỉnh phong chặn giết Cố Dương, nhưng lại bị một kiếm một quyền của Cố Dương giết chết!"
"Sau này Cố Dương còn chém giết đại chưởng môn Thạch Đại Cường của Băng Quyền Môn."
"Ba gã cường giả Nguyên Hải cảnh, bị Cố Dương nhẹ nhõm chém giết."
Bóng đen chậm rãi mở miệng.
Vẫn là không có bất kỳ tình cảm gì, tuyên bố đọc ra tất cả tình báo mình lấy được.
Nghe đến đây.
Tấu chương trong tay Sở Hoàng trực tiếp rơi xuống mặt đất.
"Ngươi nói... cái gì!?"
Sở Hoàng bị dọa sợ.
Hắn thật sự bị dọa rồi.
Lúc nghe Cố Dương không có việc gì, hắn mới thở phào một hơi.
Nghĩ thầm, quả nhiên Cố Dương có nắm chắc.
Có bản lĩnh chạy trốn từ trong tay cường giả Nguyên Hải cảnh.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Cố Dương sẽ có thực lực vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh!
Huống chi...
Đi chặn Cố Dương là Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong đó!
Cường giả Nguyên Hải cảnh tầng bốn không phải rau cải trắng trên đường cái!
Loại cường giả này có thực lực cực kỳ khoa trương!
Cho dù là đặt ở đại tông môn như Bạch Linh tông, cũng tuyệt đối là lực lượng hạch tâm!
Sẽ không dễ dàng lấy ra.
Kết quả Cố Dương thế mà giết hết bọn họ?
Hơn nữa còn là loại phi thường nhẹ nhàng kia!
Nhưng bóng đen là một cỗ khôi lỗi hiển nhiên là không hiểu những cảm xúc đó.
Hắn cho rằng Sở Hoàng không nghe rõ, liền tiếp tục tuyên đọc một lần.
"Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông..."
"Được rồi, dừng lại."
Sở Hoàng vội vàng đưa tay cắt ngang.
Chợt khoát tay áo.
"Lui xuống đi, tiếp tục theo dõi."
"Vâng!"
Bóng đen nhanh chóng rời đi.
Trong cung điện to như vậy mà chỉ còn sót lại một mình Sở Hoàng.
Giờ phút này sắc mặt hắn biến hoá cực kỳ phức tạp.
Trong ánh mắt cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Xem ra trẫm có chút coi thường Cố Dương rồi."
"Thiên tư của hắn... Đừng nói là Thanh Vực, chỉ sợ đặt ở trên thế giới rộng lớn hơn, cũng tuyệt không ai bằng!"
"Đây chính là... hưng thịnh của Sở quốc chúng ta!"
Mặc dù Sở Hoàng cũng không rõ Cố Dương rốt cuộc làm như thế nào.
Nhưng hắn cũng không cần biết điểm này.
Hắn chỉ cần biết...
Cố Dương là người Sở quốc!
Là thiên kiêu của Sở quốc!
Như vậy là đủ rồi!
"Có điều sau khi tin tức này truyền ra, Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông nhất định sẽ không lưu thủ nữa."
Sở Hoàng lập tức nhíu mày.
"Phải chuẩn bị trước một chút!"
Nghĩ đến đây, Sở Hoàng không tiếp tục xử lý tấu chương, mà đứng dậy đi ra khỏi cung điện, đi đến chỗ sâu trong hoàng cung.
Trên phi thuyền vô cùng sang trọng.
Cố Dương nhìn thoáng qua cảnh sắc chung quanh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Không hổ là cường giả Nguyên Hải cảnh.
Quả nhiên phi chu trong tay hắn không giống thường!
Lúc này mới qua chưa được hai ngày.
Bọn họ cũng đã đến cảnh nội của Hạo Nam Châu.
Không bao lâu nữa, sẽ đến được Lưu Vân Tông.
Tốc độ này... so với phi thuyền trong tay Lý Thiên Minh nhanh hơn gấp mấy lần!
"Sau này đi đường cũng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
Cố Dương đối với chuyện này có chút hài lòng.
Dọc theo con đường này hắn cũng không sốt ruột tu luyện, mà là kiểm kê tài nguyên trong trữ vật giới chỉ của mấy cường giả Nguyên Hải cảnh.
Không thể không nói.
Tuy rằng những tài nguyên này so ra kém cường giả Sinh Tử cảnh.
Nhưng cũng xem như khá phong phú.
Chẳng qua võ kỹ công pháp ngược lại không nhiều lắm.
Phần lớn cũng chỉ là một ít đan dược cùng với một lượng lớn linh thạch!
Hiện nay linh thạch trên người Cố Dương chỉ sợ có bán toàn bộ Lưu Vân Tông cũng chưa chắc có thể so sánh được!
Đang lúc cảm khái.
Cảnh tượng quen thuộc chung quanh dần dần hiển hiện.
Rất nhanh.
Phi thuyền dừng lại trước cửa Lưu Vân Tông.
Mà động tĩnh khi phi chu đến cũng tự nhiên có thể hấp dẫn Sở Lưu Vân xuất hiện.
Rất nhanh, Cố Dương cùng Đại trưởng lão từ trong phi thuyền chậm rãi đi xuống.
"Cố Dương! Đại trưởng lão, các ngươi rốt cục đã trở lại!"
Thấy vậy, Sở Lưu Vân vội vàng tiến lên nghênh đón.
Phương thức thu được tin tức của Hạo Nam Châu tương đối bế tắc.
Cho nên bọn họ cũng không biết chuyện Cố Dương chém liên tiếp ba cường giả Nguyên Hải cảnh, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Sở Lưu Vân.
"Tông chủ, Đại trưởng lão, mọi người về trước đi, ta còn có chuyện cần xử lý."
"Chờ ta xử lý xong sẽ hồi tông."
Nghe được lời Cố Dương nói, Sở Lưu Vân ngẩn người, không biết Cố Dương muốn đi làm cái gì, mà trong nháy mắt Đại trưởng lão hiểu được.
Đôi mắt cũng hơi sáng lên.
"Cố Dương, ngươi định đi Bạch Dương tông sao?"
Cố Dương từ chối cho ý kiến gật đầu.
"Ta có thể theo qua không?"
Trong mắt Đại trưởng lão lộ ra vẻ chờ mong.
Thấy vậy, Sở Lưu Vân dường như cũng hiểu rõ ra.
Cố Dương đây là dự định đi tìm Bạch Dương tông tính sổ?
Nhưng mà...
"Cố Dương, Bạch Dương tông có hộ tông đại trận, có thể chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Nguyên Hải cảnh, bây giờ còn chưa phải là thời cơ"
Sở Lưu Vân lập tức muốn mở miệng khuyên bảo.
Nhưng không đợi Cố Dương mở miệng, Đại trưởng lão Lý Thiên Minh vội vàng nói với Sở Lưu Vân: "Tông chủ, thực lực hiện giờ của Cố Dương... đã xưa đâu bằng nay!"
"Vừa rồi trên đường có mấy tên cường giả Nguyên Hải cảnh đến đây chặn đường, tất cả đều bị Cố Dương chém giết!"
Nghe đến đây, lúc này Sở Lưu Vân mới trợn tròn mắt, trên mặt càng tràn ngập rung động!
Cố Dương hôm nay... đã có thể vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh?
Chương 174 - Diệt Bạch Dương Tông! Dốc toàn bộ lực lượng! 25 Nguyên Hải nhắm đến Lưu Vân Tông (1)Sở Lưu Vân hơi sững sờ.
Ánh mắt Cố Dương cũng theo đó mà trở nên phức tạp.
Mặc dù hắn rất xem trọng thiên phú của Cố Dương.
Nhưng cũng không ngờ Cố Dương thế mà có thể trưởng thành nhanh như vậy.
Lúc này mới qua bao lâu?
Hắn đã có thực lực vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh.
Hắn biết một ngày nào đó Cố Dương sẽ vượt qua hắn trên thực lực.
Lại không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Chẳng qua rất nhanh, ánh mắt gã lộ vẻ chờ mong.
"Đã như vậy... Cố Dương, chúng ta cùng đi!"
"Mặc dù không giúp được gì, nhưng chúng ta có thể nhìn chằm chằm chung quanh, phòng ngừa người của Bạch Dương tông rời đi!"
Sở Lưu Vân lập tức nói.
Bản thân Lưu Vân Tông và Bạch Dương tông bọn họ chính là quan hệ tử địch.
