Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197 - Thi Thể Thần Linh!

Chương 1197 - Thi thể Thần linh!
Chương 1197 - Thi thể Thần linh!

Toàn bộ Vô Tận Hải chìm trong hỗn loạn.

Những tia chớp kinh hoàng màu đỏ ngòm xẹt qua bầu trời, kêu răng rắc, nhuộm đỏ hơn phân nửa bầu trời, tràn đầy sự âm trầm, đáng ngại, quỷ dị và lạnh lẽo.

Giống như nguyền rủa đáng sợ nhất trong thiên địa.

Vô số người kinh hãi không dám tin vào hai mắt của mình.

Và giữa những tia chớp màu đỏ ngòm như máu, Dương Phóng mặc một chiếc áo bào xanh, mái tóc đen rối tung, ánh mắt lãnh khốc, mang theo khí chất đặc biệt, vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu xoay tròn không ngừng, điên cuồng tiếp dẫn và hóa giải tia chớp đầy trời, theo Thần phủ trong tay hắn bổ ra, trong thiên địa tràn ngập những tia sáng đáng sợ đan chéo nhau.,

A!

A!

A!

"Lam trưởng lão tha mạng!"

"Mau dừng tay a!"

Từng vị cao thủ của Ma môn, cao thủ của mảng Chấn, mảng Tốn tất cả đều đang kêu thê lương thảm thiết, thân thể căn bản không chịu nổi một kích.

Dưới lôi điện kinh khủng và phủ quang đan xen vào nhau, thân thể của bọn họ giống như là được làm thành từ gỗ mục vậy.

Cũng có người muốn liều lĩnh đột phá đến một bước cuối cùng, thân thể mọc ra lông đen, trong miệng phát ra tiếng gào thét, nhưng không đợi hắn đột phá hoàn thành, phủ quang đáng sợ dẫn theo lôi điện màu máu nhanh chóng giáng xuống, bao phủ thân thể của hắn vào bên trong, ầm một tiếng, lập tức chia năm xẻ bảy.

Vào lúc này, Dương Phóng quả thực giống như biến thành Tu La Ma Vương vậy.

Không có bất kỳ người nào, bất kỳ vũ khí nào có thể ngăn cản được hắn.

Dị tượng của hắn phong tỏa xung quanh, những cao thủ của Ma môn, mảng Chấn, mảng Tốn này ngay cả trốn tránh cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể bị chia năm xẻ bảy dưới ánh sáng đáng sợ.

Mà ngay cả một số cao thủ nấp trong bóng tối cũng bị Dương Phóng phát giác, cách vài trăm mét, một búa bổ tới.

Vô số người ở phía xa vô cùng chấn động, trong lòng không ổn định.

Thời gian nửa tháng trôi qua, Lam trưởng lão xuất hiện lần nữa.

Ai nói trạng thái của Lam trưởng lão quỷ dị, không cách nào lại xuất hiện nữa?

Ai nói thân thể Lam trưởng lão không tốt, sắp bỏ mình?

Đây rõ ràng chính là tin nhảm!

"Sư tôn! !"

Nơi xa, ba người Diệp Huyền, Khương Nhân, Thẩm Đào đều đang kích động hét lớn.

"Là vị Lam tiền bối kia!"

Mấy người Trình Thiên Dã, Nhậm Quân, Từ Khai mặt mũi cũng đầy vẻ rung động.

"Lam trưởng lão!"

Lam Vô Kỳ - Hoàng đế Đại Nguyệt cũng kinh hãi mở miệng.

Vị tiền bối này vẫn luôn ở đây!

Về phần cao nhân Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê trước đó bị đám người Ứng Thiên Hùng làm trọng thương, từng tên trong lòng lạnh buốt, sinh lòng sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy.

Xuất hiện bóng ma tâm lý một lần nữa.

Ma Nhân này!

Hắn lại trở về rồi!

