Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1035 - Chương 1035 - Hoàng Đế Đại Nguyệt!

Chương 1035 - Hoàng đế Đại Nguyệt!
Chương 1035 - Hoàng đế Đại Nguyệt!

Mục đích của bọn họ là để cho đối phương bỏ phiếu, ủng hộ cho Hoàng thất mà không phải là để giết chết đối phương.

Nếu như giết chết đối phương, vậy số phiếu của Hoàng thất không đủ vẫn như cũ không chiếm được vị trí trưởng lão.

"Yên tâm, bản tọa biết."

Dương Phóng trả lời lạnh nhạt.

"Vậy Hoàn Linh sẽ không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi."

Hoàn Linh quận chúa (công chúa) cúi đầu nói.

"Ừm."

Dương Phóng lên tiếng, không nói thêm lời nào.

Hoàn Linh quận chúa chậm rãi lùi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Bên trong gian phòng.

Ánh mắt Dương Phóng thâm thúy, nhìn chằm chằm vào hai loại vật phẩm trong tay, sau đó nhìn vào bảng thông tin trước mắt một chút, hơi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định luyện hóa Bồ Đề Linh căn trước.

Về phần Thái Huyền kinh, không phải ngày một ngày hai là có thể học được.

Về sau có thể từ từ nghiên cứu.

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Dương Phóng mở hai mắt ra lần nữa, trong miệng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng sau đó lại thu lại.

Không hổ là Bồ Đề Linh căn.

Chỉ một gốc thôi đã khiến Thái Nhất Hồn quyết của hắn được đẩy cao lên một cái cấp độ cực lớn.

Thái Nhất Hồn quyết trước đó chỉ là tầng thứ ba (1000/12000), nhưng bây giờ đã biến thành tầng thứ ba (8000/12000).

Tăng lên tới tận 7000 điểm kinh nghiệm.

Hắn cẩn thận cảm nhận biến hóa rất nhỏ trong thân thể.

"Điểm kinh nghiệm tăng lên 7000 điểm, giác quan, xúc giác của bản thân nhạy cảm hơn gấp đôi so với trước đó, phạm vi mà lực lượng tinh thần có thể phóng ra ngoài cũng lớn khoảng gấp đôi so với trước đó, đối với việc quan sát chi tiết cũng càng tỉ mỉ hơn, càng quan trọng hơn chính là ..."

Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát.

Hồn phách của hắn quả thực đã có dấu hiệu hơi thực chất hóa.

Hồn phách trước kia chỉ là một cái bóng mờ, hoàn toàn không cảm nhận được.

Nhưng bây giờ có thể cảm nhận được rõ ràng rằng có một sinh mệnh kỳ lạ thực sự trong cơ thể.

Sinh mệnh kỳ lạ này hòa quyện với cơ thể của chính mình, luôn luôn được cơ thể nuôi dưỡng và nuôi dưỡng trở lại cơ thể.

Huyền diệu khó lường!

Thủy hỏa giao hòa!

Nửa canh giờ sau.

"Tiền bối, ngài xuất quan chưa?"

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên lời hỏi thăm vô cùng cẩn thận của Hoàn Linh quận chúa.

"Xuất quan rồi."

Dương Phóng trả lời với giọng nhàn nhạt, truyền ra ngoài.

Cong ngón búng ra, cửa phòng mở ra.

Hoàn Linh quận chúa mặc một chiếc váy màu vàng hơi đỏ, mái tóc được búi cao, bên trên được gài trâm phượng màu vàng kim tới đây bái phỏng Dương Phóng.

Tới cùng với Hoàn Linh quận chúa, đột nhiên còn có thêm một người khác.

Thân hình của người này không cao, chỉ có chiều cao trung bình, râu tóc đã hoa râm, trên mặt có không ít nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Mọi bí mật ở trước mặt hắn giống như không chỗ che thân.

Cái mũi của hắn hơi khoằm, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được một cỗ uy nghiêm khó nói thành lời, giống như bởi vì ở vị trí trên cao đã lâu.

Hoàng đế Đại Nguyệt!

Lam Vô Kỳ!

Trong đầu Dương Phóng lập tức hiện ra mấy chữ.

"Bạch tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng mới được gặp, may mắn may mắn!!"

Lam Vô Kỳ mỉm cười nói, cũng không làm ra chút giá đỡ nào, hai tay chắp lên.

"Bệ hạ khách khí."

Dương Phóng đáp lễ, thái độ không kiêu ngạo không tự tin, giống như ngày thường.

"Chuyện trước đó chắc hẳn tiểu nữ cũng đã nói ra toàn bộ với Bạch tiên sinh rồi, chuyện này thật ra thì còn phải trách ta, đều tại ta chỉ vì cái trước mắt, lôi kéo được mấy cường giả mà không tìm hiểu rõ ràng, đến mức có người trong đó giấu giếm ý đồ, ta lại không để ý tới nên lúc này mới gây ra tình trạng như thế."

Lam Vô Kỳ khẽ thở dài, không khỏi nở một nụ cười gượng gạo.

"Người không phải là thánh hiền thì làm gì mà không có lỗi, bệ hạ cần gì phải tự trách."

Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Huống hồ nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người khác, bản tọa từ trước đến nay chú trọng chữ tín, cũng chán ghét tất cả những người không giữ chữ tín."

"Có lời này của tiên sinh, ta yên tâm."

Lam Vô Kỳ mở miệng nói: "Người gây chuyện lần này tên là Thất Sát thủ - Hàn Vô Tà, người này là giáo chủ Tu La giáo, bước vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê vào hai mươi năm trước, bảy vị cường giả ta mời được thì có tới bốn vị trong đó đều đã trở mặt hướng về phía hắn, không thể không nói thủ đoạn người này mạnh, khác hẳn với người bình thường."

Nói đến đây, hắn cười khổ lắc đầu, có chút tự giễu.

Lập tức dừng một chút, nói: "Tiên sinh, tối nay bọn họ sẽ ở bên trong một hội nghị bí mật trong thành, dùng cái hội nghị này để trao đổi vật cần thiết trong việc tu luyện, không biết tiên sinh có nắm chắc hay không?"

"Nếu chỉ đối phó một mình Hàn Vô Tà, vậy thì dễ như trở bàn tay."

Dương Phóng bình tĩnh trả lời.

"Tiên sinh yên tâm, bọn họ mặc dù xúm lại với nhau trong thời gian ngắn, nhưng cũng đều bởi vì lợi ích, chỉ cần thấy Hàn Vô Tà bị trấn áp, chắc chắn sẽ sinh lòng kính nể, sẽ không mạo hiểm."

Lam Vô Kỳ nói.

Những người kia có thể bán hắn thì tự nhiên cũng có thể bán Hàn Vô Tà!

"Ừm."

Dương Phóng gật đầu.

...

Màn đêm buông xuống.

Trong phủ đệ mờ tối vắng lặng.

Từng dãy đèn lồng màu trắng sáng lên, mông lung nhưng lại cũng không thể tỏa sáng ra khoảng cách xa, tia sáng lập lòe làm cho một số non bộ cùng đình đài trong bóng tối mơ hồ không rõ, như rong rêu trong nước vậy.

Trong sảnh rộng rãi.

Một hàng ngọn nến lặng lẽ cháy, tỏa ra ánh vàng nhạt, chiếu sáng những bóng người trong sảnh.

Có tới bảy bóng người, ngồi xếp bằng thành hình vòng tròn.

P/S: Ta thích nào ... chương 10

Bình Luận (0)
Comment