15
Dường như cẩu Hoàng thượng không muốn để ta cầu gì được nấy, cuối cùng hắn vẫn không ban chết cho ta.
Ta quay về Hoán Y Cục, trở thành cung nữ cấp thấp nhất ở đây.
Vòng một vòng rồi thì vẫn quay về điểm xuất phát.
Nếu may mắn ta có thể nhìn thấy bà vú ôm cửu công chúa ra ngoài đi tản bộ.
Nhiệm vụ hằng ngày của ta là giặt quần áo, giặt xong ta sẽ lén chạy tới Thọ Khang Cung bên cạnh.
Nếu may mắn ta còn có thể bắt gặp bà vú ôm cửu công chúa ra ngoài tản bộ.
Từ khi Hoàng hậu hoăng, ta đã nhìn thấy nghi trượng* của Yến phi dừng kiệu trước cửa Thọ Khang Cung rất nhiều lần. Yến Dung từ Yến Quý phi bị giáng xuống làm Yến phi. Yến phi rất yêu mến cửu công chúa, ả từng nhiều lần bày tỏ mong muốn được nuôi dưỡng tiểu công chúa dưới danh nghĩa của mình.
*Nghi trượng: Là những món vũ khí, quạt, dù, cờ… đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại, phi tần đi tuần hành thời xưa.
May mà Thái hậu không đồng ý.
…
Một năm sau.
Hoàng cung vừa tổ chức tiệc đầy tuổi cho cửu công chúa, nay đã sắp năm mới.
Hôm đó ta xin nghỉ với mama, đi tới Thọ Khang Cung ôm cây đợi thỏ chờ cửu công chúa như mọi ngày.
Có lẽ vì trời chuyển lạnh, hôm nay mama không ẵm cửu công chúa ra ngoài phơi nắng.
Ta chưa từ bỏ ý định, đứng chờ giữa trời gió rét thật lâu.
Mãi đến khi mặt trời sắp ngả về đằng Tây, ta mới thất thiểu chuẩn rời đi.
Đúng lúc đó, ta đụng phải nghi trượng của Yến phi ở cung đường bên ngoài Thọ Khang Cung.
Ta định né tránh bằng cách hành lễ, nào ngờ Yến phi lại đột nhiên mở miệng: “Khoan đã. Ngẩng đầu lên cho Bổn cung nhìn đi.”
Ả nhíu mày đánh giá ta, được hồi lâu chợt cười phá lên: “Trùng hợp nhỉ.”
“Ta lại gặp phải người quen cũ của nàng trong ngày giỗ của nàng.”
Yến phi ngồi nghiêng người trên liễu, tay chống cằm, trong mắt có nụ cười nhạt:
“Nghe nói ngươi rất khéo tay nên nhận được sự yêu thích của nàng.”
“Bổn cung rất ghét những thú vui của nàng.”
“Đã thế thì chặt tay của ngươi đi nhé.”
Ta bị kéo xuống với tội danh động chạm Quý phi.
Vì muốn gán thêm tội danh cho ta, mấy tên thái giám cao to lực lưỡng đã kéo ta vào một góc xó xỉnh, đè ta xuống đất đấm đá một hồi.
Có tên thái giám đạp vào cổ tay ta, cười gằn nói: “Tiện tỳ, lần này không có ai tới cứu ngươi đâu!”
Ta hét thảm một tiếng, giãy dụa kịch liệt.
Suy cho cùng ta cũng đã trải qua những năm tháng cực khổ ở Hoán Y Cục, thế nên ta dễ dàng lật úp hai tên thái giám đang đè ta xuống.
Những lời mắng chửi phát ra từ miệng chúng bẩn thỉu vô cùng, kẻ kéo tóc ta, kẻ tát ta sa sẩm mặt mày.
Ta tóc tai bù xù, khóe miệng rớm máu, mất nhận thức hoàn toàn, bắt đầu cắn xé cự lại bọn chúng, mặc kệ sống chết.
Nếu trên đời này không ai cứu ta, vậy hôm nay dù có liều chết, Lâm Phục ta cũng phải lột được một miếng thịt từ người lũ tạp chủng này.
…
Tuyết rơi.
Sau cùng ta bị thọt một chân, ta nhặt một cục đá lớn lên.
Ba tên thái giám, hai tên bị ta đánh ngất xỉu, một tên trốn được.
Ta đi tới trước mặt hai tên thái giám đang hôn mê trong tuyết kia, giơ cục đá lên cao.