Tất nhiên hắn ta cũng rất muốn nhìn thấy Bạch Dương tông đổ nhào xuống.
Nhưng lấy thực lực của hắn, quả thật không đủ.
Bây giờ Cố Dương biến cường, dự định giải quyết Bạch Dương tông.
Hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Dương tông bị Cố Dương tiêu diệt!
Nghe đến đây.
Cố Dương ngược lại cũng không khuyên nhiều.
"Được rồi, vậy liền cùng đi."
Cố Dương gật đầu nhẹ.
Sau đó ba người lại lần nữa leo lên phi chu.
Xông thẳng về phía Bạch Dương tông!
Cùng lúc đó.
Bên trong Bạch Dương tông.
Bạch Vô Nhai đang ngồi ngay ngắn trong đại điện, không ngừng đợi thám tử mình phái đi truyền tin tức về.
Hắn bức thiết muốn biết tin tức Cố Dương bị giết!
Như vậy oán hận trong lòng hắn mới có thể lắng xuống!
Rẹt!
Không đợi bao lâu, một bóng người mạnh mẽ tiến vào đại điện.
"Tông chủ! Không tốt!"
"Xảy ra chuyện lớn!"
Người nọ rõ ràng là thám tử do Bạch Vô Nhai phái đi.
Giờ phút này, mặt mũi tràn đầy bối rối và hoảng sợ.
Thấy vậy, Bạch Vô Nhai nhướng mày.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không cần gấp, chậm rãi nói đi."
Nghe đến đây, tên thám tử kia lại lo lắng nói: "Cố… Cố Dương không chết!"
"Hắn vừa mới trở về tông, bây giờ đang chạy về phía Bạch Dương tông chúng ta, chỉ sợ hai phút nữa là bọn hắn sẽ tới!"
Nghe vậy, đồng tử Bạch Vô Nhai lập tức co rụt lại.
"Vậy mà tiểu súc sinh kia vẫn còn sống!?"
Tâm tình Bạch Vô Nhai chấn động.
Đệ tử Bạch Linh Tông bị Cố Dương giết chết, chẳng lẽ bọn họ không ra tay với Cố Dương?
Không có khả năng!
Chẳng lẽ là nói...
Vận khí của tiểu súc sinh này tốt đến vậy sao?
Chẳng qua hắn vẫn tương đối bình tĩnh.
"Không cần hoảng hốt, tiểu súc sinh kia cho dù có tới, cũng không làm nên chuyện gì!"
"Truyền mệnh lệnh xuống, mở ra hộ tông đại trận!"
Bạch Vô Nhai khoát tay áo, thần sắc khá là lạnh nhạt.
Cho dù Cố Dương có vận khí tốt chạy thoát được trời thì sao chứ?
Chẳng lẽ hắn còn có thể xông vào Bạch Dương tông?
"Hừ!"
Bạch Vô Nhai hừ lạnh một tiếng.
Hiện giờ hắn không cần cùng Cố Dương chính diện cứng rắn, chỉ cần ngăn chặn hắn là được!
Đến lúc đó khẳng định Bạch Linh Tông sẽ phái người đến trừng trị Cố Dương!
Ngăn chặn Cố Dương, còn không phải là nhẹ nhàng sao?
Phải biết rằng đại trận hộ tông của Bạch Dương tông bọn họ có thể ngăn cản cường giả Nguyên Hải cảnh công kích!
Chỉ là Cố Dương, làm sao có thể tiến vào?
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Vô cùng tự tin.
Và cũng không bao lâu sau.
Bên trên bầu trời.
Một chiếc phi chu chói mắt đột nhiên hạ xuống.
Rẹt!
Cố Dương và Sở Lưu Vân, Lý Thiên Minh cùng đi xuống phi thuyền.
Rồi chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.
Chỗ đó...
Bạch Dương tông sừng sững tại chỗ này!
Chẳng qua giờ phút này, chung quanh Bạch Dương tông, đúng là nổi lên một tầng bảo hộ cứng rắn.
Bao vây toàn bộ Bạch Dương tông vào trong đó.
"Là hộ tông đại trận của Bạch Dương tông! Xem ra tên Bạch Vô Nhai kia đã biết chúng ta tới."
Ánh mắt Sở Lưu Vân nhìn đến đây lập tức ngưng tụ lại.
"Hộ tông đại trận này có thể ngăn cản một kích của cường giả Nguyên Hải cảnh, muốn đi vào trong đó chỉ sợ sẽ có chút khó khăn."
Đang nói chuyện.
Một bóng người lại xuất hiện trước mặt đám người.
Hắn khoác áo bào trắng như tuyết, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
"Sở Lưu Vân, các ngươi gấp gáp như vậy tới Bạch Dương tông ta, các ngươi cứ muốn giết ta như vậy sao?”
Bạch Vô Nhai lạnh lùng nhìn Sở Lưu Vân, mặt lộ vẻ cười lạnh.
Chợt hắn đưa mắt lên người Cố Dương.
"Ngươi chính là tiểu súc sinh kia sao?!"
Nhất thời, một luồng sát ý nồng nặc trào ra trong mắt hắn!
Lúc này, Bạch Vô Nhai hận không thể lập tức ra ngoài chém chết Cố Dương!
Nhưng lý trí nói cho hắn biết... Không thể làm như vậy!
"Ha ha, ta biết rõ... hiện tại các ngươi hận không thể lập tức xông vào Bạch Dương tông ta, sau đó đại khai sát giới."
"Nhưng thật đáng tiếc, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này."
Bạch Vô Nhai chắp hai tay sau lưng, bộ dáng nhàn nhã thản nhiên.
"Bạch Vô Nhai, ngươi không sợ chúng ta phá vỡ hộ tông đại trận này à?"
Trong ánh mắt Lý Thiên Minh lóe ra sát ý, giọng điệu lành lạnh nói.
"Ha ha, đại trận hộ tông của Bạch Dương tông ta đã mở ra, cho dù là cường giả Nguyên Hải cảnh cũng khó phá vỡ, chỉ bằng các ngươi?"
Bạch Vô Nhai khinh thường cười một tiếng.
Tuy thực lực của Cố Dương kia thông thiên, nhưng hắn không cho rằng Cố Dương có thể có được lực lượng cường giả Nguyên Hải cảnh.
Cho nên tất nhiên là vô cùng khinh thường.
Trong lòng càng tự tin vô cùng.
Chương 175 - Diệt Bạch Dương Tông! Dốc toàn bộ lực lượng! 25 Nguyên Hải nhắm đến Lưu Vân Tông (2)"Thật sao?"
Nghe đến đó, thần sắc Cố Dương lạnh nhạt chậm rãi đi lên trước.
Hắn chợt không nhiều lời, linh kiếm trung phẩm trực tiếp bị hắn nắm trong tay.
Ngay khoảnh khắc sau.
Một kiếm chém ra!
Kiếm khí kinh khủng ầm ầm bộc phát!
Kích động lao ra.
Chợt ầm ầm rơi vào phía trên hộ tông đại trận kia!
"Ha ha, tiểu súc sinh, chỉ bằng ngươi mà đòi..."
Thấy vậy, Bạch Vô Nhai lập tức cười lạnh, muốn trào phúng.
Nhưng ngay lúc này, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì ngay khoảnh khắc khi đạo kiếm khí kia chạm vào vòng bảo hộ của Hộ Tông đại trận.
Xuất hiện một màn làm hắn hoảng sợ!
Rặc rặc rặc!
Đại trận hộ tông trực tiếp bị chém nát!
Vòng bảo hộ kia thậm chí ngay cả một giây cũng không thể ngăn cản!
Trực tiếp bị luồng Thông Thiên Kiếm Khí kia chém nát dễ như trở bàn tay!
Kiếm khí không giảm chút nào, trực tiếp chém về phía trước!
Ầm ầm!
Kiếm khí bộc phát, trực tiếp chia Bạch Dương chủ điện thành hai nửa!
Kiến trúc ầm một tiếng sụp đổ!
Lập tức, vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Tiếng thét chói tai!
Hoảng sợ!
Sợ hãi!
Sợ hãi!
Trên mặt tất cả đệ tử Bạch Dương tông hiện ra đủ loại biểu lộ.
Hoảng loạn chạy tứ phía!
"Sao... Sao có thể!?"
Bạch Vô Nhai cũng trực tiếp nhìn đến choáng váng!
Một kiếm!
Vẻn vẹn chỉ là một kiếm!
