Diệp Huyền không nghĩ ngợi chút nào, lập tức nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt lão giả lộ vẻ ngạc nhiên, cách bức tường, một mực nhìn về phía thân thể của Diệp Huyền, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, kỳ lạ, cảm giác thăm dò rất quen thuộc, đó là gia hỏa nào? Kẻ nào đang rình mò lão nhân gia ta, ta có gây chuyện đâu, sẽ không có người nào nhảy ra chứ?"
Ta bây giờ cũng không có đạp đổ bát cơm của các ngươi, không cần phải tới liều mạng với ta nhanh như vậy chứ?
Lão giả kinh ngạc nhìn Diệp Huyền một lúc, sau đó thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía điện thoại, nụ cười trên mặt lại trở nên phong phú.
"Hắc hắc ..."
...
Một phương hướng khác.
Diệp Huyền một đường rời xa, thẳng tới đi xa hoàn toàn lúc này mới thầm thở phào.
"Tiền bối, sao rồi? Có thể nhìn ra được thực lực của hắn không?"
Diệp Huyền thầm hỏi.
"Khó mà nói, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, tuy nhiên cũng không có để cho ta cảm nhận được nguy hiểm quá lớn, xem ra thế giới hiện thực quả thực đã áp chế cực lớn với hắn."
Dương Phóng mở miệng.
Hắn còn có một câu không nói.
Đó chính là nói lão giả đó dường như coi mình thành người khác?
Lời tự nói chuyện của lão giả đó ở trong phòng, tất cả đều được Phong luật của chính mình nghe thấy.
Cũng không biết là cố ý nói cho chính mình nghe, hay là hắn thật sự không khống chế được âm thanh của mình phát ra.
Nhưng cân nhắc tổng hợp, Dương Phóng vẫn là nghiêng về cái sau.
Bởi vì thế giới hiện thực quả thực có áp chế cực lớn đối với cường giả.
"Đúng rồi tiền bối, bên trong quân đội còn có cơ mật khác."
Diệp Huyền đột nhiên thầm nói: "Vào ban ngày, ta gặp được không ít quân nhâ và nhân viên khảo cổ rút lui từ trong một khu rừng, lão giả kia dường như chính là được đào ra từ nơi đó, ngài có muốn đi xem một chút hay không?"
"Ồ?"
Trong lòng Dương Phóng hơi động, nói: "Bây giờ còn ai ở đó không?"
"Có, còn có một nhóm quân lính, mấy nhà khảo cổ học còn chưa chính thức rút lui."
Diệp Huyền mở miệng.
"Được, ta tới xem một chút."
Dương Phóng trả lời.
Lực lượng tinh thần của hắn lập tức tràn ra khỏi đầu của Diệp Huyền, từng sợi từng sợi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
"Tiền bối?"
Diệp Huyền khẽ gọi trong lòng lần nữa.
Song lần này rốt cuộc không có bất kỳ câu trả lời nào.
Trong đầu hắn là một mảnh im ắng, giống như Dương Phóng đã hoàn toàn rời khỏi.
"Tiền bối?"
Diệp Huyền lại khẽ gọi trong lòng vài tiếng nữa.
Xác định Dương Phóng đã hoàn toàn đi xa, thần sắc hắn không thể không thay đổi, âm thầm hoang mang.
Đây rốt cuộc là loại thủ đoạn ghê gớm cỡ nào?
Quá mức yêu dị, quá mức đáng sợ!
Thực sự đến vô hình đi vô tung, so với cái bóng đen thần bí trước đó cứu mình một mạng còn muốn đáng sợ hơn!
···
Bên ngoài bảy tám dặm.
Bản thể Dương Phóng dung nhập vào bên trong bóng tối, Liễm Tức Hóa ảnh, đang nhanh chóng lao thẳng về phía chỗ sâu trong núi rừng.
Dưới bóng đêm dày đặc dường như đã trở thành sân nhà của hắn vậy.
Khí tức bản thân hoàn toàn thu giấu, không tiết lộ ra bất kỳ cái gì, đồng thời kéo tinh thần lực về phía nơi xa.
Ở vào khoảng cách cách chỗ phế tích kia còn khoảng mấy dặm, hắn mới ngừng lại lần nữa.
Sau đó Nguyên Tâm Thần chủng phát động, từng sợi từng sợi tinh thần lực lập tức lao thẳng về phía một người lính ở phía trước nhất, từng đợt lực lượng ấm áp như là sóng nước lan tràn mà ra.
Chẳng mấy chốc, tên lính kia trở nên ngơ ngơ ngác ngác, vẻ mặt ngốc trệ, lộ ra vẻ mịt mờ, sau đó một đôi mắt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng biến thành màu đen.
Giống như thể hóa thành hai vòng xoáy màu đen quỷ dị vậy.
"Ta đi vệ sinh."
Tên lính này quay đầu liếc nhìn đồng nghiệp cách đó không xa, sau đó lập tức đi về phía nơi xa.
Tên đồng nghiệp kia không nghi ngờ gì, vẫn đang im lặng đứng gác.
Tên lính một đường tiến vào phế tích, đi sâu về phía trong lòng đất.
Chẳng mấy chốc một cánh cổng bằng đồng cổ xưa to lớn mà nặng nề lặng lẽ đập vào tầm mắt của 'Dương Phóng'.
Cánh cổng loang lổ nhiều màu, điểm điểm vết rỉ đồng.
Trên đó khắc vô số chim, thú, côn trùng, cá cùng các loại phù văn, vặn và vặn vẹo, thần bí khó lường, tràn ngập một loại khí tức năm tháng cổ xưa.
Hai chữ to lớn ở chính giữa, rõ ràng là Vĩnh Trấn.
"Vĩnh Trấn ..."
Dương Phóng lẩm bẩm trong lòng.
Vĩnh Trấn cái gì?
"Là trấn áp thế giới bên kia? Hay là trấn áp Lam tinh?"
Bên trong cánh cổng đồng này giấu cái gì?
Chẳng lẽ đằng sau chính là thế giới xuyên không?
Chính quyền thế mà che giấu đi bí mật to lớn như vậy? Nếu như không phải Diệp Huyền nhắc tới, hắn đến nay cũng không dám tưởng tượng?
Ánh mắt Dương Phóng đột nhiên chuyển sang đường hầm cực lớn dưới cánh cổng bằng đồng.
Toàn bộ đường hầm ánh đèn lập lòe, kéo dài xuống phía dưới, sớm đã trải thành đường, chiếu sáng rực rỡ sâu bên dưới.
Nhìn ra được, chính quyền phát hiện nơi đây đã được thời gian lâu.
Hơn nữa bọn họ đã đào đất bằng máy khoan!
Đây là muốn khoan xuyên qua cánh cổng bằng đồng sao?
"Này, ngươi ở đó làm gì? Nơi này không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần, còn không lập tức rời khỏi?"
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Một người đàn ông mặc quân phục sĩ quan đi tới từ cách đó không xa.
"A, được rồi, ta đi đây."
Tên lính này lên tiếng, ánh mắt đen nhánh chẳng mấy chốc đã khôi phục như thường, trên mặt lộ ra từng vẻ từng vẻ mơ hồ.
Ta đang làm gì?
Làm sao ta lại xuất hiện ở nơi này?
Vừa nhìn thấy người lính cách đó không xa đi tới, sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng cúi đầu nhanh chóng rời khỏi nơi này.
P/S: Ta thích nào ... chương 1