Biến mất nửa tháng, ở vào thời điểm người đời cho rằng thân thể hắn xảy ra vấn đề, không cách nào xuất hiện thì hắn lại trở về!

Nghe giọng điệu vừa mới, hắn rõ ràng đã nghe được lời oán giận của mọi người trước đó!

"Tha mạng, Lam tiền bối tha mạng a!"

Mấy cao nhân Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê trước đó tung ra đủ lời oán giận thì lúc này vội vàng hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Vào lúc này, thiên địa bị phong tỏa, cho dù là bọn họ cũng không cách nào rời đi.

Chỉ có trơ mắt nhìn cảnh tượng giống như diệt thế trước mắt.

Có điều, theo Dương Phóng liên tục vung Chiến phủ, lại phát hiện nguyền rủa trong thiên địa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng, đám mây đỏ như máu trên bầu trời cùng với sương mù hắc ám xung quanh quả thực không để lọt chỗ nào.

Ngay cả Lục Đạo Luân Hồi của hắn cũng sắp gánh không được.

"Môn chủ Ma môn, ngươi cũng đi chết đi!"

Hắn nói với giọng điệu lạnh lùng, vung Chiến phủ lên lại là một rìu bổ về phía chỗ của Ứng Thiên Hùng.

Ứng Thiên Hùng vẻ mặt sợ hãi, thân thể sớm đã trốn vào bên trong một cỗ quan tài màu đen to lớn, quan tài này vô cùng cổ quái, dài chừng mười mấy mét, lưu chuyển lên khí tức âm lãnh, là được hắn lấy ra từ trong giới chỉ.

Hắn thao túng quan tài, vậy mà có thể phá vỡ dị tượng phong tỏa của Dương Phóng, ý đồ chạy thoát khỏi nơi này.

Tuy nhiên!

Theo Dương Phóng bổ ra một rìu, lôi điên màu máu vô tận và phủ quang (kiếm quang) đáng sợ vẫn là nhanh chóng bao phủ lấy quan tài màu đen.

Ầm ầm!

Âm thanh kinh khủng, thiên địa không ổn định.

Khí tức mang tính chất hủy diệt quét qua mọi hướng.

Qua tài màu đen nổ tung ngay tại chỗ, không chịu nổi một kích.

Bên trong lập tức bộc phát ra tử khí cuộn trào, rạp trời kín đất, sôi trào mãnh liệt, giống như một ngọn núi lửa tử vong phun trào.

"Rống!"

Tiếng gầm gừ vang lên, một cỗ thi thể cổ quái dị thường hung hãn từ trong quan tài phóng lên trời, dài ước chừng mười thước, xương cốt trên dưới toàn thân trắng bóc đầy vảy, mang theo tử khí cuộn trào, rạp trời kín đất, trong miệng gào thét, nhào về phía Dương Phóng.

Dưới thân thể lão thi thì là Ứng Thiên Hùng, sắc mặt trắng bệch, quần áo rách nát.

Dù có quan tài ngăn cản giúp, có lão thi ngăn cản giúp hắn, hắn như cũ vẫn bị chấn đến khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, vội vàng ném ra một cái quyển trục, thúc giục quyển trục, dốc sức bỏ chạy về phía nơi xa.

Dương Phóng nhướng mày.

Thi thể Thần linh!

Lão thi này lại là một vộ thi thể thần linh đã có thành tựu, biến thành cương thi!

Tuy nhiên!

Đối mặt với Dương Phương giờ phút này, cho dù là thi thể thần linh hóa thành cương thi thì cũng không đáng chú ý.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Hắn liên tục bổ xuống mấy đạo phủ quang vô cùng kinh khủng, tiếp dẫn lấy tia chớp màu đỏ ngòm đầy trời, như thể hủy diệt thế giới, trực tiếp bao phủ thi thể thần linh cao hơn mười mét vào bên trong.

P/S: Ta thích nào ... chương 8

Bình Luận (0)
Comment