Đại trận hộ tông đã lập tức bị chém nát, hơn nữa kiếm khí kia, không khỏi cũng quá khủng bố đi!
Trực tiếp chém đôi chủ điện tông môn thành hai nửa!
Trên mặt Bạch Vô Nhai hiện lên vẻ sợ hãi.
Quái vật!
Tên Cố Dương này, tuyệt đối là quái vật!
Tại sao hắn ta lại có được lực lượng kinh khủng như vậy!
Hiện tại hắn đã đạt tới Nguyên Hải cảnh, thực lực có thể so với cường giả Nguyên Hải cảnh!
Nhẹ nhõm trảm nát hộ tông đại trận, Cố Dương ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi đi đến trước người Bạch Vô Nhai.
"Ngươi chính là tông chủ của Bạch Dương tông?"
Cố Dương cầm linh kiếm trong tay, lạnh nhạt hỏi.
"Cố… Cố Dương!"
"Đây hết thảy đều là hiểu lầm, ta xin lỗi ngươi, ta thay mọi người trong tông môn chúng ta xin lỗi ngươi!"
Bạch Vô Nhai sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất xin lỗi.
"Xin lỗi?"
Cố Dương nghe được lời của Bạch Vô Nhai.
Nhất thời trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
"Thật ngại quá, ta không cần ngươi xin lỗi."
Trong nháy mắt, tiếng nói vang lên.
Chỉ thấy kiếm quang hiện lên.
Động tác Bạch Vô Nhai lập tức cứng đờ, đầu hắn ùng ục lăn long lóc trên mặt đất.
Nhìn một màn này.
Sở Lưu Vân cũng nhịn không được liên tục hít vào.
Kinh khủng thật!
Thật quá kinh khủng!
Kiếm pháp của Cố Dương hiện giờ tinh diệu hơn xa lúc trước!
Hơn nữa...
Hiện giờ Cố Dương thi triển kiếm ý vi diệu, hắn cũng chưa từng thấy!
Chả trách bây giờ hắn có thực lực Kiếm Trảm Nguyên Hải cảnh!
Đúng là tồn tại biến thái!
Sở Lưu Vân cảm khái không gì sánh được.
Sau đó ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn thấy chung quanh có đệ tử Bạch Dương tông mang theo bao lớn bao nhỏ muốn chạy khỏi tông môn.
Hắn liền vẫy vẫy tay với đại trưởng lão.
"Thiên Minh, nên ra tay thôi."
"Ừm."
Hai người rất nhanh thể hiện chân nguyên bản thân.
Bắt đầu thanh lý một ít chuột trốn thoát!
Mà bên kia.
Cố Dương cũng cầm kiếm trong tay, đi thẳng vào trong tông môn.
"Chết rồi! Tông chủ chết rồi!"
"Chạy mau đi! Không trốn nữa là xong rồi!"
"Thái Thượng trưởng lão đâu? Cứu mạng, Thái Thượng trưởng lão!"
Từng đợt tiếng hò hét như xé rách tim gan từ bên trong truyền đến.
Cố Dương cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, một kiếm chém ra, sẽ có vô số sinh mệnh trực tiếp bị gặt hái!
Đối với những đệ tử Bạch Dương tông này, Cố Dương giết cũng không nương tay chút nào!
Dù sao nếu lưu bọn họ lại, rất có thể sẽ uy hiếp mình.
Cố Dương không muốn tự tìm phiền phức cho mình!
Mà cùng với Cố Dương đại khai sát giới.
Ngay khoảnh khắc sau.
Lại có một luồng khí tức cường hãn từ dưới lòng đất truyền đến.
"Kẻ nào dám can đảm xông vào Bạch Dương tông ta!"
"Muốn chết!"
Một lão giả áo xám đúng là chui ra từ lòng đất, bộc phát ra khí tức cực kỳ khủng bố!
Bão Nguyên cảnh tầng chín đỉnh phong!
"Là Thái Thượng trưởng lão!"
"Thái thượng trưởng lão xuất quan cứu chúng ta!"
"Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!"
Lập tức từng đợt hoan hô vang lên.
Mà lão giả kia cũng là sắc mặt ngưng trọng nhìn Cố Dương cầm trong tay linh kiếm cách đó không xa.
"Vị bằng hữu này, vì sao ngươi muốn giết đệ tử Bạch Dương tông ta, có lẽ có chút hiểu lầm?"
Lão giả có thể cảm nhận được trên người Cố Dương truyền tới khí tức vượt quá bình thường.
Cho nên mặc dù trong lòng hắn ta rất phẫn nộ nhưng lại không dám tùy tiện động thủ!
Mà là hỏi thăm trước.
Cố Dương cũng lười cùng hắn nói thêm cái gì.
"Ồn ào."
Cố Dương giơ tay lên, một kiếm chém ra.
Lập tức, kiếm khí vô cùng ác liệt phóng lên cao!
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng thẳng về phía lão giả!
Sau đó...
Phốc xuy!
Lão giả trực tiếp bị kiếm khí này chém thành hai nửa!
Ầm ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Chương 176 - Diệt Bạch Dương Tông! Dốc toàn bộ lực lượng! 25 Nguyên Hải nhắm đến Lưu Vân Tông (3)Chỉ ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ.
Cố Dương đã giết sạch toàn bộ cao tầng Bạch Dương tông.
Tông chủ, Phó tông chủ, các loại trưởng lão chấp sự, gần như có thể nói là một người cũng không giữ lại!
Về phần những đệ tử nội môn cùng ngoại môn kia.
Thì giao cho bọn Sở Lưu Vân đi xử lý.
Xử lý như thế nào là chuyện của bọn họ.
Không liên quan gì đến mình.
Chẳng qua nội tình của Bạch Dương tông này đích xác có thể nói là rất đủ!
Ngoại trừ lão giả có tu vi Bão Nguyên cảnh tầng chín đỉnh phong lúc trước ra.
Phía sau lại có một lão tổ nửa bước Nguyên Hải Cảnh từ trong mộ chui ra!
Nhưng lão tổ này lại không có nhiều thọ nguyên.
Thực lực cũng bình thường, Cố Dương tùy ý một kiếm liền chém giết!
Đến tận đây...
Toàn bộ Bạch Dương tông đã phơi thây khắp nơi, một mảnh hỗn độn!
Mà từ lúc đám người Cố Dương tiến vào Bạch Dương tông đến giờ cũng chỉ mới qua không đến nửa giờ!
Chỉ trong nửa giờ.
Bạch Dương tông trực tiếp bị diệt!
Ngay lúc Sở Lưu Vân và Lý Thiên Minh đang bận rộn đi xử lý đệ tử Bạch Dương tông khác.
Cố Dương đã nắm tài nguyên của một đám cao tầng vào tay.
Sau khi thu thập được vô số linh thạch.
Lại ngựa không dừng vó đi vào trong Võ Các của Bạch Dương Tông.
Tất cả công pháp võ kỹ bên trong đều thu gặt không còn!
Sau đó Cố Dương cũng không gấp gáp rời đi, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu lật xem công pháp võ kỹ rồi sửa đổi.
Chỉ là không lâu lắm.
Cố Dương liền đình chỉ sửa đổi.
Hắn nhíu mày.
"Xem ra đẳng cấp quá thấp."
Hắn liên tục sửa đổi mười mấy bản công pháp, nhưng công pháp bên trong Bạch Dương tông đều tương đối cấp thấp.
Cao nhất cũng chỉ là Huyền cấp hạ phẩm.
Mà công pháp và vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm.
Đối với Cố Dương mà nói, lợi nhuận quá ít, có thể nói một ngàn bản công pháp Huyền cấp hạ phẩm cũng không có lợi bằng một bản công pháp Địa cấp thượng phẩm!
"Không cần phải sửa đổi."
Cố Dương lắc đầu.
Y từ bỏ ý định tiếp tục sửa đổi.
Những công pháp võ kỹ này mặc dù sửa đổi, tăng lên cho hắn cũng gần như không có.
Đương nhiên, chân muỗi cũng là thịt.
Đến khi nào rảnh, lại hấp thu toàn bộ những công pháp võ kỹ này.
Toàn bộ sửa đổi, tuy rằng không tăng lên được áo nghĩa của mình.
Nhưng ít nhiều gì cũng có thể gia tăng một ít nội tình.
Chỉ có thể nói là tương đối miễn cưỡng!
Mà lúc này.
