Bọn họ nhìn thấy bây giờ chỉ là ở hình dạng người bình thường, đó là bởi vì Dương Phóng đang phong ấn bản thân, lực lượng không rò rỉ ra ngoài.
Chỉ có lúc hắn động thủ, lực lượng trên người mới có thể tiết ra ngoài, sau đó để cho người ta thấy rõ dáng vẻ chân thực của hắn.
Bàn tay to lớn đầy lông đen vừa rồi chính là hình thành như vậy.
"Cái gì?"
Người đàn ông mặc trường bào màu vàng lại giật mình một lần nữa.
Chỉ còn lại có thể xác, thân thể và lực lượng vẫn còn đang tăng vọt?
Đây là loại trạng thái kỳ lạ gì vậy?
Trong lòng người đàn ông mặc trường bàng màu vàng chẳng mấy chốc đã trở nên nặng nề, nhanh chóng suy nghĩ.
Bất Diệt cảnh!
Đây quả thật là một ngọn núi lớn đặt ở trên đỉnh đầu của tất cả mọi người.
Hắn cách cảnh giới này cũng đã không xa.
Nếu như không phải chủ động áp chế bản thân mình, nhiều nhất chỉ mấy năm thôi hắn là có thể đạt tới.
Nếu như hắn cũng đạt tới loại cảnh giới này, có thể cũng giống như Dương Phóng hay không?
"Sư tôn!"
Trong đám người, truyền đến tiếng kinh hô.
Đám người Diệp Huyền, Khương Nhân, Thẩm Đào cuối cùng cũng từ nơi xa chạy tới.
Ở bên cạnh bọn họ còn có lượng lớn người xuyên không Long quốc, như là Trình Thiên Dã, Nhậm Quân, Từ Khai, Trần Thi Nghiên vân vân.
Vào lúc này, mỗi người đều đang chen qua đám đông mà tới.
Không tí người kinh dị quay đầu lại nhìn về phía ba người Diệp Huyền, Khương Nhân, Thẩm Đào.
Mấy tiểu gia hỏa này đang gọi cái gì?
Sư tôn?
"Tiểu huynh đệ, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung a, ngươi gọi vị tiền bối kia là gì?"
Một tên đại hán râu quai nón Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê, kinh ngạc hoài nghi nhìn về phía Diệp Huyền.
Những người khác tất cả đều đưa ánh kỳ lạ nhìn vào.
Lam trưởng lão đến cùng đã thu bao nhiêu người đệ tử?
Hai cái tên gia hỏa treo lủng lẳng trên đùi kia thì cũng thôi đi, hiện tại lại xuất hiện thêm nhiều người như vậy.
"Đương nhiên là sư tôn, Lam trưởng lão là sư tôn của ta, có ai truyền đạo thụ nghiệp cho ta!"
Diệp Huyền thẳng thắn thừa nhận, đi về phía trước.
"Không sai, sư tôn, ngài sao rồi!"
Khương Nhân cũng lập tức mở miệng, tiến về phía trước.
Đám người lập tức tản ra, thi nhau nhường ra đường đi cho mấy người Diệp Huyền.
Loại chuyện này ai biết là thật hay giả?
Nhưng không cần biết là thật hay giả, bọn họ cũng không dám làm khó xử ba người Diệp Huyền.
Nhỡ đâu là thật thì sao đây?
Dương Phóng bây giờ tuyệt đối đã trở thành tồn tại giống như Thần Ma trong lòng của mọi người, đệ tử của hắn, đáng giá để mọi người tôn kính.
Hai người Cổ Kiếm Nhất và Vân Phi Dương đang ôm lấy bắp đùi của Dương Phóng cũng lập tức quay đầu, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái gì?
Bọn họ chính là đệ tử của vị tiền bối này sao?
"Đệ tử Diệp Huyền, bái kiến sư tôn!"
Ba người Diệp Huyền vừa mới đi tới thì cung kính quỳ rạp xuống đất.
Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương vội vàng đứng lên, thả đùi của Dương Phóng ra.
Người ta là đệ tử thật sự của vị tiền bối này.
Cũng không giống như hai người chính mình nửa đường cứ bám chặt lấy.
Bởi vậy vẫn là không nên ngăn cản cho thỏa đáng.
Tuy nhiên!
Đối mặt với động tác và lời nói của ba người Diệp Huyền, Dương Phóng vẫn như cũ không có bất kỳ động tác nào, không động đậy, mái tóc đen che mặt, như thể làm như không nghe thấy vậy.
"Sư tôn?"
Ba người Diệp Huyền lại mở miệng dò hỏi mang tính thăm dò, hoài nghi nhìn về phía Dương Phóng.
"Vị huynh đệ kia, trạng thái của vị tiền bối này dường như cực kỳ không bình thường, các ngươi vẫn là nhanh đứng dậy đi."
Vân Phi Dương mở miệng nói.
"Đúng vậy a, cha ta hắn sẽ không nói chuyện, các ngươi quỳ như vậy cũng là vô dụng."
Cổ Kiếm Nhất nói.
Ba người Diệp Huyền là đệ tử của vị tiền bối này, bọn họ tự nhiên phải chủ động lấy lòng với mấy người Diệp Huyền, có thể để lộ ra một số tin tức, tự nhiên sẽ cố gắng để lộ ra nhiều hơn.
Ba người Diệp Huyền đưa mắt nhìn nhau, nhíu mày.
Cuối cùng đành phải từ dưới đất đứng dậy.
Lúc ở thế giới hiện thực, bọn họ đã nghe tất cả những điều này từ Dương Phóng.
Hiện tại xem ra, quả thật như vậy.
Vị tiền bối này đang trong tình trạng kỳ lạ và không thể giữ cho mình tỉnh táo.
Cuối cùng mấy người Trình Thiên Dã, Nhậm Quân, Từ Khai cũng đã đều đi tới, tập hợp lại một chỗ, bắt đầu trao đổi.
Ngay sau đó Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương cũng chủ động gia nhập vào.
Đáng tiếc trao đổi nửa ngày, bọn họ cũng không trao đổi ra bất kỳ kết quả nào.
Muốn khiêng Dương Phóng đi đặt ở chỗ nào thì mới an toàn?
Vậy căn bản không có khả năng!
Đừng nói căn bản nhấc không nổi, xem như nhấc được, thân thể Dương Phóng vẫn như cũ sẽ rơi vào trong trạng thái hành tẩu không mục đích, thậm chí làm không khéo sẽ còn trực tiếp động thủ.
Phải biết trên dọc đường đi có không biết bao nhiêu bộ lạc cổ xưa bị hắn trực tiếp san bằng.
"Huynh đệ, làm sao ngươi quen biết với sư tôn của ta? Ngươi thật sự là nghĩa tử của sư tôn ta sao?"
Diệp Huyền một mặt phức tạp, nhìn về phía Cổ Kiếm Nhất.
Hắn bây giờ ngay cả đệ tử ký danh của Lam tiền bối cũng là tự xưng, kết quả kẻ trước mắt này lại trở thành nghĩa tử của Lam tiền bối, thật khiến người hâm mộ.
Cổ Kiếm Nhất lập tức hơi đỏ mặt, tằng hắng một cái rồi nói:
"Đúng vậy a, vị tiền bối này thu ta làm nghĩa tử vào nửa tháng trước!"
Hắn lập tức trả lời, trong lòng cũng đang hâm mộ ba người Diệp Huyền.
Phải có vận khí như thế nào mới có thể được tiền bối như thế này thu làm đồ đệ a!
Thật là khiến người ta phải ước ao!
P/S: Ta thích nào ... chương 1