Động tác này của ta dừng lại rất lâu, mãi đến khi tuyết rơi phủ nặng bờ vai ta, ta vẫn hạ tay xuống, để đá lăn trên đất.
Ta đánh người của Yến phi.
Dù có giết chúng hay không, ta cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Ta lảo đảo đi về phía trước, vô thức đi tìm cung đường quen thuộc trong ký ức.
Cung đường tối tăm bị tuyết bao trùm.
Tuyết dưới chân ta giống như bùn và những ngọn đèn mờ ảo trong cung là ma trơi đang bay lượn.
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng ta cũng đi tới Khôn Ninh Cung.
Tòa cung điện này bị bỏ hoang đã lâu, cửa cung đóng kín.
Giữa trời tuyết, ta cứ gõ cánh cửa cung đóng chặt kia từng lần một.
Ta lạnh tới hoa mắt chóng mặt, song vẫn cố chấp gõ cửa, đến khi trước mắt tối sầm, ta đã hôn mê rồi.
Trước khi mất ý thức, hình như ta đã thấy một góc áo màu minh hoàng.
16
Khi tỉnh lại, ta đang ở phòng cho cung nữ tại Hoán Y Cục.
Cổ tay ta đã được băng bó.
Một cung nữ mặt tròn lạ mặt bưng thuốc đi tới: “A, ngươi tỉnh rồi.”
Nàng nói: “Ta tên Tiểu Đào, từ khi ngươi bị Yến phi dụng hình, ta đã chăm sóc ngươi hai ngày rồi đó.”
Thấy ta hạ sốt, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vội vã rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Lý công công tới thăm.
Ông khuyên nhủ ta: “A Phục cô nương, Bệ hạ vẫn quan tâm ngươi.”
“Thấy ngươi ngã trước cửa Khôn Ninh Cung, dưới trời tuyết rơi, Bệ hạ đã mạo hiểm tự mình ôm ngươi đi một đoạn đường dài.”
“Lúc Bệ hạ xông vào Thái Y Việ, nhiều người hoảng sợ vô cùng—”
Ta cúi đầu không nói tiếng nào.
Lý công công cũng không nhiều lời, ông chỉ để lại một câu: “Bao giờ cô nương khỏe lại, cô nương nhớ cảm ơn Bệ hạ nhé.” Rồi cũng vội vàng rời đi.
…
Tiểu Đào chăm sóc ta bảy ngày.
Ta nói với nàng: “Cảm ơn ngươi. Ta đã khỏe rồi, hôm nay ta sẽ đi tạ ơn Bệ hạ.”
Hoán Y Cục nằm ở vị trí hẻo lạnh, muốn đi tới Dưỡng Tâm Điện phải mất một lúc lâu.
Ta đi rất chậm, vừa đi vừa nghĩ cách mở lời với cẩu Hoàng thượng.
Ta cũng không thể quỳ xuống dập đầu nhận sai ngay được: Bệ hạ, đúng là trước đó ta đã mắng ngài một trận, nhưng ta rất muốn báo thù Yến phi, xin ngài hãy giúp ta một tay đi!
Lý công công bảo cẩu Hoàng thượng vẫn quan tâm ta, nhưng ta không tin.
Đối với cẩu Hoàng thượng, ta là “Di vật” duy nhất Tiên Hoàng hậu để lại không thuộc về hắn.
Có lẽ ta cũng là người đầu tiên sống chết không chịu nghe lời hắn.
Cẩu Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn.
Hắn cứu ta tất nhiên không phải vì quan tâm ta, suy cho cùng hắn làm vậy cũng là vì khát khao chinh phục, muốn chiếm ta làm của riêng thôi.
Kỳ kèo hồi lâu, Dưỡng Tâm Điện hùng vĩ đã xuất hiện trước mắt ta.
Nếu ta muốn xin cẩu Hoàng thượng che chở ta, trước nhất ta phải tỏ ra yếu thế.
Ngẫm nghĩ một hồi, ta cởi áo khoác ngoài chống lạnh ra.
Ta mặc y phục cung nữ mỏng manh đứng ngoài Dưỡng Tâm Điện.
Lý công công nói: “Bệ hạ bảo cô nương cứ đứng chờ đã.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, song cứ luôn ho khù khụ mấy tiếng.
Một lát sau, tiếng nói chứa ý giận truyền ra từ trong điện: “Vào đi.”