Sở Lưu Vân và Lý Thiên Minh cũng đã thanh trừ toàn bộ đám dư nghiệt của Bạch Dương Tông.
Thủ đoạn của bọn họ cũng không lưu thủ chút nào.
Toàn bộ đệ tử Bạch Dương tông đều bị giết!
Không còn tên nào!
Cố Dương cũng không nói thêm gì đối với chuyện này.
Nếu để hắn tới xử lý, kết quả cũng vậy thôi!
Giữ bọn họ lại đối với Lưu Vân Tông mà nói cũng không có ích lợi gì!
"Cuối cùng đã diệt trừ được Bạch Dương tông!"
Giờ phút này, mặt mũi Sở Lưu Vân tràn đầy hưng phấn, trong ánh mắt cũng hiện ra một tia cảm khái.
Nhiều năm như vậy... Cuối cùng huyết hải thâm cừu cũng được báo!
Lý Thiên Minh ở bên cạnh cũng vô cùng kích động.
Sau khi giải quyết rõ ràng.
Ba người cũng không dừng lại trong Bạch Dương tông.
Quay đầu lại nhìn về phía Lưu Vân Tông.
Vì tạm thời cũng không có việc gì để làm.
Cố Dương ở nhàn rỗi bắt đầu tiếp tục lật xem sửa đổi những công pháp và vũ kỹ tương đối cấp thấp, tăng lên nội tình của mình.
Tin tức Bạch Dương tông bị diệt gần như trong cùng một ngày, truyền khắp toàn bộ Hạo Nam Châu!
Mà tin tức này cũng làm hai đại tông môn khác chấn động.
Bọn họ run lẩy bẩy, trong lòng thầm kêu may mắn không trở mặt với Lưu Vân Tông.
Đồng thời cũng bắt đầu cảm khái.
Hiện giờ Hạo Nam châu sắp thay đổi rồi!
Từ nay về sau không còn chuyện tứ đại tông môn nữa.
Chỉ có tông môn mạnh nhất Hạo Nam châu Lưu Vân Tông!
Đồng thời, tin tức Bạch Dương Tông bị diệt cũng đã truyền ra ngoài.
Vốn Hạo Nam châu ở Sở quốc chỉ là một tỉnh châu nhỏ, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nhưng bởi vì Cố Dương.
Các tin tức ở bên trong Hạo Nam châu hiện tại cũng được toàn Sở quốc chú ý!
Mà tin tức Bạch Dương tông bị diệt... Đều rơi vào trong tai các thế lực lớn trong Sở quốc!
Trong đó phản ứng kịch liệt nhất... đương nhiên là Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông rồi!
Hai đại tông môn bọn họ đều có trưởng lão Nguyên Hải cảnh chết thảm dưới tay Cố Dương.
Bây giờ lại liên hợp lại.
"Không nghĩ tới thủ đoạn của tiểu tử này lại tàn nhẫn như vậy!"
"Vừa về đến tông môn đã diệt sạch một cừu gia khác rồi. Nếu chúng ta còn không ra tay chỉ sợ sau khi hắn trưởng thành, người kế tiếp bị tiêu diệt chính là chúng ta!"
Trong cung điện to như vậy.
Mấy bóng người ngồi ngay ngắn tại chỗ này.
Trong đó cũng có hai thế lực, bọn họ ăn mặc lại khác biệt.
Một phương tự nhiên là tông chủ Bạch Linh Tông cùng với các trưởng lão khác.
Mà bên kia...là tông chủ và trưởng lão Kiếm Linh Tông!
Người nói chuyện lúc này chính là một gã Trưởng lão của Bạch Linh Tông!
Sắc mặt hắn ngưng trọng mà nghiêm túc.
"Không thể trì hoãn thêm nữa!"
Một gã trưởng lão Kiếm Linh Tông cũng phụ họa gật đầu.
"Hiện giờ Cố Dương kia đã có thực lực vượt cấp chém giết Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong, nếu còn kéo dài nữa... Chỉ sợ càng khó xử lý hơn!"
"Thế nhưng bên Sở quốc phải làm sao bây giờ?"
Lại có người không khỏi lo lắng hỏi.
"Không lo được những thứ đó nữa!"
"Mục tiêu hàng đầu bây giờ là giết Cố Dương cho bằng được!"
"Chờ giết Cố Dương xong, coi như Sở Hoàng phẫn nộ, dưới tình huống ván đã đóng thuyền, hắn tất nhiên cũng không dám nói thêm gì khắc!"
Sau một phen nghị luận kịch liệt.
Cuối cùng bọn họ đã quyết định chủ ý!
"Đã như vậy... Vậy thì trực tiếp động thủ!"
Ánh mắt tông chủ Bạch Linh Tông lóe ra vẻ tàn nhẫn.
Ngày hôm sau.
Một chiếc phi chu, chính là từ Hạo Nguyệt Châu ở Bạch Linh Tông xuất phát, đi đến Lưu Vân Tông ở Hạo Nam châu!
Mà ở trên chiếc phi thuyền này... chình là ngồi hai mươi lăm vị cường giả Nguyên Hải cảnh!
Chương 177 - Đạp thương khung, cầm kiếm mà đứng! Chư cường chấn động (1)Trong khi Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông liên thủ phái ra hai mươi lăm vị cường giả Nguyên Hải Cảnh tiến công Lưu Vân Tông.
Lúc này, Phi Chu vàng son lộng lẫy đang bay về phía Lưu Vân Tông với tốc độ cực nhanh.
Bên trong phi chu vàng ròng, thình lình có ba người đang ngồi.
Một người trong đó rõ ràng là Hoàng Đế Sở Quốc!
Mà phía bên kia, Sở Linh Nhi cũng đi theo tới.
Về phần người cuối cùng, hắn mặc một thân áo bào đen, cả người đều ẩn giấu bên trong áo bào đen.
"Sở Mộ, Cố Dương này quan trọng với ngươi như vậy sao? Ngươi còn đích thân đi theo tới đây, Hoàng cung không cần xử lý sao?"
Nam tử áo đen kia chậm rãi mở miệng, phát ra một hồi thanh âm già nua.
Nhưng trên người hắn lại tản mát ra một cỗ khí tức kinh khủng đến tận cùng!
Mà Sở Mộ trong miệng lão chính là tên họ thật sự của Hoàng đế Sở quốc!
Bình thường không ai biết được tính danh thật sự của Hoàng đế Sở Quốc, càng không ai dám gọi thẳng tên Hoàng đế!
Nhưng nam tử áo đen hiển nhiên là ngoại lệ.
Đối với cách xưng hô của nam tử, Sở Hoàng dường như không thèm để ý chút nào, thái độ thậm chí mang theo một tia tôn kính.
"Hoàng thúc, chờ ngài tận mắt thấy Cố Dương... Ngài sẽ hiểu tại sao ta lại lựa chọn như vậy."
Sở Hoàng khẽ cười nói.
Nghe vậy, tên nam tử áo đen kia lập tức không khỏi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt ác liệt không gì sánh được.
"Ồ? Vậy ta ngược lại có chút mong đợi."
Nương theo đó, Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông cùng liên thủ phái người tiến về Lưu Vân Tông.
Lập tức toàn bộ Sở quốc đều bị chấn động.
Tuy rằng động tác của hai đại tông môn đều rất bí ẩn, nhưng không có bức tường nào trên thiên hạ mà không gió không lọt.
Tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài.
Trong nháy mắt, thu hút sự tò mò của không ít tông môn.
"Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông lại liên thủ rồi!?"
"Cũng không phải ngoài ý muốn, dù sao Cố Dương chính là người đã giết trưởng lão của Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông!"
"Chậc chậc, nghe nói Cố Dương kia mới chỉ mười bảy tuổi, không nghĩ tới vậy mà dẫn đến chiến cảnh lớn như vậy!"
"Hạo Nam châu không xa, vừa vặn đi qua xem kịch!"
Lập tức có tông môn thế lực gần đó sinh lòng hiếu kỳ, dồn dập tiến về Hạo Nam Châu.
Có thể nói, đại bộ phận thế lực ở Sở Quốc đều biết tin Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông muốn liên thủ động thủ với Lưu Vân Tông.
Nhưng bên trong Hạo Nam châu lại là một mảnh an lành.
Tuy cơn gió này còn chưa thổi tới.
Nhưng ở trên bầu trời cách đó không xa lại có một đám mây đen che khuất bầu trời bao phủ đến!
Đương nhiên.
Những tin tức này không người nào ở Lưu Vân Tông biết được.
