"Ừm?"
Dương Phóng nhíu mày.
Còn có đại năng chưa chết?
"Sở Giang Vương trước đây vô tình khiêu khích một thế lực lớn, kết quả ở thời điểm hắn tiến hành tiêu diệt cái thế lực lớn đó, lại không nghĩ rằng đằng sau thế lực lớn này còn có một vị đại năng viễn cổ ngủ say không biết bao nhiêu năm, sau khi vị đại năng kia bừng tỉnh lại, giận tím mặt, lập tức liều mạng đồng quy vu tận với Sở Giang Vương!"
Bạch Băng trả lời.
Khá lắm!
Dương Phóng lộ ra một chút thần sắc kỳ quái, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Chẳng trách Chu Uyên trước đó từng nhắc tới, Sở Giang Vương bên trong Thập Đại Diêm Quân đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thế mà sớm đã chết thảm rồi!
Hơn nữa trên đời này thật tồn tại đại năng thời viễn cổ!
Hắn chỉ cảm thấy đằng sau lớp màn của thế giới này, dường như càng ngày càng trở nên phức tạp hơn.
"Những đại năng viễn cổ này có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng tới từ sương mù hắc ám sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Không thể, bọn họ bây giờ chỉ có thể kéo dài hơi tàn, thậm chí những đại năng này còn có thể bảo tồn được bao nhiêu sức chiến đấu cũng làm cho người ta rất nghi hoặc, dưới ảnh hưởng lâu dài của sương mù hắc ám đã khiến cho thực lực của bọn họ sớm đã rơi xuống điểm đáy, nếu không cũng sẽ không đồng quy vu tận với Sở Giang Vương."
Bạch Băng nói.
"Ta nghe nói sâu bên trong sương mù hắc ám còn có sinh vật càng đáng sợ hơn, điểm này, Tống Diêm Quân có từng nhắc tới không?"
Dương Phóng hỏi.
Hắn nghĩ tới cảnh tượng mà hắn từng nhìn thấy bên trong sương mù hắc ám.
Lúc đó bên trong lông tóc và máu thịt vô tận xuất hiện vòng xoáy quỷ dị màu đen, lập tức cuốn đi một cao nhân Bất Diệt cảnh.
Lúc đó thời khắc trước khi vòng xoáy đó rời đi, bên trong còn hiện ra một đôi con ngươi quỷ dị nhìn về phía bên mình.
Con ngươi đó đến lúc này nghĩ lại vẫn khiến trong lòng của hắn cảm thấy kinh hãi.
"Này thì lại không có."
Bạch Băng hơi suy nghĩ một lát, lắc đầu nói.
Dương Phóng khẽ gật đầu, sau đó lật bàn tay một cái, nói: "Cái rìu này ngươi cầm về đi, ở trên mặc dù từng dính thần huyết, nhưng đối với ta mà nói, hiện tại còn chưa cần."
Hắn ném rìu về phái Bạch Băng, để phòng sau khi trở về Tống Diêm Quân sinh ra nghi ngờ.
"Vâng, chủ nhân."
Bạch Băng gật đầu.
Sau đó Dương Phóng lại hỏi những vấn đề khác.
Bạch Băng trả lời từng vấn đề một.
Mắt thấy khoảng thời gian xuyên không trở về sắp tới, Dương Phóng cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.
"Sau khi ngươi trở về tiếp tục làm nội ứng cho ta, bên Thập Đại Diêm Quân kia nếu như còn có tin tức nào khác, nhớ thông báo cho ta trước, còn nữa, nếu như Tống Diêm Quân hỏi tung tích của ta, ngươi nhớ cho ta biết, mặc khác cố gắng loại bỏ nghi ngờ của Tống Diêm Quân đối với ta."
Dương Phóng căn dặn.
"Vâng, chủ nhân."
"Ừm."
Dương Phóng trả lời, xoay người lại, nhẹ nhàng lao về phía nơi xa, bóng lưng dần dần dung nhập vào bóng tối.
Bạch Băng cũng không chờ lâu, lập tức quay người rời đi, nhanh chóng biến mất.
···
Mười mấy phút sau.
Trong hang động trước đó.
Dương Phóng lặng lẽ xếp bằng ở đây một lần nữa, trong đầu bắt đầu suy tư nhanh chóng.
Không biết bên Bạch Băng có thể ngăn cản giúp mình được bao lâu?
Mình bây giờ vẫn còn chưa có đầy đủ thực lực tới đối mặt với Tống Diêm Quân!
Xem ra lần xuyên không trở về thế giới này sau đó, hắn cần phải cố gắng khai phát Thần chủng mới được.
Tên tay trái chẳng mấy chốc đã truyền đến từng đợt nóng bỏng, khí tức quen thuộc lại hiện lên trong đầu Dương Phóng.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
···
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng mở hai mắt ra, sau khi thích ứng trong thời gian ngắn ngủi, lập tức xếp bằng ở trên giường, bắt đầu tập trung tinh lực, cảm ứng Nguyên Tâm Thần chủng trong cơ thể.
Một lát sau, cuối cùng cũng thầm thở phào.
Nguyên Tâm Thần chủng cũng không gặp phải vấn đề gì, đi theo tới thế giới hiện thực.
Vào lúc này trong cơ thể của hắn đột nhiên xuất hiện điểm sáng quỷ dị thứ năm.
Điểm sáng này hoàn toàn khác với điểm sáng khác, hiện ra vẻ trong suốt, liên khuếch tán ra bên ngoài từng mảnh từng mảnh gợn sóng tinh thần vô hình.
Theo những gợn sóng tinh thần này khuếch tán ra, Dương Phóng chỉ cảm thấy đầu óc minh mẫn, tri giác nhạy bén, cho dù nhắm mắt lại không nhúc nhích, tất cả ngóc ngách trong nhà đều hiện ra trong đầu.
Hai mắt của hắn lại mở ra lần nữa.
"Không biết ở thế giới hiện thực, Nguyên Tâm Thần chủng có thể phát huy năng lực sửa chữa ký ức khống chế tâm linh của người khác hay không."
Dương Phóng không thể không lộ ra vẻ mong chờ.
Nếu như cũng có thể sửa chữa được ký ức của người khác trong thế giới hiện thực thì như vậy thật đúng là nghịch thiên.
Bởi vì thế giới hiện thực tồn tại gông xiềng vô hình, tất cả mọi người ở thế giới hiện thực đều sẽ bị suy yếu, ngay cả năng lực Thần chủng cũng sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên Nguyên Tâm Thần chủng này còn có thể giữ lại được bao nhiêu năng lực, Dương Phóng thực sự không nắm chắc được.
Bỗng nhiên, hắn nảy ra một cái ý nghĩ.
Không bằng đi tìm thứ gì tới thí nghiệm một chút.
Ví dụ như một số con mèo hoang hoặc chó lang tang?
Như vậy xem như có khống chế thất bại thì chính mình cũng không gặp phải phản phệ dữ dội.
Dương Phóng nghĩ đến lập tức làm, lập tức thay quần áo khác, chậm rãi ung dung bước ra khỏi phòng, đi về phía bên ngoài đường.
Đồng thời hắn liếc nhìn điện thoại, đúng lúc điểm danh ở bên trong nhóm.
Ánh mắt quét qua, chẳng mấy chốc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhóm người xuyên không lại tăng lên?
P/S: Ta thích nào ... chương 1