Kim Cương Cực Ma thể tầng thứ nhất (2500/5000).
"Kim Cương Cự Ma thể ... Kim Cương Cự Ma thể ... hai môn công pháp luyện thể trước đó đang dung hợp bây giờ đã dung hợp thành công rồi?"
Dương Phóng ngạc nhiên trong lòng.
Trước đó hắn một mực nghiên cứu Kim Cương Hàng Ma khu và Cực Đạo Cự Ma thể, cũng bởi vậy mà kích phát một số chức năng tiềm ẩn của bảng thông tin.
Hiện tại theo thời gian dài như vậy trôi qua, hai môn công pháp này lại thật hoàn thành quá trình dung hợp.
"Bên trong tên công pháp mới sau khi dung hợp này còn mang theo hai chữ Cự Ma, nói theo một cách khác, loại công pháp này cũng thuộc về cấm kỵ, một khi tu luyện cũng sẽ để cho người ta phát sinh Cự Ma hóa."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Thế giới này có một sự ác ý sâu sắc đối với tất cả các công pháp cường đại.
Dường như thực sự có một loại tồn tại đáng sợ nào đó ở trong bóng tối, đang giám sát chặt chẽ mọi người.
Bất kỳ thứ nào có khả năng uy hiếp được nó vậy đều sẽ gặp phải nguyền rủa.
Một lát sau.
Dương Phóng khẽ thở dài một hơi, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói với giọng lạnh nhạt: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Trong sân.
Nữ tử Hồng Nguyệt và Hoàn Linh quận chúa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, trên dưới toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi, có loại cảm giác như vừa mới đi dạo qua Quỷ Môn quan một vòng, thân thể mềm oặt giống như muốn nhũn ra.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, thực sự rất kinh hãi.
Kêu trời trời không biết!
Kêu đất đất chẳng hay!
'Kêu đạo hữu ủng hộ kim phiếu cho truyện, đạo hữu ngó lơ.'
Có loại cảm giác như bị thiên địa trực tiếp từ bỏ vậy.
Hoàn Linh quận chúa đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hải, để ý tới lão giả áo xám đang nằm hôn mê cách đó không xa.
Liệt lão ...
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong!
Cũng không biết rơi vào hôn mê từ lúc nào?
"Sư thúc, vãn bối Hồng Nguyệt bái kiến sư thúc, vị này là Hoàn Linh quận chúa, có việc đến đây cầu kiến sư thúc!"
Nữ tử Hồng Nguyệt vội vàng khom người hành lễ, mở miệng nói.
"Vãn bối Hoàn Linh, xin ra mắt tiền bối."
Hoàn Linh quận chúa cũng phản ứng lại, mở miệng hành lễ.
"Hồng Nguyệt? Đúng là nha đầu ngươi, ngươi xâm nhập vào chỗ ở của ta là không muốn sống nữa phải không?"
Giọng nói khàn khàn mà lạnh nhạt của Dương Phóng chậm rãi vang lên.
"Sư thúc thứ lỗi cho, Hồng Nguyệt có việc muốn nhờ, cầu sư thúc xem ở trên sư tôn bỏ qua cho Hồng Nguyệt."
Hồng Nguyệt vội vàng quỳ rạp xuống đất, mở miệng nói.
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh truyền ra, nặng nề chấn động vào bên tai Hồng Nguyệt, khiến cho sắc mặt Hồng Nguyệt trắng nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa thì ngã nhoài xuống.
"Nói! !"
Giọng nói lạnh như băng vang lên, ngắn gọn có lực.
"Hồng Nguyệt muốn mời sư thúc rời núi, trợ giúp một vị bằng hữu của ta, sư thúc yên tâm, vị bằng hữu này tất có hậu báo, nàng ta chính là người của Hoàng thất, rất nhiều tài nguyên, chắc chắn sẽ không keo kiệt."
Hồng Nguyệt vội vàng mở miệng, dập đầu lần nữa.
"Còn xin tiền bối tương trợ, nếu như có được sự tương trợ của tiền bối, Hoàn Linh bằng lòng trả bất cứ giá nào!"
Hoàn Linh quận chúa cắn răng một cái, cũng lập tức khom người mở miệng nói.
"Hoàng thất?"
Bên trong gian phòng truyền ra giọng nói lạnh nhạt hờ hững: "Bên trong hoàng thất lại có thể lấy ra thứ gì để cho bản tọa cảm thấy hứng thú?"
Trong đầu Hoàn Linh quận chúa dao động nhanh chóng, mở miệng nói ra: "Bên trong hoàng thất khống chế rất nhiều bảo vật truyền thừa xuống từ thời viễn cổ, như là Thái Cổ Long huyết, Thần huyết viễn cổ, còn có các loại bảo dược thượng cổ, thậm chí còn có một số Thần đan kéo dài tuổi thọ hiếm có, chỉ cần tiền bối bằng lòng, Hoàn Linh bằng lòng mặc cho tiền bối chọn lựa."
"Thần dược kéo dài tuổi thọ sao?"
Bên trong gian phòng truyền đến giọng nói lạnh như băng.
Giống như thể nhân vật ở bên trong đó đã rất động tâm.
Vai trò hiện tại của Dương Phóng là nhân vật cấp bậc sư thúc của Hồng Nguyệt, tự nhiên phải làm ra một số chuyện phù hợp với thân phận, cho nên mới cố ý thể hiện ra việc mình cảm thấy hứng thú với thần dược kéo dài tuổi thọ.
Dù sao sư thúc cái nhân vật cấp bậc này, nghe cái chính là lão quái vật, thọ nguyên chắc chắn là sắp cạn kiệt.
"Đúng vậy, chỉ cần tiền bối rời núi, vãn bối có thể chắp tay đưa lên."
Hoàn Linh quận chúa cắn răng nói.
Trong gian phòng lập tức rơi vào trầm mặc.
Giống như có một tồn tại vô cùng kinh khủng nào đó đang trong trạng thái do dự vậy.
Hai nữ trong sân tất cả đều nín thở, không động đậy, trong lòng vô cùng căng thẳng, lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Mãi một lúc sau.
Bên trong mới truyền đến giọng nói lạnh nhạt, nói: "Các ngươi đi về trước đi, bản tọa cần cân nhắc một chút."
Cân nhắc?
Hồng Nguyệt ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ giật mình.
Vị tồn tại này vì sao còn phải cân nhắc?
Bên phía Diêm Quân không phải căn dặn, bảo hắn ở đây chờ chính mình, trước tiên gia nhập hoàng thất sao?
Nhưng nàng ta hiện tại cũng không dám mở miệng hỏi thêm câu nào.
"Vâng, sư thúc!"
Hồng Nguyệt cung kính gật đầu.
"Vâng, tiền bối."
Hoàn Linh quận chúa cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp, hành lễ lần nữa, nói: "Xin hỏi tiền bối, phải bao lâu mới có câu trả lời?"
"Hai ngày."
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Hoàn Linh sẽ ở vào hai ngày sau đó lại tới bái phỏng tiền bối."
Hoàn Linh quận chúa chắp hai tay lên.
Bên trong gian phòng không còn vang lên bất kỳ giọng nói nào nữa, hoàn toàn yên ắng.
Hoàn Linh quận chúa thầm thở phào, không nói thêm lời nào.
Nàng ta đi sang một bên, nhấc lão giả mặc áo xám trên mặt đất lên rồi quay người rời đi.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.