Sở Lưu Vân đương nhiên cũng không biết rõ điểm này.
Giờ phút này hắn đang tiếp kiến tông chủ Bắc Tuyết môn và Phong Sương môn.
"Ha ha, Sở tông chủ, thật đáng mừng, thật đáng mừng nha!"
Bắc Tuyết Môn Tông Chủ nở nụ cười, không ngừng chắp tay với Sở Lưu Vân.
"Sở tông chủ thật sự là đã thu được đệ tử tốt, toàn bộ Hạo Nam Châu hôm nay sẽ lấy Lưu Vân Tông ngươi cầm đầu!"
Tông chủ Phong Sương Môn cũng hơi chắp tay.
Chẳng qua sâu trong ánh mắt của hắn mang theo một tia bất đắc dĩ.
Dù sao trước đó bọn họ là quan hệ bình đẳng.
Nhưng hôm nay bởi vì có Cố Dương mà Lưu Vân Tông chỉ trong nháy mắt đã vượt lên trên hai tông bọn họ!
Chuyện này đương nhiên khiến trong lòng bọn họ có chút khó chịu.
Chẳng qua nghĩ đến cảnh ngộ của Bạch Dương tông, bất mãn trong lòng bọn họ cũng tiêu tán.
Ít nhất tông môn của bọn họ vẫn còn sống.
Mà giờ phút này, vẻ mặt Sở Lưu Vân cũng mỉm cười tiếp đãi hai người.
"Ha ha, nào có, đây đều là do Cố Dương tự hắn quá hăng hái."
"Aizz, nói thật, mỗi lần thấy thực lực Cố Dương lại đột phá, ta làm tông chủ cũng có chút xấu hổ mà."
"Thực lực của Cố Dương hiện giờ mạnh hơn nhiều so với tông chủ ta."
Sở Lưu Vân lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Nghe thấy vậy, hai gã tông chủ đều sửng sốt.
Dáng vẻ ngươi nói rất khó chịu, nhưng nụ cười trên mặt ngươi trước giờ chưa từng biến mất!
Khoe khoang!
Đây là khoe khoang trần trụi!
Đối với lời nói của Sở Lưu Vân, hai người bọn họ cũng chỉ có thể cười một tiếng, nhao nhao phụ họa với Sở Lưu Vân.
Lúc đang cùng hai đại tông chủ uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Đột nhiên, trên bầu trời truyền tới tiếng sấm!
Rặc rặc rặc!
Nhất thời trời đất rung chuyển.
Ngọn núi chỗ Lưu Vân Tông thậm chí còn truyền đến một hồi rung động!
Điều này cũng làm cho Sở Lưu Vân cùng với hai gã tông chủ khác biến sắc.
Ngay khoảnh khắc sau.
Sở Lưu Vân vội vàng bùng nổ chân nguyên, xông thẳng ra ngoài.
Hai gã tông chủ còn lại cũng vội vàng đuổi theo.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Lưu Vân nhíu mày hô to.
Âm thanh chấn động vừa rồi cũng không giống như là tự nhiên.
Hắn vừa mới hô to.
Lập tức cả người sững sờ tại chỗ.
Bởi vì đứng trên bầu trời cách đó không xa.
Một chiếc phi chu bảy màu đang lơ lửng giữa không trung.
Mà ở bên cạnh phi chu, từng đạo thân ảnh cường hãn bất ngờ cũng lơ lửng trên không trung.
Chương 178 - Đạp thương khung, cầm kiếm mà đứng! Chư cường chấn động (2)"Cường giả Nguyên Hải cảnh!?"
Sở Lưu Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Đứng lơ lửng giữa trời, chỉ có cường giả Nguyên Hải cảnh mới có thể làm được điều đó!
Cho dù là Bão Nguyên cảnh thập trọng đỉnh phong cũng không cách nào treo ở không trung.
Nhưng thứ hù dọa Sở Lưu Vân không phải cường giả Nguyên Hải cảnh.
Mà số lượng!
Một người hai người ba người...
Sở Lưu Vân tùy ý nhìn lướt qua, hô hấp lúc này đã sắp bất động!
Phóng mắt nhìn lại, có không dưới hai mươi vị cường giả Nguyên Hải cảnh lơ lửng ở trên không.
Mà ánh mắt của bọn họ... rõ ràng là lao về phía Lưu Vân Tông bên này.
Hiển nhiên hơn hai mươi vị cường giả Nguyên Hải Cảnh này đều đến vì Lưu Vân Tông bọn hắn!
Ùng ục!
Sở Lưu Vân nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, cả người đều phát run.
Trong ánh mắt cũng tràn đầy hoảng sợ.
Ông trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả Nguyên Hải Cảnh như vậy đến Lưu Vân Tông?
Hai vị tông chủ bên cạnh cũng nhìn mà choáng váng.
Bọn họ chưa từng thấy qua loại chiến trận này!
Phi chu bảy màu khổng lồ.
Hơn hai mươi cường giả Nguyên Hải cảnh!
Bất kể là vị nào, khí tức phát ra trên người đều cực kỳ khủng bố!
Hơi liếc mắt một cái cũng cảm thấy áp lực.
"Sở... Sở tông chủ, thế này là thế nào... Chuyện gì vậy?"
Bọn họ giọng run run, hỏi thăm Sở Lưu Vân.
Giờ phút này Sở Lưu Vân cũng sợ đến hồn phi phách tán.
"Ta... Ta cũng không biết."
Mà khi ba vị tông chủ bị dọa đến cả người run rẩy.
Cách đó không xa là hai mươi lăm tên cường giả Nguyên Hải Cảnh đang lơ lửng trên không trung, cử chỉ của bọn họ càng giống như tác động đến thiên địa đại thế.
Lúc đạp không đi, phảng phất sau lưng hiện ra một đạo mây đen che khuất bầu trời, ngay cả bầu trời cũng trở nên âm trầm hơn vài phần!
"Đây chính là Lưu Vân Tông sao?"
Đi dẫn đầu chính là Nhị trưởng lão của Bạch Linh Tông - Hạ Bình Nghĩa!
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sát ý.
Ánh mắt hắn nhìn Lưu Vân Tông phía dưới.
Chợt hắn tiến lên một bước, chân nguyên toàn thân ầm ầm bộc phát ra.
Một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng ầm ầm phát ra!
"Cố Dương, lăn ra đây nhận lấy cái chết!"
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khí tức hắn triển khai, một cỗ ba động khủng bố vô hình trong nháy mắt lan tràn ra.
Nhất thời, cuồng phong gào thét.
Ngọn núi chỗ Lưu Vân Tông càng điên cuồng lay động.
Nhìn thấy vậy, Sở Lưu Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đây chính là thực lực của cường giả Nguyên Hải cảnh sao?
Không... Người trước mắt này, chỉ sợ cho dù là trong Nguyên Hải cảnh cũng tuyệt đối là tồn tại đứng đầu!
Mà đúng lúc này.
Một đạo thân ảnh màu trắng bỗng nhiên từ trong Lưu Vân Tông bắn nhanh ra.
Không ngờ nó cũng bay lên không trung.
Đạp không mà đứng.
"Nhị trưởng lão của Bạch Linh Tông Hạ Bình Nghĩa đúng không? Ta chờ ngươi đã lâu."
Bóng người màu trắng này dĩ nhiên là Cố Dương.
Giờ phút này hắn mặc một thân áo trắng, tay cầm trung phẩm Linh kiếm, đạp không mà đứng.
Thần sắc tỉnh táo chăm chú nhìn Hạ Bình Nghĩa trước mặt.
"Hả?"
Con ngươi Hạ Bình Nghĩa hơi co rụt lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Dương.
Vậy mà hắn lại có thể đạp không mà đứng?
Sao có thể như vậy!?
Hạ Bình Nghĩa có thể cảm nhận rõ ràng cảnh giới lúc này của Cố Dương vẻn vẹn chỉ là cảnh giới Bão Nguyên một tầng!
Bão Nguyên cảnh đạp không mà đứng?
Làm sao hắn làm được?
Không chỉ Hạ Bình Nghĩa, mà các cường giả Nguyên Hải Cảnh phía sau hắn ta đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Bão Nguyên cảnh liền có thể đạp không mà đứng?"
"Bão Nguyên cảnh mà có thủ đoạn như thế sao?"
"Khó trách hắn có thể có được thực lực vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Hải cảnh!"
"Kẻ này... Nhất định không thể lưu!"
