Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1116 - Chương 1116 - Thần Chủng: Tồn Thần!

Chương 1116 - Thần chủng: Tồn thần!
Chương 1116 - Thần chủng: Tồn thần!

Sắc mặt Dương Phóng trầm xuống, nói: "Tại sao ta không thể ở chỗ này? Làm sao các ngươi biết ta chắc chắn phải chết?"

Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía mọi người, trên người tràn ngập một cỗ khí tức vô hình.

Mọi người thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt liên tưởng đến chuyện hắn giết chết ba tên Hộ pháp của Khôn Chi liên minh trước đó, theo bản năng vội vàng lùi về phía sau.

"Ngươi ... ngươi muốn làm gì?"

Một người trong đó hoảng sợ mở miệng nói.

Hai mắt Dương Phóng lập tức quét về phía hai mắt của hắn.

Ầm một tiếng.

Vị cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê sơ kỳ này, trong đầu ký ức quay cuồng, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, giống như xuyên qua thời không, lập tức trở về tới thời kỳ đen tối nhất thủa thiếu thời.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, lập tức đau buồn khóc lớn lên.

"Ô ô ô, ta đáng chết, ta thật sự là quá đáng chết, ô ô ô, cha a ..."

Phanh phanh phanh!

Hắn vừa khóc lớn vừa liều mạng dập đầu.

Những người khác càng hoảng sợ hơn, vội vàng nhanh chóng lùi lại.

"Lam đội trưởng tha mạng, là đám người Trích Tinh lão tiên bảo chúng ta ở đây mai phục, phòng ngừa có cao thủ khác của Huyễn Thiên minh chạy đến, chúng ta còn chưa làm được gì"

Một người trong đó lập tức kinh hoảng kêu to lên.

"Đúng vậy a, là Trích Tinh lão tiên!"

"Ý đồ của đám người Trích Tinh lão tiên là ám toán Quách minh chủ, còn cấu kết với Khôn Chi liên minh, để cho đám người Khôn Chi liên minh tiến về cứ điểm cướp giết, chúng ta lúc đầu đều không đồng ý, Lam tiền bối tha mạng!"

Những người khác thi nhau kinh hoảng cầu xin tha thứ.

"Cút mau!"

Dương Phóng quát với giọng điệu lạnh lùng, thân thể đột nhiên lướt qua bên người mọi người, lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức biến mất.

Mỗi người đều là mồ hôi lạnh cuộn trào, vẻ mặt trắng bệch, lập tức có một loại cảm giác đi qua trước quỷ môn quan.

Vị Lam trưởng lão này thực sự đáng sợ.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ cần trực tiếp đối mặt với hắn thì đều có một loại cảm giác lạnh khắp cả người.

Cũng may đối phương cũng không có chấp nhặt với bọn họ.

Cường giả quỳ xuống đất dập đầu liên tục gào thét khóc lớn kia cũng chẳng mấy chốc thoát khỏi bóng ma tâm lý khôi phục lại, mặt đầy nước mắt, cái trán nổi gân xanh, một mặt mờ mịt và ngốc trệ

Vừa rồi là thế nào?

Là ảo giác?

Hay là chân thực?

···

Giữa những tảng đá hỗn loạn.

Hai bóng người một đuổi theo một chạy đi, những nơi chạy qua, máu tươi tuôn rơi, âm thanh gầm rú, đánh nát từng khối tảng đá lớn vạn cân.

Nguyên Khải Thiên sắc mặt thống khổ, thân thể đang tan rã từng chút một.

Trong cuộc oanh tạc điên cuồng bất kể giá nào của Quách Vinh, cuối cùng, trong một khu vực rừng đá, Nguyên Khải Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, phát ra một tiếng kêu to thê thảm.

Bịch một tiếng, toàn bộ thân thể khổng lồ của hắn lập tức chia năm xẻ bảy, nổ tung.

Tuy nhiên mặc dù thân thể của hắn nổ tung, nhưng tinh thần cường đại vẫn còn chưa chết.

Một luồng sáng màu xanh thẳm, lập tức bọc lại tinh thần và chiếc đại phủ kia của hắn, lập tức lao nhanh về phía nơi xa.

Thần chủng: Tồn thần!

Một sợi tinh thần bất diệt, trường tồn ngàn năm!

"Quách Vinh tiểu nhi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nguyên Khải Thiên phát ra một tiếng kêu đau đớn và phẫn uất, thân thể nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.

Trên dưới toàn thân Quách Vinh đều là lông trắng dày đặc, khí tức hỗn loạn, thân thể lảo đảo không ngừng, trong miệng phun ra từng ngụm từng ngụm máu màu đen, cũng cảm thân bản thân mình đã sắp tới biên giới nỏ mạnh hết đà.

Nhưng vào lúc này!

Hưu!

Một luồng sáng đen kinh khủng và kỳ dị khác với tốc độ cực cao từ xa hò hét mà tới, mơ mơ hồ hồ, dung nhập không gian để cho người ta hoàn toàn không nắm bắt được.

Cộng thêm thân thể Quách Vinh được lông trắng bao trùm, lại trải qua đại chiến kéo dài, bởi vậy hắn không thể nắm bắt được nhân quả, cũng không cách nào hiểu rõ.

Bịch một tiếng!

Đan điền của hắn bị luồng sáng đen khủng bố lập tức đánh trúng, xuyên thấu qua thân thể của hắn.

Quách Vinh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vốn đã gần như tan vỡ, cuối cùng đã không chịu nổi, trên dưới toàn thân bắt đầu phát ra những tiếng nổ trầm muộn, máu thịt bắn tung tóe.

Thân thể hắn lắc lư, vẻ mặt trắng bệch, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phương hướng luồng sáng đen trước đó lao tới.

"Các ngươi ..."

Nơi xa.

Hơn mười bóng người đang lao nhanh mà tới.

Người cầm đầu chính là Trích Tinh lão tiên, Trương Huyền Cảm, Trương Vô Tâm, Thượng Quan Sách.

Tất cả bọn họ đều lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Không chỉ có như thế!

Những phương hướng khác cũng có bóng dáng của từng tên cường giả đang nhanh chóng chạy đến.

Đều không ngoại lệ, tất cả đều là thân tín của bốn thế lực lớn.

Có không ít người đều là những người mà bọn họ âm thầm điều tới từ thế lực của bọn họ.

"A!"

Quách Vinh ngửa mặt lên trời kêu to, đã hoàn toàn hiểu rõ, mặt mũi tràn đầy tức giận và uất ức, cố gắng chống đỡ thân thể bị trọng thương, lập tức nhanh chóng lao về phía phương hướng nơi xa.

"Cản hắn lại, đừng để cho hắn chạy trốn!"

Trích Tinh lão tiên mở miệng quát lớn.

Thật vất vả bọn họ mới có thể ép Quách Vinh đến loại tình trạng này!

Làm sao có thể để cho hắn chạy thoát?

Xoát xoát xoát xoát!

Một bóng người rồi lại một bóng người đang nhanh chóng điên cuồng đuổi theo về phía Quách Vinh.

···

Một phương hướng khác.

Một đám cường giả Khôn Chi liên minh đang bị cao thủ của bốn thế lực lớn ngăn cản, hai biến chiến đấu tới khó phân thắng bại.

Đám cường giả Khôn Chi liên minh này cũng hoàn toàn không nghĩ tới trong bốn thế lực lớn bên Huyễn Thiên minh lại đột nhiên xuất hiện một đội quân đầy đủ sức lực như vậy, đánh về phía bọn họ.

P/S: Ta thích nào ... chương 1

Bình Luận (0)
Comment