Kết quả lão tăng này lại nói vận thế của mình càng ngày càng mạnh?
Trình Thiên Dã bình tĩnh suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc đã phát hiện khác thường.
Dường như bắt đầu từ Tây Lăng tiểu trấn, vận thế của mình quả thực trở nên không giống, đầu tiên gặp Phổ Nhân thần tăng, sau đó đạt được chân truyền của Thần tăng, sau đó lại cùng Thần tăng tiến vào Thiên Long vực, ở bên trong Thiên Long vực lấy được đủ loại truyền thừa.
Cuối cùng được Thần tăng dẫn tiến tới lão La Hán trước mắt này ...
Đủ loại chuyện xui xẻo trước đó dường như thật đã biến mất.
"Vâng, tiền bối."
Trình Thiên Dã chắp tay trước ngực, trong miệng trả lời.
Nhưng trong đầu vẫn như cũ không để ý lắm.
Ta đã xui xẻo lâu như vậy rồi, vận khí mới vừa chuyển biến tốt đẹp hơn một chút thì ngươi nói ta vận thế quá mạnh, muốn tiến hành bóp chết, này không khổi khinh người quá đáng sao?
Chẳng lẽ ta ở thế giới bên này phải chịu không may cả một đời mới được sao?
Ở vào lúc Trình Thiên Dã có ý tưởng này.
Ở một phương hướng khác.
Hai người xuyên không là Nhậm Quân và Từ Khai lại đang quét dọn bên trong Tàng Kinh các của Chuyển Luân tự, trong lúc vô tình phát hiện một bản bí tịch được giấu ở bên trong kinh thư ...
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Từ sau khi đạt tới cảnh giới Siêu phẩm, vận khí của bọn họ dường như cũng trở nên không được thích hợp cho lắm.
Đủ loại chỗ tốt thật giống như đặc biệt chờ đợi chính mình ở chỗ này vậy ...
Này cũng quá khoa trương đi?
...
Linh Tham trấn.
Lối vào hang động bí ẩn toát ra từng đợt khí tức thần thánh và ấm áp, hiện ra trước tầm mắt của Dương Phóng và đám người khác, nhìn vào có thể thấy ánh sáng bên trong méo mó, mông lung, thần bí khó lường.
"Phong ấn nơi này còn chưa hoàn toàn mở ra?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy tiền bối, đáng ra đêm nay sẽ mở ra hoàn toàn."
Công Dương Cổ cẩn thận trả lời.
"Cần như thế nào mới có thể mở ra? Có gì cần phải chú ý không?"
Dương Phóng hỏi.
"Có, phong ấn nơi này rất đặc biệt, theo như Ngô trưởng lão nói trước đó, nhất định phải ở vào giờ Tý mỗi đêm, thời điểm mà âm khí thịnh nhất tiến hành thử, bởi vì vào lúc đó, phong ấn nơi này là yếu kém nhất, nhưng vượt qua giờ Tý, phong ấn sẽ được tăng cường lần nữa, chúng ta chiếm cứ ở nơi này trải qua trong thời gian dài, mỗi đêm chỉ có khoảng thời gian một canh giờ để mở phong ấn ra, dùng tới mười mấy năm, cuối cùng mới mài phong ấn ra chỉ còn lại một lớp da."
Công Dương Cổ trả lời.
"Thì ra là thế, vậy bản tọa chờ đợi ở chỗ này."
Dương Phóng gật đầu.
Đám người Lục Thiên Phóng, Cao Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng do dự, đang nhanh chóng động chủ ý.
Nơi đây thế nhưng là nơi quan trọng của triều đình.
Dựa theo lý thuyết mà nói thì cơ duyên nơi này cũng nên thuộc về triều đình.
Nhưng bây giờ đối mặt với Dương Phóng, bọn họ sao lại dám nói lên một cách tùy tiện.
Nhưng không nói lên chuyện này, lại có vẻ như mình bất trung đối với triều đình.
Trong lúc nhất thời, hai người đều tiến thoái lưỡng nan, do dự.
"Tiền bối, vậy vãn bối để hai người Công Dương Cổ và Hải Long ở lại cung cấp tiền bối điều động, vãn bối dẫn theo những người khác đi chỉnh lý những chuyện khác trong thị trấn."
Cuối cùng vẫn là Hoàn Linh quận chúa mở miệng trước.
Nàng ta trước đó đã từng hứa hẹn với Dương Phóng, sau khi tiến vào thị trấn tất sẽ có hậu báo, cộng thêm thực lực của Dương Phóng còn muốn đáng sợ hơn so với sự dự liệu của nàng, cho nên ước gì có thể mở ra giá cả cao hơn để giữ Dương Phóng ở lại.
Bây giờ Dương Phóng cảm thấy hứng thú đối với nơi phong ấn này, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
Dù sao nếu như có bảo vật như bí tịch, tới lúc đó mình lại sao chép một phần cho hoàng thất, vậy cũng không tính là quá phận.
Về phần nếu như là thiên tài địa bảo?
Chỉ cần số lượng không nhiều thì cứ tặng cho vị tiền bối này.
"Quận chúa ... "
Cao Hổ thay đổi sắc mặt, nhịn không được mở miệng.
Hoàn Linh quận chúa khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không cần phải nhiều lời.
Cao Hổ lập tức ngậm miệng lại, đi theo đám người Hoàn Linh quận chúa rời khỏi nơi này.
Chẳng mấy chốc, khu vực nơi này chỉ còn lại hai người Công Dương Cổ và Hải Long.
Dương Phóng không nói một lời, cứ như vậy mà ngồi xếp bằng, lập tức rơi vào trong trạng thái nhắm mắt minh tưởng.
Công Dương Cổ, Hải Long đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được mà nở ra nụ cười khổ.
Ai có thể nghĩ tới chuyện lại đột nhiên phát triển đến loại tình trạng này?
···
Thời gian cả ngày nhanh chóng trôi qua.
Màn đêm buông xuống.
Bầu trời đầy sao.
Rất nhiều ngọn đuốc được thắp sáng trong thị trấn nhỏ này, trông cực kỳ bắt mắt trong đêm tối.
Lại một thời gian nữa trôi qua, cuối cùng đêm khuya cũng đến.
Vốn cuộn trào mãnh liệt, cửa hang cổ quái như cái hỏa lò mặt trời vậy, đột nhiên khí tức bắt đầu thu liễm, tất cả khí tức cường đại đều đang tiêu tán nhanh chóng.
Ngược lại hóa thành từng sợi từng sợi khí tức quái dị âm trầm mỏng manh, mang đến từng cơn rét lạnh, khiến cho da lông người ta dựng đứng, trong lòng sợ hãi.
Hai mắt Dương Phóng lập tức mở ra, vươn người từ dưới đất đứng dậy, ánh mắt quan sát cẩn thận về phía cửa hang trước mặt.
Chỉ thấy lực lượng phong ấn trước đó quả nhiên đang biến yếu một cách nhanh chóng, giống như thủy triều rút vậy, lộ ra khu vực kỳ dị đen nhánh thâm trầm ở bên trong.
Keng!
Nhuyễn kiếm bên hông hắn đột nhiên ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh sáng tím sẫm kỳ dị, nhanh chóng đâm xuyên về phía cửa hang trước mặt, từng đạo kiếm ảnh hiện lên, thần bí mà mông lung.
P/S: Ta thích nào ... chương 10