Những cường giả Nguyên Hải Cảnh này đều là trưởng lão của Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông.
Toàn bộ đều là cường giả Nguyên Hải cảnh tầng ba trở lên!
Có thể nói là chiến lực tối cao của Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông!
Thiên tư Cố Dương bày ra quả thực quá mức khoa trương.
Cho nên tông chủ Bạch Linh Tông cùng Kiếm Linh Tông không chút chần chờ, trực tiếp liên thủ phái ra hai mươi lăm tên cường giả Nguyên Hải Cảnh đến đây tiêu diệt Cố Dương!
Có thể nói đội hình cực kỳ xa hoa, thậm chí hoàn toàn không cho Cố Dương thủ đoạn phản kích!
Trong đó có cả lão quái vật Nguyên Hải cảnh tầng bảy!
Mà một đám Nguyên Hải Cảnh chứng kiến Cố Dương biểu hiện khác hẳn với người thường.
Lập tức tất cả đều bộc phát ra khí tức của bản thân.
Trấn áp thẳng về phía Cố Dương!
Hai mươi lăm cường giả Nguyên Hải cảnh cùng nhau giáng xuống uy áp trấn áp này.
Có thể tưởng tượng được sức mạnh đó kinh khủng đến mức nào!
Giống như vô số ngọn núi lớn ầm ầm hạ xuống.
Nhưng đối mặt với uy thế sắc bén như vậy, Cố Dương vẫn đứng giữa không trung.
Không sợ hãi chút nào!
Chương 179 - Đạp thương khung, cầm kiếm mà đứng! Chư cường chấn động (3)Lúc này xung quanh Lưu Vân Tông có không ít tông môn có thực lực đóng quân tại đây, vây xem một vở kịch lớn sắp xảy ra.
"Khá lắm! Không nghĩ tới Bạch Linh tông và Kiếm Linh tông lại có nhiều người đến như thế, trực tiếp phái hai mươi lăm cường giả Nguyên Hải cảnh ra đây tiêu diệt Cố Dương!"
"Nếu như ta không nhìn lầm, lão giả mặc áo bào màu vàng kia, hình như là đại trưởng lão của Bạch Linh Tông Mộ Dung Bạch Phong!"
"Cái gì? Mộ Dung Bạch Phong? Lão quái vật này vậy mà còn sống? Không phải nghe đồn hắn đã đột phá Nguyên Hải cảnh bát trọng thất bại mà thân tử đạo tiêu sao?"
"Chỉ là truyền thuyết mà thôi!"
"Lão quái vật Nguyên Hải cảnh tầng bảy... Chậc chậc chậc, chiến trận xa hoa như vậy, Cố Dương làm sao ngăn được?"
"Có điều Cố Dương này thật là dũng khí, một mình cầm kiếm liền dám giằng co với hai mươi lăm vị cường giả Nguyên Hải cảnh!"
"Đúng vậy, nếu ta đi lên, chỉ sợ hai chân sẽ lập tức mềm nhũn ngay."
"Ha ha, chờ một chút hắn liền không kiên cường nổi nữa!"
Chung quanh không ít người thấy cảnh này, phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.
Chợt là một trận nghị luận kịch liệt.
Đương nhiên cho dù bàn luận thế nào.
Bọn họ đều có một suy nghĩ rất rõ ràng.
Đó chính là... Lần này Cố Dương chắc chắn phải chết!
Hai mươi lăm cường giả Nguyên Hải cảnh, trong đó có cả lão quái vật Nguyên Hải cảnh tầng bảy.
Cố Dương lấy đâu ra thủ đoạn ngăn cản?
"Cố Dương đúng không? Ta khuyên ngươi thả trường kiếm trong tay xuống, ngoan ngoãn vào khuôn phép, có lẽ chúng ta còn có thể cho ngươi chết đẹp hơn một chút!"
Đúng lúc này, một gã trưởng lão Nguyên Hải cảnh tầng bốn đỉnh phong của Kiếm Linh Tông thấy Cố Dương kiêu ngạo như thế, hơn nữa còn chặn lại uy thế trấn áp của bọn họ, nhất thời trong ánh mắt bộc phát ra lửa giận ngập trời.
Hắn ta cười lạnh, lớn tiếng giễu cợt.
Nghe thấy hắn ta trào phúng.
Cố Dương nghe vậy, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhưng trong ánh mắt của hắn, một ánh mắt vô cùng sắc bén bắn nhanh tới.
Tên trưởng lão Kiếm Linh Tông kia thấy vậy, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên mi tâm.
Sắc mặt trắng bệch, lại lui về sau một bước.
"Tiểu tử này."
Trưởng lão Kiếm Linh Tông lập tức càng thêm phẫn nộ.
Hắn thế mà lại bị một tiểu tử chỉ có tu vi Bão Nguyên cảnh dùng ánh mắt dọa sợ!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Nhưng không đợi trưởng lão này động thủ.
Ở bên kia Cố Dương chậm rãi giơ linh kiếm trong tay lên.
Chợt, một kiếm hạ xuống!
"Trảm Thiên Kiếm Quyết thức thứ hai... Liệt Cửu Thiên!"
Trong lòng Cố Dương quát khẽ một tiếng.
Kiếm ý Tiểu Viên Mãn lập tức phun ra ngoài!
Kiếm khí kinh khủng phóng lên cao, bay thẳng đến chỗ trưởng lão Kiếm Linh Tông!
Xuy!
Kiếm khí này phảng phất làm không khí bốc hơi, phát ra từng đợt thanh âm xùy xùy.
Với tốc độ cực kì khủng bố trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt trưởng lão Kiếm Linh Tông kia!
Tên trưởng lão Kiếm Linh Tông kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình muốn ngăn cản.
Nhưng mà.
Phốc phốc phốc!
Thủ đoạn mà y thi triển ra, ngay cả một giây đồng hồ cũng không thể đỡ nổi, đã trực tiếp bị kiếm khí chém nát!
Ngay lập tức kiếm khí chém thẳng xuống đầu y!
Máu tươi phun trào!
Nguyên Hải cảnh tầng bốn, trưởng lão Kiếm Linh tông... Vẫn lạc!
Cố Dương đột nhiên vùng vẫy giẫy chết khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Bây giờ Cố Dương ở trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối, không chỉ không lui về phía sau, mà còn chủ động ra tay!
Hơn nữa ra tay còn quyết đoán lăng lệ ác liệt như thế!
Một kiếm xuất ra, liền bộc phát ra kiếm ý Tiểu Viên Mãn.
Trực tiếp giết chết một tên trưởng lão Nguyên Hải cảnh tầng bốn của Kiếm Linh Tông!
Vô số người trợn trừng mắt, mặt lộ ra kinh hãi cùng không thể tưởng tượng nổi!
Mà trong Lưu Vân Tông.
Sở Lưu Vân cùng với hai đại tông chủ của hai đại tông môn khác đều choáng váng.
Vốn bọn họ còn tưởng rằng mình đã đủ xem trọng Cố Dương rồi.
Nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn còn quá coi thường Cố Dương.
Cường giả Nguyên Hải cảnh tầng bốn mà chết như vậy?
Bọn họ ngơ ngác tại chỗ.
Thật lâu vẫn không thể khôi phục tinh thần.
Cùng lúc đó.
Hai mươi bốn cường giả Nguyên Hải cảnh đứng đối diện Cố Dương nhất thời lấy lại tinh thần, nhất thời trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Một kiếm!
Vẻn vẹn chỉ là một kiếm!
Trực tiếp chém giết Nguyên Hải cảnh tầng bốn!
Sức mạnh ẩn chứa trong một kiếm kia quả thực kinh thế hãi tục!
"Tiểu súc sinh này lại phát triển nhanh như vậy!?"
Hạ Bình Nghĩa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt cũng tái mét!
"Sớm biết thế này thì đáng lẽ lúc trước đã liều lĩnh chém chết tiểu súc sinh kia ngay tại chỗ rồi.” Trong lòng Hạ Bình Nghĩa lập tức hối hận một trận, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Cố Dương.
"Tiểu tử thật tàn nhẫn!"
Cùng lúc đó, đại trưởng lão của Bạch Linh Tông cũng chính là lão quái vật Nguyên Hải Cảnh tầng bảy duy nhất - Mộ Dung Bạch Phong đang đứng thẳng.
Sắc mặt hắn cũng có chút âm trầm.
Nhưng hắn cũng có thể nhìn ra thực lực cường hãn của Cố Dương!
