Bởi vậy hắn tuyệt sẽ không xem nhẹ bất luận cái gì Đệ tam thiên thê cao thủ.
Ở trong lúc hai người đang đi.
Chẳng mấy chốc phía trước xuất hiện một cái thành lũy rất lớn.
Khu vực thành lũy được khói đen quấn quanh, lờ mờ xuất hiện một số thân ảnh mơ hồ đang ngồi, khí tức mơ hồ, mông lung, có một loại cảm giác tĩnh mịch.
Đột nhiên!
Ầm một tiếng.
Một lớp lực lượng lĩnh vực vô cùng cường đại trực tiếp lan rộng ra từ khu vực pháo đài rộng lớn kia, trùng trùng điệp điệp, không gian vặn vẹo, mang theo khí tức giống như gào thét của vạn thú, xông lên bao trùm lấy Dương Phóng và Lam Vô Kỳ.
Bên trong toàn bộ lĩnh vực, trong nháy mắt xuất hiện từng đạo thân ảnh yêu thú to lớn mà mơ hồ, có chi chít vảy, đồng tử cực lớn, huyết quang lượn lờ, đủ các loại hình dạng, không khác gì thật cả.
Tất cả yêu thú đều đang nhe răng nhếch miệng, thần sắc dữ tợn, hung dữ nhìn về phía mấy người Dương Phóng, giống như lúc nào cũng có thể sẽ nhào tới.
"Thú nhân Hoắc Đô!"
Lam Vô Kỳ sắc mặt khẽ thay đổi, lĩnh vực trên người lan tràn, một tầng năng lượng màu tím bộc phát, trong nháy mắt chống lại lĩnh vực của đối phương, quát lớn:
"Hoắc Đô, ngươi muốn làm gì? Đây là Lam trưởng lão mới đến, được bổ nhiệm làm đội trưởng của tiểu đọi thứ tám các ngươi, còn không lập tức tới bái kiến!"
"Lam trưởng lão? Lam trưởng lão nào, làm sao mà ta không biết?"
Một giọng nói nặng nề mà lãnh đạm truyền ra, nói:
"Các ngươi trước đó thành lập Huyễn Thiên minh, cũng không có mời bản tôn, cái gọi là trưởng lão chẳng qua chỉ là các ngươi tặng quà, chắp nối liên hệ mới được chọn ra, muốn để cho ta nhận hắn làm trưởng lão, ít nhất phải thắng được ta ở trên thực lực thì mới được, nếu không, vì sao bản tọa phải nhận hắn làm trưởng lão?"
Bên trong lĩnh vực, ngập tràn khí thế hung ác.
Từng con yêu thú vẫn đang giương nanh múa vuốt, vô cùng hung ác, một mực nhìn chằm chằm vào hai người Dương Phóng, mơ hồ kèm theo từng đợt huyết quang (ánh sáng màu máu) bay múa.
Dương Phóng sắc mặt bình tĩnh, không hề bị lay động.
Quả nhiên! Cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê không có một người nào nguyện ý thua kém người khác!
Huống chi!
24 vị trưởng lão của Huyễn Thiên minh, ban đầu cũng không phải dựa vào võ lực mà tuyển ra, tự nhiên khó mà để người ta phục chúng.
Hắn không nói một lời, bối cảnh cao lớn, trên người mặc một bộ thanh sam, chậm rãi đi ra từ trong lĩnh vực màu tím của Lam Vô Kỳ.
Lam Vô Kỳ lập tức hiểu được ý nghĩ của Dương Phóng, lập tức thu hồi lĩnh vực của bản thân, cười lạnh nói: "Hoắc Đô, thực lực vị hoàng thúc này của ta sâu không lường được, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, lĩnh vực của ngươi căn bản không làm gì dược hắn, muốn thăm dò hắn, các ngươi thử nhầm người!"
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh phát ra từ trong bóng tối, giống như ăn bản chẳng tin tưởng chút nào.
Trong lĩnh vực vạn thú có vô số con hung thú đột nhiên gào thét một tiếng, mang theo sát khí dày đặc và khí thế hung ác, lập tức nhanh chóng xông về phía thân thể của Dương Phóng.
Một mảnh đen nghịt, giống như một đợt thủy triều đáng sợ.
Mỗi một con hung thú đều máng theo rất nhiều công kích cường đại, cũng không phải tất cả đều chỉ là ảo giác.
Ầm!
Trong khoảnh khắc tất cả hung thú lao tới, giống như trực tiếp chui vào bên trong vực sâu không đáy vậy, không có nhấc lên một chút gợn sóng nào.
Một con rồi lại một con hung thú liên tục không ngừng biến mất ở bên ngoài thân thể Dương Phóng.
"Hoắc Đô, lĩnh vực của ngươi không làm gì được lão phu!"
Dương Phóng một tay chắp sau lưng, khí chất tiêu sái, trên người khói đen quấn quanh, lẳng lặng đứng đó, giống như một vị Thần Ma quỷ dị.
Đột nhiên!
Toàn bộ lĩnh vực của Hoắc Đô giống như nhận được lực dẫn dắt vô hình, trực tiếp biến thành từng chùm sáng đen, giống như thể không gian bị sụp đổ, nhanh chóng chìm về phía thân thể Dương Phóng.
Hưu!
Lĩnh vực vạn thú ban đầu đang nhanh chóng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thân thể Dương Phóng giống như biến thành một cái hố đen đáng sợ vậy, tự động bóp méo và nuốt chửng mọi thứ.
Đảo mắt!
Lĩnh vực xung quanh biến mất, vạn thú cũng biến mất.
Khôi phục trạng thái bình thường một lần nữa.
Đám người Thú Nhân - Hoắc Độ, Tự Nhiên tộc - Mông Phóng, Tông chủ Vấn Đạo tông ở cách đó không xa lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả mọi người giống như không dám tin vào mắt mình.
Lĩnh vực vạn thú của Hoắc Đô vậy mà bị hóa giải một cách dễ dàng như vậy?
Hắc Đô lộ ra vẻ mặt kinh sợ, ánh mắt co rụt vào, thân thể cao tới hơn ba mét, làn da như sắt, cơ bắp dữ tợn, trên người mặc áo da thú màu đen, trong tay cầm một cây Thiết phủ to lớn.
Hắn gầm thét một tiếng, hai ba bước lập tức bước tới, vung Thiết phủ trong tay, ẩn chứa thiên địa đại thế kỳ diệu mà quỷ dị.
Một rìu bổ ra, quy tắc trong thiên địa giống như không được ổn định.
Những tia sáng đều hội tụ về phía chiếc rìu lớn trong tay hắn, cả chiếc rìu lớn dường như hóa thành thứ duy nhất trong thiên địa, ánh sáng chói lọi, sát khí dâng trào, mang theo một loại khí thế khủng bố bổ thiên diệt địa.
Đã lĩnh vực không được, vậy thì lấy nhục thân của bản thân tới thử một chút nông sâu của ngươi.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tất cả lực lượng trên dưới toàn thân toàn bộ điều động lên, từng khối cơ bắp dữ tợn của hắn hiển hiện lên, từng cái từng cái gân xanh đen lớn giống như những con giun cũng nổi lên, trong nháy mắt hiển hiện trên dưới toàn thân hắn, giống như một vị Ma Thần.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.