"Nghe nói Hoàn Linh quận chúa có vô số liên hệ với Lam tiền bối năm đó, Hoàng thượng lập Hoàn Linh quận chúa làm Thái tử, đoán chừng cũng có liên quan với vị tiền bối kia."
Lão giả bên cạnh kia nói nhỏ.
Sắc mặt vị hoàng tử này lập tức thay đổi.
Lam tiền bối!
Nhưng chẳng mấy chốc, thần sắc của hắn lại trở nên âm trầm, lạnh giọng nói: "Vị Lam tiền bối kia đã biến mất hơn một năm rồi, ai biết hắn còn sống hay là đã chết, phụ hoàn vì một người hư vô mờ mịt lại đi truyền giang sơn của Lam gia ta cho một nữ tử, thật đúng là trò cười!"
"Nhị hoàng tử không thể nhiều lời."
Lão giả bên cạnh thầm giật mình, vội vàng mở miệng nói: "Vị tiền bối đó là cấm kỵ, danh tự tuyệt đối không được nhắc tới, một khi nhắc tới sẽ có đại họa buông xuống."
Một năm trước, cảnh tượng ở Vô Tận Hải hắn thế nhưng là chứng kiến tận mắt.
Lại đi về phía trước đó nữa, còn có chuyện của tổng bộ Diệt Tà minh!
Hiện tại người nào cũng biết, tên của vị tiền bối kia đã trở thành cấm kỵ, không thể xúc phạm một cách tùy tiện, bằng không rất có thể sẽ lại dẫn hắn trở về lần nữa.
Hơn một năm, người đời trên cơ bản đều e ngại đối với vị Lam tiền bối kia.
Cuối cùng không ai dám có can đảm chửi bới và xúc phạm trực tiếp!
"Đại họa buông xuống?"
Vị hoàng tử kia nở ra nụ cười lạnh nói: "Ta nhìn không thấy a, hắn còn có thể xuất hiện hay không là hai chuyện khác nhau, ta có được tin tức, Ma môn đã liên hệ với Địa Phủ, bảo cao thủ Địa Phủ tiến hành ám sát đối với người kia, Lam trưởng lão này trong hơn một năm không thấy xuất hiện, rất có thể sớm đã chết ở trong tay của Địa Phủ rồi."
"Địa Phủ?"
Lão giả bên cạnh thay đổi sắc mặt.
Dương Phóng cách đó không xa cũng khẽ nhíu mày.
Người của Địa Phủ từng ám sát chính mình?
Làm sao hắn lại không biết?
Có điều, chẳng mấy chốc hắn đã phản ứng lạ.
Chính mình trong khoảng thời gian này, một nửa là bế quan ở bên trong Thần thôn, một nửa khác là bị nhốt vào Bảo tháp, người của Địa Phủ xem như muốn tìm chính mình thì cũng không có khả năng tìm được.
Lui một bước nói, sương mù hắc ám lớn như vậy, bọn họ làm sao có khả năng biết được mình ở nơi nào.
"Xem ra Ma môn kia còn không có cam lòng a ..."
Dương Phóng tự nói.
Hơn nữa!
Diêm Quân của Địa Phủ quả nhiên còn có thân phận khác.
Diêm Quân và Minh Đế ở Thần Khư đại lục chắc hẳn đều chỉ là hóa thân ...
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phóng hơi động, vận dụng lực lượng Thần chủng.
Răng rắc!
Trong thiên địa, những tia sét đỏ xuất hiện mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, một cơn gió mạnh đột ngột nổi lên vù vù chói tai.
Những mảnh mây đỏ tươi tập trung nhanh chóng trên bầu trời.
Trong tia chớp đỏ rực vô tận, thân thể Dương Phóng hư ảo xuất hiện lần nữa, trên đầu xuất hiện một vòng xoáy sáu màu quay cuồng xoay tròn, hóa giải tia chớp đỏ như máu trên bầu trời.
Trên người hắn mặc trường bào màu xanh, thân thể cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị và lãnh đạm, một đôi mắt như đại dương sâu thẳm, sâu không thấy đáy, mái tóc đen tán loạn trên đầu, tràn ngập khí tức vô thượng khó tả.
Trong hành lang, vị hoàng tử bụng đầy lời oán giận kia, một đám lão giả ở bên cạnh trong nháy mắt sinh ra cảm ứng, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được.
"Lam ... Lam ... Lam tiền bối!"
Lão giả kia là người đầu tiên hoảng sợ lập tức kêu lên, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu phanh phanh, "Lam tiền bối tha mạng a, vãn bối cái gì cũng không biết, vãn bối không hề nói gì, đều là Nhị hoàng tử a ..."
Những người khác cũng vội vàng nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, vô cùng hoảng sợ, dập đầu theo.
"Lam tiền bối tha mạng a!"
Trong lòng bọn họ quả thực giống như gặp phải quỷ vậy.
Trước đó còn đang bàn luận về Lam tiền bối, sau đó đối phương thế mà thật xuất hiện.
Thật chẳng lẽ đúng như câu nói kia, tên của đối phương tuyệt đối không thể nhắc tới?
Một khi nhắc tới, ắt có đại họa?
Nhị hoàng tử bị dọa đến hồn phi phách tán, giống như nằm mơ, bịch một cái quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu.
"Tha mạng, tiền bối tha mạng, ta là ăn mỡ heo làm tâm trí mê muội, tuyệt đối không phải ý tứ ban đầu của ta, tiền bối, tha mạng a!"
Hắn vô cùng sợ hãi.
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới cũng không ngờ tới, thế mà thật quỷ quái như vậy.
Dương Phóng cau mày lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía huyết vân kinh khủng trên đỉnh đầu càng tụ càng nhiều.
Quả nhiên!
Theo tu vi càng ngày càng mạnh, mỗi lần xuất hiện sẽ tiếp nhận sự nguyền rủa trong thiên địa cũng càng lúc càng lớn.
Thiểm điện lần này còn mạnh hơn mấy lần so với trước đó.
Hơn nữa!
Bốn phương tám hướng, sương mù hắc ám cuộn trào lao tới cũng càng ngày càng nhiều, có loại cảm giác khó mà ngăn cản được.
"Lam Vô Kỳ đi ra gặp ta!"
Giọng nói của Dương Phóng đột nhiên vang lên.
Sâu trong Hoàng cung, Lam Vô Kỳ đang xử lý những chuyện lớn, sớm đã sinh ra cảm ứng, nhanh chóng lao ra ngoài, thần sắc vui mừng, vừa mới đến đã nhanh chóng quỳ rạp xuống đất.
"Bái kiến hoàng thúc!"
"Gần đây có tin tức gì về Thần quốc truyền ra không?"
Giọng nói của Dương Phóng vang lên, quanh quẩn ở nơi này.
"Có, đại khái vào ba tháng trước, tin tức liên quan tới Thần quốc càng ngày càng nhiều, hơn nữa trong một năm nay, lệnh bài Thần quốc cũng càng ngày càng nhiều, thẳng tới nửa tháng trước có tin tức truyền đến, nói cửa vào của Thần quốc mở ra ở khu vực Nam Cương!"
Lam Vô Kỳ vội vàng mở miệng nói: "Hiện tại đã có rất nhiều người chạy tới khu vực Nam Cương."
P/S: Ta thích nào ... chương 3