Mặc dù hắn rất tự tin rằng cho dù chỉ một mình mình, cũng có thể chém giết Cố Dương.
Nhưng để cho ổn thỏa thì không thể cho Cố Dương bất cứ cơ hội lật kèo nào!
Chỉ thấy hắn vung tay hô lên: "Không được đơn đả độc đấu, trực tiếp ra tay giết chết thằng nhãi này!"
"Được!"
"Ta đã sớm muốn như vậy rồi!"
"Cùng nhau xuất thủ! Ta xem hắn cản thế nào!"
Một hô trăm ứng.
Các cường giả Nguyên Hải Cảnh còn lại cũng sôi nổi đáp lại.
Ngay lập tức từng đạo chân nguyên kinh khủng bộc phát ra.
Có người cầm kiếm, có người rút đao, có người vung quyền lên, hơn hai mươi cường giả Nguyên Hải cảnh cùng thi triển thần thông.
Lập tức cả bầu trời đều tản mát ra một cỗ uy thế cực kỳ khủng bố.
Cứ như ngay cả bầu trời cũng muốn sụp xuống!
Mà một màn này, cũng là khiến cho vô số người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Hơn hai mươi cường giả Nguyên Hải cảnh cùng ra tay?"
"Ui da... Tràng cảnh này, quá kinh khủng!"
"Hoàn toàn không cho cơ hội mà!"
"Vốn ta còn tưởng rằng bọn hắn sẽ từng người ra tay, như vậy Cố Dương có lẽ còn có một chút cơ hội, nhưng hôm nay toàn bộ đồng loạt ra tay... Mặc dù Cố Dương kiếm pháp siêu nhiên, cũng tuyệt đối ngăn không nổi!"
"Xem ra đại chiến sắp kết thúc rồi."
Người vây xem xung quanh cảm khái vô cùng.
Chợt cũng lắc đầu.
Bọn họ hoàn toàn không cho rằng Cố Dương có thể đơn độc ngăn cản hơn hai mươi tên cường giả Nguyên Hải cảnh liên thủ đuổi giết!
Mà đúng lúc này.
Ở một nơi cách Lưu Vân Tông không xa.
Một chiếc phi chu màu vàng thình lình lại gần.
"Không tốt! Cố Dương gặp nạn!"
Sở Hoàng lập tức cảm giác được từ cách đó không xa truyền đến chấn động kinh khủng, vẻ mặt lão biến đổi.
Trực tiếp lao ra khỏi thuyền.
"Hai mươi bốn tên Nguyên Hải cảnh... Bạch Linh Tông và Kiếm Linh Tông này, thật bạo tay!"
Ở bên cạnh Sở Hoàng, lão giả áo đen cũng đứng trong hư không, trong đôi mắt đục ngầu lóe ra một tia sắc bén.
Chương 180 - Kiếm ý đại viên mãn xuất ra! Nhất Kiếm Trảm Thương Khung (1)Mà đúng lúc này.
Bọn họ nhìn thấy một màn một kiếm chém giết trưởng lão của Kiếm Linh Tông của Cố Dương.
Sở Hoàng cũng nhịn không được khóe mắt run lên.
Một kiếm này hay thật, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút áp lực!
Tiểu tử này không khỏi trưởng thành quá nhanh đi?
Mà trong mắt lão giả áo đen đứng bên cạnh Sở Hoàng cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Kiếm ý thật cường hãn."
"Hơn nữa kiếm pháp này tuyệt diệu vô song, ít nhất là Thiên cấp kiếm pháp!"
"Ồ? Cốt Linh mới 17 tuổi? Trong cảnh nội Sở Quốc của ta lại có một tuyệt thế thiên kiêu như vậy?!"
Nhưng ngay khi bọn họ đang cảm khái.
Trùng hợp, hai mươi tư tên cường giả Nguyên Hải cảnh còn lại không giảng võ đức.
Trực tiếp chuẩn bị cùng động thủ, hoàn toàn không cho Cố Dương bất cứ cơ hội nào!
Thấy vậy, Sở Hoàng cùng lão giả áo đen lập tức chau mày.
"Hoàng thúc, làm phiền người rồi!"
Sở Hoàng lập tức hô lên.
Lão giả áo đen cười nhạt một tiếng.
"Yên tâm, thiên kiêu tuyệt thế như vậy, đương nhiên không thể chết trẻ như vậy."
Vừa nói xong, trên người lão giả mặc hắc bào hiện ra một cỗ ba động cực kỳ quỷ dị.
Rồi hắn chuẩn bị động thủ.
Nhưng vào lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng vô cùng cách đó không xa ầm ầm truyền đến.
Khiến cho động tác của hắn không khỏi hơi khựng lại.
Lão giả áo đen trừng trừng mắt, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy rung động.
"Đây là..."
Trên bầu trời Lưu Vân Tông.
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng Cố Dương sẽ chết thảm dưới vô số chân nguyên kinh khủng này.
Cố Dương không hề sợ hãi, dáng người thẳng tắp.
Chợt...
Chậm rãi chém linh kiếm trong tay ra.
"Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn giết ta?"
Cố Dương phát ra một tiếng quát trầm thấp.
Ngay khoảnh khắc sau.
Trong cơ thể hắn đúng là bộc phát ra một cỗ kiếm ý kinh khủng khó có thể tưởng tượng!
Đạo kiếm ý kia phảng phất siêu nhiên mà độc lập!
Hoàn toàn khác với bất kỳ kiếm ý nào mà Cố Dương đã thi triển trước đó!
Đạo kiếm ý vừa ra, ngay cả không khí cũng giống như bị chém đứt!
Đó là...
Đại viên mãn kiếm ý!
Kiếm ý đại viên mãn kinh thế hãi tục kia đều tràn vào trong linh kiếm trong tay Cố Dương.
Lập tức, âm thanh kiếm reo không ngừng vang lên.
Thanh Linh kiếm trong tay Cố Dương dường như không chịu nổi cỗ kiếm ý này, phát ra một trận thanh âm rên rỉ!
"Nhất Kiếm Trảm Thiên!"
Ngay sau đó, Cố Dương vung kiếm chém ra!
Kiếm ý kinh khủng giống như thủy triều ầm ầm bộc phát!
Kiếm khí giống như sóng biển đánh thẳng tới!
Không trung.
Thủ đoạn của hai mươi tư tên cường giả Nguyên Hải Cảnh thi triển ra cũng là cùng kiếm khí khủng bố ác liệt đến cực điểm kia va chạm vào nhau!
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Tiếng nổ kinh khủng liên tiếp vang lên!
Nhưng bất luận cường giả Nguyên Hải cảnh thi triển thủ đoạn cường hãn ra sao.
Trước mắt kiếm ý Đại viên mãn ẩn chứa kiếm khí khủng bố, giống như một tờ giấy trắng!
Xuy!
Từng đạo lực lượng kinh khủng trực tiếp bị kiếm khí chặt đứt thành hai đoạn!
Leng keng, leng keng!
Thình thịch!
Rặc rặc rặc!
Nhất thời, vô số âm thanh kỳ quái không ngừng vang lên giữa không trung.
Giờ phút này, vô số cường giả Nguyên Hải cảnh đột nhiên biến sắc.
Bởi vì bọn họ phát hiện tất cả thủ đoạn bọn họ thi triển, lại hoàn toàn không ngăn được một kiếm này của Cố Dương!
Mắt thấy kiếm khí kinh khủng mà sắc bén kia trực tiếp chặt đứt tất cả các thủ đoạn!
Thế đi không giảm chém ngang về phía bọn họ!
Sắc mặt mọi người đều đại biến.
Bọn hắn vội vàng xuất thủ, bộc phát ra chân nguyên trong cơ thể, tạo thành một cái thuẫn chân nguyên cực lớn chắn trước người, bao phủ tất cả mọi người vào trong đó, muốn ngăn cản đạo kiếm khí này!
Nhưng một kiếm ẩn chứa kiếm ý Đại viên mãn này bén nhọn và khủng bố cỡ nào!
Ngay khoảnh khắc sau.
Kiếm khí ầm ầm đánh lên hộ thuẫn chân nguyên cực lớn kia!
Leng keng, leng keng!
Một âm thanh rung động lắc lư kịch liệt từ trên bầu trời truyền xuống!
Ngay khoảnh khắc sau.
Phảng phất như có một tầng chấn động vô hình đang nhộn nhạo lên.
Không gian rung động.
