"Trong khoảng thời gian này mảng Khôn thường xuyên có các hoạt động, bốn thế lực lớn cũng đang không ngừng âm thầm cạnh tranh với nhau, thời gian chính thức thành lập Huyễn Thiên minh đã không còn xa, tới lúc đó, Huyền Đế tộc các ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt người đời, hơn nữa sẽ đứng vào hàng cao tầng, cùng phân chia chỗ tốt."
Người đàn ông lông mày rậm rạp nói.
"Vậy là được, mọi chuyện làm phiền Hà Mục trưởng lão."
Hắc Huyền khẽ gật đầu.
"Dễ nói, dễ nói."
Hà Mục trưởng lão mỉm cười mở miệng nói, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía năm nữ tử ở sau lưng, cười nói: "Hắc Huyền - Đại trưởng lão, vậy hôm nay lão phu không ở đây lâu thêm, không ngại lão phu hiện tại lập tức dẫn người rời đi."
"Hà huynh xin cứ tự nhiên!"
Hắc Huyền nói.
Hà Mục trưởng lão lập tức nở ra nụ cười hài lòng, vươn người đứng dậy, ra hiệu cho năm nữ tử kia đi theo sau lưng.
Mấy người đi qua boong tàu, đi về phía đuôi thuyền, lập tức leo lên một con thuyền lớn khác, bắt đầu rời đi.
Sắc mặt Hắc Huyền lạnh lùng, không động đậy, lực lượng tinh thần sớm đã thẩm thấu mà ra, thu hết mọi tình huống bên ngoài vào mắt.
Mắt thấy Hà Mục dần dần đi xa, hoàn toàn biến mắt, Hắc Huyền hơi nheo mắt lại, trong miệng lập tức phát ra tiếng hừ lạnh.
Đột nhiên!
Một giọt nước quỷ dị trên boong tàu chậm rãi từ bên ngoài chảy xuôi, dọc theo khe cửa của gian phòng, theo thời gian dần trôi qua dần dần thẩm thấu vào trong phòng.
Toàn bộ gian phòng ngay lập tức tràn ngập một cỗ khú tức quỷ dị.
Giống như một đại dương vô hình, lấp đầy không gian bên trong.
Xoát!
Giọt nước quỷ dị này lập tức bắt đầu uốn a uốn éo, gập tới gập lui, dần dần biến thành một bóng người cao lớn.
Tướng mạo của bóng người này cực kỳ quái, có mái tóc màu xanh lam, con mắt màu xanh lam, râu màu xanh lam.
Nước da cực kỳ trắng nõn.
Sau khi hắn xuất hiện, một đôi ánh mắt lập tức rơi vào trên người Hắc Huyền, cau mày lại, mở miệng nói: "Những nữ tử kia đều giao cho hắn rồi sao?"
"Đúng vậy, một vài đỉnh lô mà thôi, lão phu còn có thể lấy ra nổi."
Hắc Huyền lạnh giọng nói.
Người đàn ông tóc xanh lam khẽ gật đầu, nghi hoặc nói: "Đạo huynh, ta thực sự nghĩ mãi mà không hiểu, các ngươi đã ẩn cư nhiều năm như vậy, rất ít khi qua lại với người bên ngoài, vì sao lần này lại muốn chủ động tiến vào Huyễn Thiên minh? Chẳng lẽ cũng muốn chia cắt lợi kích cùng với các thế lực khác?"
"Ha ha, Thủy tộc các ngươi không phải cũng ẩn cư nhiều năm rồi sao, vì sao lần này cũng muốn xuất thế?"
Hắc Huyền nở ra nụ cười chế giễu, một đôi ánh mắt nhìn về phía người đàn ông tóc lam.
"Chuyện này ..."
Người đàn ông tóc lam cũng theo đó mà gượng cười hai tiếng, nói: "Thủy tộc ta chỉ là vừa lúc gặp phải chuyện này, vừa lúc muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi."
"Lão phu cũng thế."
Hắc Huyền mở miệng nói.
"Được a, không cần biết Đạo huynh và ta đến cùng là có mục đích gì, hai bên đã quyết định hợp tác, sau này xin hãy thành thật với nhau, chúng ta không được rơi vào cách làm của con người."
Người đàn ông tóc lam nói.
"Tự nhiên như thế."
Hắc Huyền gật đầu.
"Vậy tại hạ không ở lại lâu thêm."
Người đàn ông tóc lam mỉm cười, tựa hồ vừa rồi ẩn nấp trong bóng tối, đề phòng có chuyện gì xảy ra, giờ phút này chắp tay hóa thành giọt nước một lần nữa, thân thể lóe lên, biến mất khỏi nơi này.
Hắc Huyền - Đại trưởng lão khôi phục vẻ trầm mặc, không động đậy, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau.
Giọng nói sát đá vang lên từ trong miệng hắn: "Trở về!"
Bốn phương tám hướng thế nhưng là không có một âm thanh nào truyền lại.
Thuyền lớn cũng hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.
Yên tĩnh tới đáng sợ, giống như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Hắc Huyền nhướng mày, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên đứng lên, mở miệng hát: "Huyền nô ở đâu?"
Xung quanh vẫn lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt hắn thay đổi, thân thể đột nhiên lao ra khỏi phòng.
Vừa mới chạy ra khỏi phòng, đồng tử của hắn co rụt lại, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mặc áo bào xám, đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ xuất hiện trên boong tàu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân thể hắn.
Gần như ngay khi cơ thể của Hắc Huyền vừa mới lao ra, một tầng lĩnh vực khủng bố vô hình từ đối thủ lập tức lan ra, phong tỏa không gian, giam cầm thiên địa, trực tiếp nghiền ép về phía thân thể của Hắc Huyền - Đại trưởng lão.
Toàn bộ chiếc thuyền giống như bị phong tỏa.
Cùng lúc đó, bốn cái vòng xoáy quỷ dị xuất hiện, giống như bốn cái địa ngục luân hồi.
Hắc Huyền - Đại trưởng lão sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Lại có người ám sát chính mình?
Hắn hét lên một tiếng ầm ĩ, lĩnh vực bản thân giống như thủy triều mãnh liệt mà ra, trùng trùng điệp điệp đánh về phía lĩnh vực của Dương Phóng với ý đồ thoát khỏi trạng thái giam cầm.
Nhưng đều vô dụng, lĩnh vực bản thân hắn vừa mới xuất hiện thì đã bị bốn vòng xoáy quỷ dị đó nhanh chóng hấp thu lại, giống như dòng nước đổ vào trong sa mạc, lập tức biến mất không thấy.
Nguy cơ lớn đang nhanh chóng hiện lên ở trong lòng Hắc Huyền - Đại trưởng lão, thế giới trước mặt cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển thành màu đen, tất cả tia sáng đều biến mất hết.
Giống như đang đặt mình vào trong vực sâu không đáy, âm trầm khó tả.
Để hắn có một loại cảm giác đáng sợ, cản không thể cản, tránh cũng không thể tránh.
Người nào?
Thủ đoạn này là gì?
Trong lòng hắn chấn kinh, biết mình không thể nào ngồi chờ chết.
Nếu như tiếp tục không phản kháng, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chắc chắn phải chết ở đây.
P/S: Ta thích nào ... chương 4.