Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007 - Thiên Diễn

Chương 1007 - Thiên Diễn
Chương 1007 - Thiên Diễn

"Minh chủ, Trương Hoành tiền bối, đây chính là nguyên lời nói của người kia."

Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen mở miệng nói.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người đứng phía trước nhất.

Một người chính là người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước đó không lâu, tên là Trương Hoành tiền bối!

Một người khác thì là một người mặc trường sam màu vàng, mặt mũi bình thường, lông mày thanh mảnh, khuôn mặt hắn rất bình thường, thuộc về tồn tại đứng ở trong đám người mà không có một chút thu hút nào.

Nhưng khí chất trên người lại có một không hai.

Có một sức thu hút lãnh đạo độc đáo.

Đứng ở đó, dường như có thể tự động thu hút sự chú ý của mọi người.

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng nở một nụ cười nhẹ và nói: "Thú vị, thế mà ngay cả Hắc Vô Thường cũng bị đối phương giết, nhìn như vậy tới, người này quả thực có chút khác biệt với thành viên Địa Phủ mà chúng ta đã biết trước đó."

"Thế nhưng là vì sao hắn lại muốn nói chuyện riêng với Trương Hoành trưởng lão?"

Một lão giả bên cạnh mở miệng nói ra lời nghi hoặc.

Trương Hoành cũng cau mày lại, sau đó khẽ lắc đầu.

"Ta chưa bao giờ nhìn thấy người này trước đây."

"Có lẽ đối phương chỉ là trùng hợp gặp phải Trương huynh ở đâu đó, lại hoặc là nhận úy thác của người khác, hoặc có thể là có thứ gì đó trên người Trương huynh mà đối phương cần."

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng mỉm cười, nhìn về phía Trương Hoành, nói: "Trương huynh, theo ý kiến ​​của ngươi, ngươi có muốn gặp hắn không?"

Trương Hoành suy nghĩ một lát, nói: "Nếu như đối phương thực sự khác với những thành viên Địa Phủ trước đây, đối với chúng ta mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt, nếu như có thể lôi kéo được đối phương, để cho đối phương trở thành nội ứng, vậy chúng ta sẽ làm việc dễ dàng hơn nhiều, không ngại đi qua gặp một lần!"

"Nhưng nhỡ đâu có nguy hiểm thì sao?"

Lão giả bên cạnh hỏi thăm.

"Trên người ta mang theo Độn Địa phù, một khi gặp phải nguy hiểm ta là có thể rời đi bất cứ lúc nào!"

Trương Hoành trả lời.

Lão giả kia không nói thêm lời nào nữa.

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng cũng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Cũng được, tự mình gặp một lần, tóm lại phải biết rõ ràng đối phương rốt cuộc là muốn làm gì."

Hắn đột nhiên đưa một đôi mắt hẹp dài nhìn về phía người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà trước mắt, cười nói: "Trên người hai người các ngươi bị lưu lại cấm chế?"

"Đúng vậy, sau khi người kia giết Hắc Vô Thường, cũng không yên tâm với chúng ta, đặc biệt động tay động chân ở trên người chúng ta."

Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen trả lời.

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng vươn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của mình ra, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai của người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen.

Vừa mới chạm vào, chính là hơi trầm ngâm, nói: "Đây là ... Vô Sinh chỉ, ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi áp chế một chút, tuy nhiên giải pháp cụ thể chỉ sợ vẫn phải cần đối phương tự mình đến làm."

"Đa tạ Minh chủ!"

Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen chắp tay nói.

Hắn biết trên đời này có một số bí thuật có được diệu dụng cực kỳ đặc biệt, đối mặt với những bí thuật này, cũng không phải tu vi càng cao thì có thể hóa giải được.

Cần phải có một số pháp môn đặc biệt thì mới được.

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng mỉm cười, thu tay trở về nói: "Đối phương có nói cho các ngươi biết khi nào sẽ lại liên lạc với các ngươi không?"

"Chuyện này thì không có, có điều đối phương đã dám thả chúng ta trở về, chỉ sợ chắc chắn sẽ có thủ đoạn gì đó có thể tìm được chúng ta, đúng rồi, có nên mời Thiên Toán Tử tính cho chúng ta một quẻ hay không? Chỉ lực mà người kia để lại trong cơ thể chúng ta, có lẽ có thể để Thiên Toán Tử thông qua chỉ lực đó đến khóa chặt đối phương."

Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen sáng mắt lên.

Thiên Toán Tử không chỉ số toán chi đạo thiên hạ vô song.

Càng quan trọng hơn chính là còn từng đạt được Thiên Diễn Thần chủng.

Cái gọi là Thiên Diễn, chính là thiên địa diễn sinh, sinh sôi.

Đại đạo chi thuật năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín, điều đó có nghĩa là mọi thứ đều khó trở nên hoàn hảo, tóm lại sẽ luôn để lại một chút, làm sinh cơ.

Mặc dù Thiên Diễn chỉ có thể đạt tới con số bốn mươi chín nhưng cũng đủ để tính toán tường tận chín mươi chín phần trăm chuyện trong thiên hạ.

Trước đó trên người Dương Phóng có Thần chủng ngăn cách mới khiến cho Thiên Toán Tử không cahcs nào kết luận vị trí cụ thể của Dương Phóng, nhưng Dương Phóng để lại chỉ lực ở trên người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen, để lại dấu vết, điều này mang tới cơ hội thôi diễn cho Thiên Toán Tử.

Đây chính là Thiên Diễn!

Người đàn ông mặc trường sam màu vàng hơi trầm ngâm, cười nói: "Cũng được, ta tự mình đi gặp Thiên Toán Tử một chút."

···

Sáng sớm hôm sau.

Bên trong núi rừng là một mảnh yên tĩnh.

Trong một hang động yên lặng.

Dương Phóng ánh mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Huyền Âm Long trảo đã hoàn toàn thay đổi ở trước mặt.

Sau khi hấp thu ba mươi giọt Hắc Ám Thần dịch, toàn bộ Huyền Âm Long trảo đã trải qua những thay đổi to lớn, đầu tiên là hình dáng bên ngoài.

Toàn bộ bề ngoài của Long trảo trông đã không còn giống như Long trảo, mà là mọc dày đặc lông đen, móng tay uốn cong, nhìn một cái giống như là móng vuốt của một con gấu to lớn vậy.

Đặc biệt là năm ngón tay dày cộm, trông như được đúc từ Ma thiết, mơ hồ lượn lờ lấy một loại khí tức vô hình không rõ, giống như có tà ma đang thức tỉnh.

Nhìn một cái cũng làm cho người ta có loại cảm giác rùng rợn và đáng ngại.

P/S: Ta thích nào ... chương 5

Bình Luận (0)
Comment