Phốc phốc phốc phốc!
Phốc!
Những tiếng thổ huyết liên tiếp vang lên!
Hai mươi bốn tên cường giả Nguyên Hải cảnh liên thủ, thi triển ra chân nguyên hộ thuẫn, vậy mà trong quá trình va chạm với đạo kiếm khí kia trực tiếp vỡ vụn!
Dư uy kiếm khí lưu lại càng chấn động đến hầu hết mọi người phun ra máu tươi.
Thậm chí, hai tên trưởng lão Nguyên Hải cảnh tầng ba còn bị chấn chết tại chỗ!
"Hơn hai mươi tên Nguyên Hải cảnh, chẳng qua là như vậy."
Giọng nói bình thản của Cố Dương vang lên.
Tĩnh!
Cả phiến thiên không đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch!
Tất cả mọi người xung quanh đan xem kịch giờ phút này đều trừng to mắt, trên mặt lộ ra một loại biểu lộ không cách nào hình dung.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn một màn trước mắt.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Cố Dương...
Một kiếm chính là trực tiếp phá giải tất cả thủ đoạn mà hai mươi bốn tên cường giả Nguyên Hải cảnh thi triển?
Không chỉ có thế, thậm chí còn thông qua một kiếm này chấn động đến mức đông đảo cường giả Nguyên Hải cảnh hộc máu lui về phía sau!
Còn đánh chết hai tên cường giả Nguyên Hải Cảnh tầng ba ngay tại chỗ!
Chương 181 - Kiếm ý đại viên mãn xuất ra! Nhất Kiếm Trảm Thương Khung (2)Hízz....
Tiếng hít vào liên tiếp không ngừng vang lên.
Đờ đẫn ra!
Bọn họ choáng váng!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin rằng trên thế giới này lại xảy ra chuyện như vậy!
Một tên Bão Nguyên cảnh tầng một... lấy sức một người cứng rắn ngạnh kháng hai mươi tư tên cường giả Nguyên Hải cảnh không nói, thậm chí còn chiếm thượng phong!
Nếu như nói ra ngoài thì chỉ sợ người khác sẽ nghĩ đầu óc ngươi có bệnh!
Nhưng bây giờ sự thật chính là như thế!
Lưu Vân Tông.
Tất cả đệ tử Lưu Vân Tông đều choáng váng.
Không chỉ riêng bọn họ, Sở Lưu Vân cùng tông chủ hai đại tông môn khác đã hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Trợn mắt há hốc mồm, biểu tình trên mặt cũng trở nên ngốc trệ.
Bên kia.
Sở Hoàng và lão giả áo đen bên cạnh đang định ra tay hỗ trợ, lập tức sững người tại chỗ.
"Chuyện này... chuyện này..."
Sở Hoàng nhìn một màn này, nhưng câu ấp úng lại một câu cũng nói không nên lời.
Rung động!
Thật sự là quá chấn động!
Một kiếm đẩy lùi hai mươi tư cường giả Nguyên Hải cảnh.
Đây là thực lực hiện giờ của Cố Dương sao?
Vốn hắn cho rằng Cố Dương có thể một kiếm miểu sát cường giả Nguyên Hải cảnh tầng bốn đã là thập phần biến thái.
Không nghĩ tới...
Hắn vẫn quá coi thường Cố Dương rồi!
Đây cũng không phải là thứ mà hai chữ thiên tài có thể hình dung!
Yêu nghiệt!
Biến thái!
Quả thực không phải người!
Cho dù Sở Hoàng kiến thức rộng rãi, thì giờ phút này trong lòng cũng nhịn không được gió nổi mây phun, chậm chạp không cách nào bình tĩnh lại.
Mà bên cạnh Sở Hoàng, thần sắc lão giả áo đen cũng tràn đầy chấn động.
"Không ngờ, thật sự là không ngờ tới."
"Cuộc đời của lão phu lại có thể nhìn thấy kiếm ý Đại viên mãn một lần nữa, là từ trên người một thanh niên mười bảy tuổi."
Đôi mắt già nua đục ngầu của lão giả áo đen tràn đầy tinh quang.
"Đại… Đại viên mãn Kiếm Ý?!"
Nghe thấy lời nói của lão giả áo đen, Sở Hoàng càng trợn trừng hai mắt.
Hắn tự nhiên biết được đại viên mãn kiếm ý.
Đó là cảnh giới lĩnh ngộ kiếm ý tối cao trong truyền thuyết!
Nếu có thể lĩnh ngộ kiếm ý Đại viên mãn.
Một kiếm xuất ra... Vượt cấp liền đơn giản giống như uống nước vậy!
Có thể nói, kiếm ý đại viên mãn và kiếm ý tiểu viên mãn hoàn toàn là hai loại kiếm ý hoàn toàn khác nhau!
Cho dù là từ phương diện nào đến bàn luận.
Kiếm ý đại viên mãn cũng có thể dễ dàng nghiền ép kiếm ý tiểu viên mãn!
Thế nhưng việc lĩnh ngộ Kiếm Ý Đại viên mãn khó khăn đến mức nào!
Nếu ngộ tính không đủ, cho dù có lĩnh ngộ ngàn năm cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ!
Mà phàm là người có thể lĩnh ngộ kiếm ý Đại viên mãn đều là thiên kiêu có ngộ tính siêu phàm!
Nhưng những người này, từ trăm tuổi trở xuống tuyệt đối không có!
Mà Cố Dương mười bảy tuổi lĩnh ngộ Đại viên mãn kiếm ý đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là chuyện mơ mộng viển vông.
Chuyện không có khả năng tồn tại!
Nhưng Cố Dương chính là làm được điểm này!
"Thật sự là... khó có thể tưởng tượng!"
Sở Hoàng cũng không biết nên nói gì, thần sắc phức tạp, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Không trung.
Mộ Dung Bạch Phong và Hạ Bình Nghĩa đều kinh hãi nhìn Cố Dương.
"Kiếm Ý Đại viên mãn! Vậy mà lại là kiếm ý Đại viên mãn!"
"Tiểu súc sinh này... Đến cùng là quái vật từ đâu chui ra!"
"Kiếm ý Đại viên mãn... Đây không phải là ý cảnh đỉnh phong mà chỉ cường giả Đan Hư mới có cơ hội chạm tới sao? Hắn dựa vào cái gì mà lĩnh ngộ!?"
Trong lòng bọn họ tràn đầy hoảng sợ.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Dương đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Quái vật!
Gia hỏa này tuyệt đối là quái vật trời sinh mà!
Bọn họ chưa từng nghe nói có người đã mười bảy tuổi, hơn nữa còn là Bão Nguyên cảnh, lĩnh ngộ được cảnh giới ý cảnh đỉnh phong là đại viên mãn trong truyền thuyết!
Nhưng hôm nay Cố Dương chính là cứ thế biểu hiện ra cho họ thấy!
Mộ Dung Bạch Phong lập tức cắn chặt răng.
Xem ra lần này bọn hắn... Đúng là đá phải tấm sắt rồi!
Bọn họ không ngờ rằng, ngộ tính của Cố Dương này lại biến thái đến tình trạng này!
Ngay cả kiếm ý đại viên mãn trong truyền thuyết cũng có thể lĩnh ngộ!
Mà tất cả những điều này cũng ngoài dự liệu của bọn họ.
"Phân tán ra!"
"Phòng ngừa chuyện phát sinh lúc nãy!"
"Đừng che giấu thực lực của mình nữa, lấy hết bản lĩnh của mình ra đi!"
"Nếu như hôm nay chúng ta không thể chém giết Cố Dương. Ngày sau chờ Cố Dương trưởng thành, hậu quả như thế nào trong lòng các ngươi hẳn là rất rõ!"
"Đừng có bất kỳ do dự gì nữa! Lấy tất cả bản lĩnh của bản thân ra, nhất định phải giết chết tên này!"
"Bằng không, hậu hoạn vô cùng!"
Mộ Dung Bạch Phong hét lớn một tiếng.
Ngay lập tức, tất cả cường giả Nguyên Hải Cảnh đều nhao nhao tản ra.
Bọn họ không có hội tụ ở một chỗ.
Bởi vì như vậy nếu Cố Dương lại ra thêm một kiếm, bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản!
Nhưng nếu phân tán ra, trái lại có thể mang đến phiền toái không nhỏ cho Cố Dương!
Đồng thời Mộ Dung Bạch Phong cũng trực tiếp gầm lên.