Trong toàn bộ hang động, khí tức hỗn loạn, tĩnh mịch khó lường, giống như nối thẳng tới phủ đệ U Minh, bắt đầu từ buổi sáng mãi cho đến buổi chiều, khí tức hỗn loạn trong hang động từ đầu đến cuối chưa hoàn toàn ngừng lại.
Từng sợi khí tức đáng sợ lan truyền ra ngoài, khiến cho khu vực bảy tám dặm quanh hang động không có một loại sinh vật nào dám can đảm xuất hiện.
Tất cả chim thú sâu bọ đều đang nhanh chóng rời xa.
Cũng may trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đều là rừng sâu núi thẳm, ít người qua lại, không có bất kỳ người nào xuất hiện ở đây vào lúc này.
Nếu không khí tức quỷ dị như vậy đoán chừng sớm đã dẫn một số cao thủ chạy tới.
Hoàng hôn chạng vạng tối.
Nhuộm vàng cả núi rừng, từng lớp từng lớp, mênh mông bát ngát.
Mấy con sinh vật quỷ dị vô cùng to lớn di chuyển nhanh chóng trong rừng.
Trong số bọn chúng mỗi một con đều cao tới hơn năm mét, chiều cao khoảng bảy, tám mét, thân thể hư ảo, giống như cái bóng trong suốt, tứ chi chạm đất, mọc ra hai lỗ tai.
Nhìn một cái giống như loại chó săn của nhà nông bình thường.
Chỉ có điều lớn hơn nhiều so với chó săn, trên người còn bộc lộ ra khí tức quỷ dị không nói nên lời.
Sưu sưu sưu sưu!
Ba con Minh khuyển to lớn lao nhanh chong khu rừng.
Thân thể thi thoảng dừng lại, dùng cái mũi ra sức ngửi ngửi, đôi con mắt trống rỗng đen nhánh quét nhìn về phía bốn phương tám hướng, giống như đang phân biệt phương hướng.
Ở sau khi xác nhận được phương hướng, chẳng mấy chốc lại lao nhanh về phía trước một lần nữa.
Mà ở đằng sau ba con Minh cẩu có một nữ tử thần bí mặc váy trắng, tóc đen như mực, khí chất lạnh lùng quanh quẩn bên người.
Nàng ta có vẻ khác với loại lạnh lùng cao ngạo tránh xa người ngàn dặm kia, ngược lại có loại khí tức người chết nồng đậm.
Thật giống như một bộ thi thể ngâm ở trong nước đá.
Làn da trơn nhẵn mà lạnh buốt.
Ánh mắt càn quét, thân pháp cực nhanh, một mực bám sát theo sau ba con Minh khuyển.
Gâu! Gâu! Gâu!
Ba con Minh khuyển phát ra tiếng sủa trầm thấp mà quỷ dị, vang vọng trong rừng.
Hai mắt nữ tử váy trắng lóe lên, thân thể đột nhiên tăng tốc.
Tìm được!
···
Trong hang động.
Dương Phóng mở ra hai mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng trên mặt lại nở ra nụ cười nồng đậm.
Thành công.
Hiện tại đã không thể gọi là Tứ Vực Luân hồi nữa rồi.
Mà phải gọi là Ngũ Vực Luân hồi!
Càng quan trọng hơn chính là!
Có sự gia nhập của Nguyên Tâm Thần chủng, sau này ở vào lúc thi triển lĩnh vực, là có thể tăng thêm một loại huyễn cảnh vào bên trong lĩnh vực, phóng đại lỗ hổng tâm linh của đối phương.
Từ đó đạt tới tình trạng không đánh mà thắng.
"Cứ mỗi lần thêm một Thần chủng, uy lực của dung hợp này sẽ tăng lên tới mấy lần."
Dương Phóng tự nói.
Thật đúng là chờ mong tới cái ngày tập hợp đủ Lục Đạo Luân hồi.
Vào lúc trên mặt Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, tiếp tục thể nghiệm, lông mày đột nhiên khẽ nhúc nhích, nghe được động tĩnh quỷ dị truyền đến từ nơi xa trong rừng sâu.
Ở sau khi dung hợp Nguyên Tâm Thần chủng, phạm vi thi triển Phong luật của hắn cũng theo đó mà đề cao thêm lần nữa.
Phạm vi lắng nghe trước đó là từ hơn mười dặm biến thành hai mươi mấy dặm.
Thứ gì?
Dương Phóng lộ ra vẻ nghi hoặc, thân thể nhoáng một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài hang động.
...
Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng động quỷ dị của Minh khuyển vẫn như cũ nhanh chóng truyền đến từ trong rừng.
Tốc độ của ba con Minh khuyển cũng bắt đầu đột nhiên tăng tốc.
Giống như sinh ra một mối liên hệ với nhân quả từ nơi sâu xa.
Cho dù Dương Phóng đã lập tức rời xa hang động, nhưng ba con Minh khuyển này vẫn đang lần theo khí tức bám theo một đoạn, tiếp tục đuổi theo về phía bên kia Dương Phóng.
Nữ tử váy trắng đi theo phía sau đột nhiên cau mày, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
"Bạch Vô Thường đang di chuyển?"
Thân thể của nàng cũng đột nhiên tăng tốc, đuổi theo về phía trước.
···
Sâu trong rừng.
Dương Phóng thi triển thân pháp, một đường lao cực nhanh, muốn tạm thời thoát khỏi loại dao động quỷ dị kia, tuy nhiên theo thời gian dần dần trôi qua, hắn cau mày lại.
"Không đúng!"
Thân thể đột nhiên dừng lại, Dương Phóng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Loại khí tức này giống như đang nhắm thẳng về phía hắn.
Không cần biết hắn di chuyển về phía nào, loại khí tức này cũng đang nhanh chóng tiếp cận tới.
Đây rõ ràng là đang truy tung chính mình?
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hai mắt Dương Phóng chớp động, không còn tiếp tục chạy nữa mà quay đầu nhìn về phía phương hướng của ba con Minh khuyển, lập tức chủ động tiếp cận tới.
Hắn sắp phải xuyên không trở về rồi, tuyệt không được để lại một kẻ thù vô hình ở sau lưng.
Nếu không trong vòng một giờ sau khi hắn xuyên không trở về, có trời mới biết đối phương có tìm thấy thân thể của hắn hay không.
Bởi vậy nhất định phải giải quyết trước!
···
Thời gian trôi qua không lâu.
Sâu trong rừng ánh vàng.
Ba con Minh khuyển quỷ dị cuối cùng cũng dừng lại, tròng mắt trợn lớn, nhe răng nhếch miệng, lỗ tai dựng thẳng lên, đang liều mạng tiến hành sủa về phía một mảnh khu vực khoảng không ở phía trước.
Gâu gâu gâu ...
Từng đợt âm thanh quỷ dị liên tục vang lên.
Thật giống như ở bên trong khu vực khoảng không trước mắt tồn tại một bóng người quỷ dị nhìn không thấy.
Nữ tử váy trắng lặng lẽ đi theo sau lưng, cau mày lại, ánh mắt ngưng trọng, nhìn về phía khoảng không trước mắt.
Chuyện gì vậy?
Vì sao Minh khuyển lại đột nhiên dừng lại!
Lại tiến hành sủa về phía khoảng đất trống trước mắt?
Chẳng lẽ Bạch Vô Thường đã rời đi?
Hay là nói Bạch Vô Thường đang ẩn nấp trong lòng đất?
P/S: Ta thích nào ... chương 7